Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 19
Mã Thị nói chuyện Bùi Trăn với Bùi Thống.
Bùi Thống là người thành thật an phận, ông ta cười nói: “Đây là chuyện rất tốt, nếu không phải nhà mẹ đẻ đại tẩu ở Kim Lăng xa xôi thì chỉ sợ Lâm lão phu nhân sẽ tìm cách để đại ca cưới một người khác trong tộc.”
Lâm gia là thông gia đại phòng, Mã Thị nghĩ thầm, sao Lâm lão phu nhân không có ý nghĩ này được chứ? Chỉ là Lâm gia không có cô nương thích hợp để gả tới mà thôi. Khi đó Bùi Trăn luôn ở bên ngoài, bây giờ ngoại di đã bại, ông lên chức Tả vi đô đốc, không còn giống như trước, không chừng qua đợt này Lâm lão phu nhân sẽ đến kinh thành.
Bà ta nhìn chồng mình cười thật thà mà ngầm lắc đầu.
Nhị phòng muốn trông cậy vào Bùi Thống thì đúng là nằm mơ!
Bà ta không nói thêm gì nữa.
Vài ngày sau, Thẩm gia cho người tới truyền lời hẹn ba tỷ muội tới Bạch Hà. Bùi Ngọc Kiều vui đến phát điên. Trời vừa sáng là chạy tới Long Thúy Uyển tìm Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Anh vừa mới chải tóc xong.
Nàng vội cài trang sức cho muội muội.
Mắt thấy cả đầu đều lấp lánh châu ngọc, Bùi Ngọc Anh thở dài: “Ăn mặc y như đã thành thân rồi vậy, tỷ tỷ, chỉ là đi ra ngoài chơi thôi mà.”
“Đi chơi cũng phải đẹp.” Bùi Ngọc Kiều cắm trâm cho Bùi Ngọc Anh, “Chắc chắn ở Bạch Hà đang có nhiều cô nương đến chơi, chúng ta không thể quá giản dị được, chúng ta là cô nương Hầu phủ đó. Muội nhớ lần trước tới phủ trưởng công chúa không, ai cũng rất xinh đẹp, tỷ cảm thấy muội quá không để ý bề ngoài rồi, muội chỉ biết lo lắng cho tỷ.”
Vậy mà cũng nói ra được, Bùi Ngọc Anh buồn cười: “Trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, con người không thể dựa vào bề ngoài để nổi bật.”
“Phật dựa kim trang, người dựa ăn mặc!” Bùi Ngọc Kiều không nhượng bộ.
Bùi Ngọc Anh thấy tỷ tỷ có thể phản bác thì nhỏ giọng cười rộ lên: “Cũng được, muội nhận tấm lòng của tỷ. Có điều cây trâm này không hợp, đổi trâm khác.”
“Cái này thì sao?” Nàng cầm cây trâm có nhánh lông vũ.
Bùi Ngọc Anh gật đầu.
Hai tỷ muội nói chuyện một lúc mới ra ngoài, trên đường đi gặp Bùi Trăn, mắt thấy các con còn xinh đẹp hơn hoa, ông cười nói: “Đẹp đến mức làm phụ thân không nỡ để các con ra khỏi cửa.”
“Phụ thân, chúng ta cùng đi đi!” Bùi Ngọc Kiều nhào tới kéo tay áo Bùi Trăn, “Phụ thân vừa về là bận liên tục, không bằng thừa dịp hôm nay đi Bạch Hà thư giãn một chút. Phụ thân câu cá rất lợi hại mà, chúng ta ngồi đuôi thuyền, phụ thân dạy con câu cá, được không phụ thân?”
Con gái lớn làm nũng, hận không thể làm tổ trên người mình, lòng Bùi Trăn đã sớm mềm nhũn, nhưng sắp tới đại hôn Yến vương, hoàng thân quốc thích khắp nơi lục tục vào kinh thành, không nói bên trong thành, cho dù là các vùng lân cận cũng phải đề phòng, người làm tả đô đốc năm cánh quân như ông tất nhiên không được nghỉ ngơi.
Ông sờ sờ đầu con gái hứa hẹn: “Đợi thêm chút thời gian nữa, vào khoảng giữa tháng tư thì phụ thân sẽ có thời gian rảnh.”
Xem ra hôm nay không đi cùng được rồi, Bùi Ngọc Kiều buông tay ra: “Phụ thân, chúng ta đã hẹn rồi nhé?”
“Ừ. Đã hẹn rồi.” Ông căn dặn các nàng, “Bạch Hà có nhiều người, các con phải chú ý an toàn, dẫn thêm tùy tùng đi.” Bởi vì còn bận việc quân nên ông chỉ đành phải đi.
Nhìn bóng dáng cao lớn của phụ thân, Bùi Ngọc Anh mím môi một cái.
Lần trước Đậu lão phu nhân tới, bằng vào sự thông minh của mình, tất nhiên là Bùi Ngọc Anh biết vì sao bà ta tới, hôn sự của người có thân phận như phụ thân nàng ấy rất khó giải quyết, bởi gia đình bình thường không dám trèo cao, còn cô nương gia đình môn đăng hộ đối lại không muốn gả vào.
Tuy nàng ấy không quá bài xích kế mẫu, nhưng dù sao trong nhà có nhiều thêm một người, sau này nàng ấy và tỷ tỷ phải gọi người đó là mẫu thân, nói không thèm để ý là giả, mà nàng ấy không tiện đi hỏi ý của phụ thân.
Nàng ấy chau mày nắm tay Bùi Ngọc Kiều lên chính phòng, huynh đệ Bùi Ứng Hồng đã ở đó, bọn họ tạm biệt nhị lão rồi ra cửa thuỳ hoa lên xe ngựa ngồi.
Lúc này Bùi Ngọc Họa mới nhìn Bùi Ngọc Anh từ trên xuống dưới, nàng ta nhướn mày nói: “Hôm nay nhị tỷ thật xinh đẹp, chắc tốn không ít công sức nhỉ?” Nàng ta sửa ống tay áo, “Xem ra nhị tỷ rất chờ mong ngày hôm nay.”
Trong lời nói có thâm ý.
Bùi Ngọc Anh nhìn lại nàng ta.
Thanh lịch nhưng không rực rỡ, giống như mọi ngày, chỉ khác ở những chi tiết nhỏ, không lẽ nàng ấy hiểu lầm Bùi Ngọc Họa rồi? Mặc dù Thẩm Mộng Dung là con cưng của trời, nhưng Bùi Ngọc Anh nàng không động tâm, lẽ nào Bùi Ngọc Họa cũng vậy?
Bùi Ngọc Anh cười nói: “Là do đại tỷ quan tâm, sáng sớm đã tới chọn trang phục giúp tỷ, vốn tỷ không để ý những thứ này.”
Bùi Ngọc Họa cười nhạt: “Vậy sao?”
Hai người nói qua nói lại, Bùi Ngọc Kiều ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải mới hiểu được một chút, lẽ nào Bùi Ngọc Họa có cảm giác với Thẩm Mộng Dung sao? Không đúng, không đúng, không thể có chuyện này được.
Đời trước Bùi Ngọc Họa gả cho Hoa Tử Dương. Hai người như oan gia ngõ hẹp, cùng cách rồi lại thành thân, thái phu nhân bị bọn họ giày vò không biết bao nhiêu lần. Khi đó Bùi Ngọc Họa rất vui vẻ, nàng ta nói như vậy cho thấy Hoa Tử Dương yêu thích nàng ta.
Nhưng bây giờ, Bùi Ngọc Họa lại coi trọng Thẩm Mộng Dung ư? Hay là vốn đã coi trọng rồi?
Bùi Ngọc Kiều đau đầu, chen miệng nói: “Cái này có gì đâu, cô nương ở tuổi này mà không trang điểm thì thật lãng phí, tỷ…tỷ còn định cắm lên đầu muội ấy vài bông hoa nữa đấy.”
Lời này khiến hai muội muội nàng cười rộ lên.
Cảnh xuân thơ mộng, hai bên đường hoa nở rực rỡ, Bùi Ngọc Họa thuận tay hái được một nhánh hoa đinh hương rồi cài lên tai trái Bùi Ngọc Kiều, “Không tệ, để vậy đi. Đẹp thật đó!”
Bùi Ngọc Anh nhìn một cái chứ không ngăn cản.
Tuy tỷ tỷ lớn tuổi nhất, nhưng khuôn mặt lại giống như trẻ con, nhìn không lớn hơn hai muội muội chút nào, vì vậy cài hoa vào không những không lộ vẻ thô tục mà còn nhìn rất tươi trẻ.
Ba tỷ muội cười nói trên xe ngựa, Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân cưỡi ngựa cạnh xe.
Hôm nay là ngày nghỉ, người đi chơi xuân nhiều hơn ngày thường, xe ngựa đi được một đoạn là ngừng lại, bên tai nghe tiếng ầm ĩ từ ngoài truyền vào, không biết có bao nhiêu người đang đi.
Bùi Ngọc Họa tính tình hấp tấp, nàng ta vén màn cửa sổ thò đầu ra thì thấy phía trước có mấy chiếc xe ngựa đang đậu, thấy Hà Thục Quỳnh, Bùi Ngọc Họa nhịn không được cười nói: “Thật là trùng hợp. Hôm nay cô cũng đi chơi à?”
“Hôm nay Thời Quang đi chơi, đương nhiên ta cũng đi rồi.”
Hệt như cái đuôi của Thẩm Thời Quang, Bùi Ngọc Họa nghe xong cười, lại thấy bên cạnh xe ngựa Thẩm Thời Quang có một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trên ngựa, người mặc áo gấm màu đen, đó là Từ Hàm, nàng ta nghĩ thầm, hai người này luôn ở cùng một chỗ, không phải định kết thân chứ? Nàng ta không nghĩ nhiều nữa mà vùi đầu về.
Cách đó không xa, Chu Dịch đang cưỡi con ngựa cao to tuần tra trên đường, mắt thấy bên này đông đúc, hắn ta nhìn qua thì thấy huynh đệ Bùi Ứng Hồng, bên cạnh là xe ngựa Bùi gia.
Chắc bên trong có Bùi Ngọc Anh nhỉ?
Đã bốn năm tháng bọn họ chưa gặp nhau, hắn thúc ngựa đi qua.
Bùi Ứng Hồng nhìn thấy hắn ta, không muốn để ý tới, nhưng còn ngại mặt mũi nên hỏi một tiếng: “Phó chỉ huy sử đại nhân.”
“Mọi người muốn ra ngoài thành à?” Chu Dịch nhướn mày hỏi, giọng nói khá lớn, truyền thẳng đến bên trong xe.
Trong lòng Bùi Ngọc Kiều lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ sao Chu Dịch tới đây? Nàng rất gai mắt hắn ta, nếu đã phản bội muội muội thì lúc này sao có mặt mũi xuất hiện? Còn nói chuyện với đại đường ca.
Nàng lo lắng nghiêng đầu nhìn Bùi Ngọc Anh.
Sắc mặt Bùi Ngọc Anh tự nhiên, giống như không hề nghe gì.
“Ôi, đã quên mang đàn ngọc theo rồi, nếu không… Lên du thuyền gảy đàn sẽ rất thú vị.” Bùi Ngọc Họa cố ý nói, “Có điều chắc Thẩm cô nương sẽ có mang theo nhỉ?”
“Sao thế? Muốn khoe tài đánh đàn của muội à?” Bùi Ngọc Anh cười nói, “Yên tâm, dù cho Thẩm cô nương không mang thì tỷ cũng cho người đến gần đó mua cho muội.”
Bên trong nói chuyện vui vẻ, nghe rất thoải mái, rõ ràng không để hắn ta vào trong mắt, Chu Dịch có hơi tức giận, hắn không rõ vì sao Bùi Ngọc Anh có thể thật sự bỏ qua hắn ta mà không hề nghĩ tới cứu vãn. Hắn ta còn chưa đính hôn với Hứa Đại Mi nữa, bây giờ hắn ta ở đây mà Bùi Ngọc Anh còn không biết chủ động.
Bùi Ứng Hồng thấy hắn không đi thì lạnh nhạt nói: “Đại nhân bận rộn nhiều việc, ta không dám quấy rầy.”
Chu Dịch sầm mặt lại, nhướn cằm về phía xe ngựa, “Ai ngồi bên trong? Đệ mở ra cho ta xem, hôm nay không yên ổn, xung quanh có nhiều kẻ gian trà trộn.”
“Huynh nói cái gì?” Bùi Ứng Hồng giận dữ, “Chẳng lẽ huynh không biết bên trong có ai à? Kẻ gian cái gì? Sao không thấy đại nhân đi xét những xe ngựa khác?”
“Xét từng xe một.” Hắn ta nhướn mày.
Hai người suýt chút nữa cãi nhau.
Hà Thục Quỳnh trông thấy, lại nhìn Từ Hàm đang nhìn ở đâu đó, nàng ta nhỏ giọng nói: “Bùi nhị cô nương vốn định gả cho Chu công tử, phó chỉ huy sứ đại nhân, chẳng biết tại sao sau này không thành, mà Chu công tử lại dây dưa không rõ ràng với nàng ấy.”
Từ Hàm nhíu mày.
Hắn ta mới tới kinh thành nên không biết những chuyện này, chỉ là gặp Bùi Ngọc Anh một lần liền nhớ kỹ, không ngờ nàng ấy còn có một chuyện như vậy, hắn ta còn đang nghĩ ngợi thì Bùi Ngọc Anh đã kéo màn cửa sổ, để lộ khuôn mặt chói mắt, nàng ấy nhìn thẳng Chu Dịch nói: “Chu đại nhân muốn xem thì xem, xem xong rồi thì để chúng tôi lên đường, xin Chu đại nhân đừng kéo dài nữa.”
Nàng ấy không nhiều lời, nhưng Chu Dịch thì lại rất tức giận.
Bị nàng nhìn như vậy khiến tim hắn ta đập điên cuồng, trước đây hắn ta bị dáng vẻ kiêu ngạo của nàng ấy hấp dẫn, bây giờ nàng ấy vẫn không thay đổi, dường như trên đời này không có người đàn ông nào có thể khiến nàng ấy hoàn toàn yêu thương.
Ánh mắt Chu Dịch rơi lên môi nàng, hắn ta chưa từng hôn nơi đó lần nào, khuôn mặt hắn ta nóng bỏng như lửa đốt, nhỏ giọng nói: “Ngọc Anh, nàng không tin ta sao? Chỉ cần nàng…”
“Chu đại nhân xem xong rồi sao?” Nàng chợt kéo màn cửa sổ xuống.
Chu Dịch vô cùng nhục nhã, lấy roi da đánh lên thùng xe một cái rồi thúc ngựa đi.
Nhìn thấy hắn ăn quả đắng trước mặt Bùi Ngọc Anh, rõ ràng người muốn dây dưa không phải nàng ấy mà là Chu phó chỉ huy sứ, Từ Hàm nhếch môi, nam nhân cần quyết đoán mà không quyết đoán, thật là nực cười.
Chu Dịch đi, Bùi Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm, Bùi Ngọc Anh hơi nhắm mắt lại, mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng tức giận, nàng ấy càng thêm thất vọng với hành vi này của Chu Dịch.
Hai nhà đã như vậy thì nên triệt để một đao cắt đứt, hà tất làm trò cười này, lẽ nào hắn ta muốn mình đi cầu xin hắn ta, cầu xin Chu gia sao? Đúng là nực cười!
Đường phía trước đã thông, xe ngựa lập tức ra khỏi thành.
Tới Bạch Hà, ba người từ trong xe đi ra, thấy trên sông có rất nhiều du thuyền, Bùi Ngọc Kiều hưng phấn nói: “Đã lâu không đến rồi!” Đúng là lâu thật, đối với nàng mà nói là đã cách một đời.
Hà Thục Quỳnh cũng tới rồi, nàng ta đứng bên cạnh Từ Hàm.
Cánh đàn ông con trai chào hỏi lẫn nhau, Bùi Ứng Hồng cười nói: “Nghe nói huynh là đồ đệ Trương đại nho. Vinh hạnh! Vinh hạnh!”
“Chỉ học được chút chút mà thôi.” Ánh mắt Từ Hàm rơi vào mặt Bùi Ngọc Anh, thấy nàng đội mũ che, hắn dời ánh mắt, trong lòng có hơi thất vọng, lại cũng có ngạc nhiên.
Không biết vì sao mình lại để tâm tới nàng ấy, chỉ gặp một lần là không thể quên. Hắn ta nghĩ tuy còn chưa yết bảng, nhưng hắn ta tự tin rằng mình nhất định có thể đậu. Nếu thành nghiệp thì nên thành gia.
Từ trước đến nay hắn ta làm việc quyết đoán, nghĩ lại một chút đã hạ quyết tâm.
Bùi Ngọc Kiều nôn nóng muốn chết, thật không biết đời này vì sao luôn gặp Từ Hàm! Hai tay nàng siết chặt cho đến khi Thẩm Thời Quang và Thẩm Mộng Dung tới, nàng mới lớn tiếng chào hỏi.
Thẩm Mộng Dung thấy nàng như con nai rừng chạy tới, để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp dưới khăn che mặt, hắn ta cười mở lòng bàn tay ra: “Hôm nay ta có mang theo bánh liên hoa tô do đầu bếp làm, Hầu phủ các muội có món này không?”