Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 21
Du thuyền đối diện có thân vương, tin tức nhanh chóng truyền tới chỗ các cô nương.
Hà Thục Quỳnh giật mình: “Sở vương điện hạ, thất hoàng tử?” Nàng ta hỏi Bùi Ngọc Họa: “Hắn qua lại với Bùi gia các cô à?”
Theo nàng ta biết, Tư Đồ Tu không có qua lại với Thẩm gia, càng không qua lại với Hứa gia, vậy chỉ còn lại Bùi gia.
Bùi Ngọc Họa lắc đầu.
Tuy Tư Đồ Tu từng đến hầu phủ một lần nhưng cũng chỉ có một lần đó, nàng ta nói: “Có lẽ tới chơi, đúng lúc gặp nên qua chào hỏi chăng?”
“Sao lại thế được?” Hà Thục Quỳnh không tin, “Phụ thân ta nói trong mấy vị thân vương, chỉ có Sở vương không thích kết giao với người khác, bình thường cũng không lộ mặt, bây giờ trên Bạch Hà có nhiều người như vậy, chỉ một lát là mọi người đều biết hắn tới đây.”
Bùi Ngọc Kiều càng nghe càng chột dạ.
Nàng núp ở trong cùng. Không lẽ chàng tới vì mình sao?
Không thể nào, có thể là do từng trò chuyện với đại ca và nhị ca, thấy cho bọn họ hợp ý nên muốn kết giao, không vậy thì sao lại qua đây? Còn uống rượu với bọn họ nữa. Nàng vừa nghĩ vừa cắn ngón tay.
Trúc Linh vội nói: “Đừng cắn. Bẩn lắm.”
Nàng rút ngón tay ra, nhỏ giọng hỏi: “Trúc Linh, hắn tới làm gì?”
“Có lẽ là vì cô nương.” Trúc Linh nói bên tai nàng, “Chắc vì có nhiều người nên thất điện hạ không tiện gặp mặt cô nương. Thế nên cố tình đi đường vòng để gặp.”
Tim Bùi Ngọc Kiều đập bịch bịch, nàng muốn về nhà, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy ánh mắt dò xét của Bùi Ngọc Anh, nàng đứng thẳng người che giấu sự chột dạ.
Muội muội quá thông minh, không thể để muội muội nhìn ra được, nàng bước sang chỗ khác ngắm phong cảnh.
Xa xa, bên bờ, có núi xanh có rừng rậm, còn có mấy chiếc du thuyền rất xa hoa, lớn hơn nhiều so với chiếc bọn họ thuê, nàng không biết trong đó có một chiếc thuyền, trên thuyền là tứ hoàng tử, cũng chính là Yến vương Tư Đồ Lan. Hắn ta đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa, khóe môi nở nụ cười nhẹ hỏi tùy tùng Giang Nham: “Thất đệ ở bên đó?”
“Dạ. Uống rượu với hai huynh đệ Bùi gia, còn có công tử Thẩm gia, công tử Hứa gia.”
“Hiếm thấy.” Tư Đồ Lan gõ gõ ngón tay lên đùi, hắn ta nhíu mày nói: “Thất đệ hiếm khi tới Bạch Hà, đừng nói là uống rượu, cho dù ta mời thì nó cũng ba lần bốn lượt từ chối.” Hắn ta chớp mắt, “Có điều gần đây nó coi trọng Bùi gia, hay là do trước đây hoàng quý phi chọn cô nương Viên gia cho ngũ đệ, trong hai năm tới sẽ thành thân, sau đó là tới thất đệ rồi, chẳng lẽ nó nhìn trúng cô nương Bùi gia?” Hắn ta lẩm bẩm, “Bùi Trăn lập công lớn, ông không làm phụ hoàng thất vọng, nên càng được trọng dụng.”
Mưu sĩ Trịnh Dịch nói: “Điện hạ, có lẽ hành động này của thất điện hạ là để giúp ngũ điện hạ, dù sao thế lực của ngũ điện hạ cũng thấp hơn tam điện hạ.”
Tư Đồ Lan cười một tiếng: “Ngũ ca ỷ Quý phi nương nương được sủng ái, Hứa gia lại hung hăng phách lối không coi ai ra gì, sớm muộn cũng gặp chuyện không may, mà ngũ ca vẫn còn chưa biết gì đâu.”
Trịnh Dịch cũng cười theo, vẻ mặt khinh thường, “Đúng là tướng tài không dùng đúng chỗ. Thất điện hạ đi theo hắn ta thật lãng phí, không bằng…”
Tư Đồ Lan lắc đầu: “Nó sẽ không thay đổi, nó là người một khi đã nhận định thì sẽ theo đến cùng. Bên ngoài nói nó là một con chó do ngũ ca nuôi mà nó còn không để trong lòng.” Hắn ta cười ha ha, “Mẹ nó chết khi hắn còn nhỏ. Quý phi nương nương và ngũ ca đối tốt với nó, tất nhiên là nó sẽ theo bọn họ. Dù bây giờ lôi kéo được thì ai biết tương lai sẽ như thế nào?”
Đến lúc đó bị cắn ngược lại thì rất phiền phức.
Trịnh Dịch nghĩ ngợi rồi không nhắc lại nữa.
Tư Đồ Tu ở bên trong khoang thuyền uống vài ly rượu, trò chuyện vui vẻ với vài vị công tử, thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Chẳng biết lúc nào các đám mây đã tụ lại một chỗ, bao phủ phần lớn bầu trời, ánh mặt trời núp ở bên trong nhuộm mây thành một màu vàng cam, phản chiếu vào nước mênh mông, mà bên trong khoang thuyền cũng dần tối đi. Các cô nương đánh đàn, ngắm hoa, ăn điểm tâm, trò chuyện, họ bắt đầu thấy mệt mỏi.
Thẩm Thời Quang bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trời rồi nói: “Nên về nhà rồi, trời nhanh tối quá.”
Các cô nương đều đi tới.
Quả nhiên sắc trời u ám.
Bùi Ngọc Kiều thở dài: “Thời gian trôi nhanh quá, ta không nỡ xa Thẩm cô nương đâu!”
Thẩm Thời Quang cười sờ đầu nàng: “Đừng buồn, lần sau chúng ta lại gặp nhau.” Nàng ấy sai người đi nói với mấy vị công tử, lại kêu thuyền phu chèo thuyền vào bờ.
Đến khi các nàng đi xuống thì du thuyền của các vị công tử cũng đến.
Người đầu tiên bước xuống là Tư Đồ Tu.
Con cháu hoàng thất trời sinh có khí chất hơn người. Bình thường đã tuấn tú, lại thêm khí chất như vậy, chỉ cần lộ mặt là làm các cô nương xôn xao hẳn lên, Hà Thục Quỳnh và Bùi Ngọc Họa nhìn mặt Tư Đồ Tu, bởi vì các nàng chưa từng gặp chàng nên cảm thấy ngơ ngẩn, Hà Thục Quỳnh nhỏ giọng nói: “Nghe nói mẫu thân thất điện hạ rất xinh đẹp, vì vậy lúc đầu rất được sủng ái, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh.”
Bùi Ngọc Họa vuốt tóc nói: “Mặc dù hoàng gia phú quý, nhưng cũng không dễ sống.”
Trừ phi hoàng tử hoàng tôn kia vô cùng sủng ái mình, nếu không… nàng ta chắc chắn sẽ không đánh bạc cuộc đời mình. Cho nên dù Thẩm Mộng Dung có xuất sắc, nhưng hắn ta lại lạnh nhạt với nàng ta thì lòng nàng ta tuyệt đối không cho phép mình có một chút tình cảm nào với hắn ta.
Bùi Ngọc Họa cũng như Bùi Ngọc Anh, các nàng đều là người rất kiêu ngạo.
Mấy vị cô nương nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chỉ có Bùi Ngọc Kiều là không nói lời nào, nàng cúi đầu giả vờ không thấy Tư Đồ Tu.
Từ xa Tư Đồ Tu nhìn thấy dáng vẻ hận không thể chạy trốn của nàng, chàng vừa bực nàng nhát gan, vừa giận nàng nói không giữ lời, chỉ là đang ở trước mặt của mọi người nên chàng không thể làm gì nàng, dù sao còn thân phận chàng ở đó, chỉ đành phải đè cảm giác sốt ruột vì muốn lại gần mà không có cách xuống. Chàng quay đầu tạm biệt mấy vị công tử, sẵn tiện mời Từ Hàm trở về cùng chàng để thảo luận vài vấn đề học vấn.
Hai người nhảy lên ngựa.
Mắt thấy hắn phải đi, Bùi Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải tới gặp nàng, quả nhiên là vì đường ca đường đệ. Có điều sao chàng lại đối xử đặc biệt với Từ Hàm như vậy nhỉ?
Trong trí nhớ, bởi vì nàng ngốc nên tổ mẫu và phụ thân chọn tới chọn lui cũng không chọn được đối tượng thích hợp. Cuối cùng muội muội gả ra ngoài trước, khi đó Tư Đồ Tu và Từ Hàm không có giao tình gì với nhau, sau này nàng gả cho Tư Đồ Tu, hai người mới biết nhau vì có mối quan hệ này. Nhưng dường như cũng không hay qua lại, bởi vì hai người bọn họ đều có tính tình lạnh nhạt, vào dịp các gia tộc gặp gỡ, dù cho có gặp nhau thì cũng chỉ hỏi thăm nhau vài câu. Chỉ là đời này, sao chàng lại hợp ý với Từ Hàm như vậy?
Là vì vừa rồi ở du thuyền trò chuyện vui vẻ sao?
Bùi Ngọc Kiều không hiểu rõ, chỉ cần không tìm nàng là tốt lắm rồi, nàng theo mấy muội muội lên xe ngựa.
Nàng ngáp một cái rồi dựa đầu vào vai Bùi Ngọc Anh.
Khuôn mặt nho nhỏ toàn vẻ uể oải, Bùi Ngọc Anh bóp bóp bàn tay nàng rồi hỏi: “Mệt mỏi rồi à?”
“Ừ.” Vì xây dựng quan hệ tốt với Thẩm Thời Quang mà nàng lên hết tinh thần, lại thêm Tư Đồ Tu bỗng nhiên xuất hiện làm nàng vẫn luôn lo lắng, bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng thì bắt đầu thấy rất mệt.
“Vậy tỷ ngủ một lát đi.” Bùi Ngọc Anh ngồi thẳng lên để tỷ tỷ thoải mái dựa vào.
Tình cảm hai tỷ muội tốt như vậy khiến Bùi Ngọc Họa ghen tị.
Tiếc là mẫu thân chỉ sinh một nữ nhi là nàng ta, nàng ta bĩu môi nói: “Muội cũng mệt đó.”
Bùi Ngọc Kiều vội nói: “Vậy muội dựa tỷ, chúng ta người này dựa vào người kia.”
Bùi Ngọc Họa cười nhạo nàng: “Tỷ ngủ đi. Vai tỷ nhỏ sẽ làm muội khó chịu.”
Lời nói khó nghe nhưng trong lòng lại vui vẻ, nàng ta dựa vào thành xe nhắm mắt lại.
Ai ngờ đi được một đoạn thì con ngựa đằng trước bỗng nhiên hí một tiếng, tiếng hí to làm ba người đều mở to mắt nhìn, Bùi Ngọc Kiều mơ màng hỏi: “Bên ngoài sao vậy? Sao ngựa lại kêu?” Mới vừa nói xong thì cảm giác xe ngựa xóc nảy, Bùi Ngọc Kiều đụng vào Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Họa đụng vào thành xe.
Bùi Ngọc Họa thét to: “Hồ Nhị, ông đánh xe kiểu gì vậy?”
Ba đời Hồ gia đều đánh xe ngựa, Hồ Nhị là đời thứ hai, bình thường ông điều khiển xe ngựa rất tốt, chưa từng xảy ra trường hợp như vây giờ.
“Có lẽ ngựa giẫm phải cái gì rồi.” Hồ Nhị cũng sốt ruột, ông không biết chuyện gì xảy ra, dù sao con ngựa này chạy đã nhiều năm, luôn luôn rất nghe lời, ông liều mạng kéo dây cương, đầu đầy mồ hôi, “Tiểu nhân không khống chế được… Nếu bất đắc dĩ thì các cô nương phải nhảy xuống thôi.”
Lúc này xe ngựa đã chạy khỏi đường cái, đang chạy dọc xuống sườn núi.
Trong xe đều là cô nương chân yếu tay mềm, thật sự là đòi mạng mà, ba tỷ muội ở bên trong loạn cả lên.
Mọi người cùng nhau đi nên rất nhanh tất cả đều biết bên này xảy ra chuyện, Mã Nghị đánh ngựa vượt qua bẩm báo: “Điện hạ, xe ngựa Bùi gia xảy ra chuyện.”
Tư Đồ Tu ghìm mạnh ngựa, “Cái gì? Ở đâu?”
“Phía tây, hình như con ngựa nổi điên rồi.”
Tư Đồ Tu lo lắng quay đầu đuổi theo.
Từ Hàm nghe nói là Bùi gia thì cũng không chần chờ.
Thẩm Thời Quang từ cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, xa xa, xe ngựa Bùi gia chạy thẳng về trước như một cơn gió, dường như có đồ rơi ra, từng món từng món vỡ nát, còn tiếp tục như vậy nữa thì xe ngựa sẽ vỡ mất, nàng ta hô lên: “Làm sao bây giờ? Ca ca, ca mau quay trở lại!”
Đang quay lại thì thấy năm sáu con ngựa đang lao dọc xuống sườn dốc.
Trong đó Tư Đồ Tu và Từ Hàm tới nhanh nhất, ngựa của Tư Đồ Tu là tuấn mã ngàn dặm mới tìm được con, tất nhiên lạ vượt lên đầu.
Chạy tới bên cạnh xe ngựa, mắt thấy con ngựa không có chút dấu hiệu sẽ dừng lại nào, chàng vung trường kiếm trong tay lên rồi chém xuống, con ngựa lập tức ngã xuống, nhưng mà thùng xe vẫn không dừng lại vì vẫn còn theo quán tính, nó tiếp tục trượt thêm một đoạn rồi mới dừng, bụi đất tung bay.
Tư Đồ Tu ném thanh trường kiếm đi, tung người xuống ngựa, bước nhanh tới kéo cửa xe ra, bên trong có hai cô nương hôn mê vì đụng vào thành xe ngựa, chỉ có Bùi Ngọc Kiều ngơ ngác mở to mắt ôm hông Bùi Ngọc An.
Chàng cúi người ôm nàng ra.
Hoàn toàn không có một chút do dự.
Từ Hàm tới nhìn thấy, hắn khá ngạc nhiên, chẳng lẽ Bùi đại cô nương là ý trung nhân của Tư Đồ Tu chăng?
Tư Đồ Tu thấy hắn không nhúc nhích thì nhíu mày nói: “Cậu đang nghĩ cái gì thế hả? Coi chừng xe ngựa sập xuống.”
Từ Hàm nhìn thoáng qua bên trong, Bùi Ngọc Anh nhắm mắt, chân mày lá liễu nhíu chặt lại vì đau đớn, nhớ tới ngày thường tinh thần Bùi Ngọc Anh luôn phấn chấn, mà lúc này lại yếu ớt như nước, khiến cho lòng hắn sinh ra vài phần đau lòng.
Tư Đồ Tu thấy thế nói: “Bên trái là Bùi nhị cô nương, cậu ôm nàng ấy ra trước đi.”
Lúc này Bùi Ngọc Kiều đã tỉnh táo lại, nàng nghe được câu này thì hét lên: “Không được…”
Còn chưa nói xong thì bị Tư Đồ Tu bịt miệng ôm đi ra hướng khác, nàng nhịn không được mà ngọ nguậy, khuôn mặt tái nhợt nổi lên đỏ ửng, đôi mắt hạnh trợn tròn, nàng nửa xin tha nửa tức giận đối với hành vi của chàng. Chàng nhớ tới chuyện hôm nay, dùng sức nâng cơ thể nàng lên một chút rồi thả lỏng tay.
Nàng sốt ruột la lên, đôi môi hơi mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Hơi thở như hương lan, cả người tỏa hương thơm, chàng cúi đầu tới, chặn miệng của nàng lần nữa.