Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 18
Thấy muội muội, Bùi Ngọc Kiều cầu còn không được, nàng vội chạy tới kéo tay muội muội nói: “Tỷ đi dạo một chút, muội chơi cờ như thế nào rồi?”
Bùi Ngọc Kiều kéo Bùi Ngọc Anh đi.
Bùi Ngọc Anh vừa đi vừa quay đầu nhìn Tư Đồ Tu, nàng ấy nhỏ giọng hỏi: “Hắn là ai vậy tỷ? Sao tỷ đi cùng với hắn?”
“Hắn là Sở vương.”
“Là hắn ư!” Ngày ấy nghe Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân nói Sở vương tới hầu phủ, hắn ta còn gặp tỷ tỷ nữa.
“Trên đường gặp nên chào hỏi.” Bùi Ngọc Kiều nói dối, nàng không biết nói như thế nào với muội muội mà không để muội ấy lo lắng.
Bùi Ngọc Anh cảm thấy kì lạ, nhưng lại không nghĩ ra Bùi Ngọc Kiều giấu giếm cái gì, dù sao từ trước đến nay Bùi gia bọn họ vẫn luôn đứng ở vị trí trung lập, không kéo bè kết phái, nàng ấy cười nói: “Tam muội vẽ gần xong rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ về.” Vừa rồi Bùi Ngọc Anh chơi cờ với Tư Đồ Huyền Nguyệt, năm ván thắng hai ván đã rất là lợi hại, Tư Đồ Huyền Nguyệt liên tục khen làm nàng ấy rất vui vẻ.
Bóng dáng hai tỷ muội dần biến mất, Tư Đồ Tu định đi thì ánh mắt lại bị trâm hoa trên mặt đất thu hút, chàng cúi người xuống nhặt lên.
Hạt châu trên cây trâm rung động, khiến hắn nhớ tới dáng vẻ nàng ở trong lòng ngực mình, tiếc là vừa rồi bị Bùi Ngọc Anh cắt ngang, nàng còn chưa trả lời câu hỏi của chàng.
Nàng nhắc tới thành thân, không biết đến cùng là có ý gì, đời trước nàng gả cho chàng, là Sở vương phi hàng thật giá thật, chẳng lẽ bây giờ nàng muốn gả cho người khác?
Chàng sầm mặt bỏ trâm hoa vào trong tay áo.
Bùi Ngọc Họa đang vẽ Bạch Hà, sông dài dằng dặc, nước chảy không ngừng, hai bên bờ sông có nhiều loại hoa cỏ, du thuyền tới lui, làm người ta có cảm giác như đang ở trong tranh.
Bùi Ngọc Anh nhỏ giọng khen: “Tiến bộ hơn trước đây nhiều.”
Có một đối thủ như Bùi Ngọc Anh thì đương nhiên không thể quá kém, Bùi Ngọc Họa hơi vểnh môi thu bút, uyển chuyển đứng dậy.
Tư Đồ Huyền Nguyệt cười nói: “Còn trẻ mà vẽ được như vậy là tốt lắm rồi.” Bà ta phân phó nô tỳ, “Đem bức tranh này treo ở thư phòng ta.”
Đây là lời khen rất lớn.
Bà ta thưởng cho Bùi Ngọc Anh một bộ bàn cờ bằng ngọc.
Hai tỷ muội vừa mừng vừa sợ.
Ánh mắt Tư Đồ Huyền Nguyệt chuyển sang nhìn Bùi Ngọc Kiều, nhớ tới Tư Đồ Tu đặc biệt đến gặp nàng, sắc mặt bà ta càng dịu dàng hơn một chút, mặc dù tiểu cô nương này không tài giỏi bằng hai muội muội của mình, nhưng nàng hồn nhiên ngây thơ, thấy muội muội mình xuất sắc mà không một chút ghen tị, còn vui vẻ thay muội muội, đúng là hiếm có.
Bà thưởng một cây trâm ngọc bích cho Bùi Ngọc Kiều.
Trưởng công chúa Bảo Gia thiên vị ba tỷ muội làm các vị cô nương đều rất hâm mộ. Chỉ có Hứa Đại Mi là thờ ơ lạnh nhạt, lại nói, nhà nàng ta coi như có thân thích với trưởng công chúa Bảo Gia, kết quả nàng Bảo Gia lại đưa cánh tay ra ngoài. Nàng ta nghĩ thầm, tương lai ngũ biểu ca trở thành thái tử, Hứa gia bọn họ sẽ lên như diều gặp gió, không phải làm công chúa nên dựa vào bọn họ sao?
Nếu không… làm sao còn cuộc sống phú quý?
Chờ xem đi! Hứa Đại Mi đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa thuỳ hoa, từng chiếc xe ngựa đi qua, các cô nương lục tục lên xe, Bùi Ngọc Họa nhỏ giọng cười nói với Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Kiều như có tâm sự.
Đời trước các nàng cũng tới trà thi hội, nhưng Tư Đồ Huyền Nguyệt không mời các nàng vào bên trong đình, cũng không có ban thưởng gì. Sao giờ lại như vậy? Tuy đây là một việc vui nhưng dù sao nàng cũng thấy kì lạ.
Là bởi vì Tư Đồ Tu chăng?
Lúc này Bùi Ngọc Họa đã lên xe ngựa, nàng ta giục Bùi Ngọc Kiều: “Đại tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì vậy? Mau đi lên.”
Bùi Ngọc Kiều vén tay áo lại rồi đưa tay cho Bùi Ngọc Họa, vừa lên xe thì nghe giọng nói của Thẩm Thời Quang: “Ngọc Anh, vài ngày nữa ta sẽ mời các cô tới nhà chơi.”
Bùi Ngọc Kiều kéo màn che cửa sổ trên xe ngựa ra, cười nói: “Thẩm cô nương, nhất định chúng ta sẽ tới, hay là cô và Thẩm công tử tới nhà chúng ta cũng như nhau thôi.”
Bùi Ngọc Anh ngồi bên trong kiệu giật giật khóe môi, nàng ấy kéo tay tỷ tỷ, nhỏ giọng nói: “Sao tỷ nhiệt tình như vậy?”
Còn nói không thích Thẩm Mộng Dung, nàng ấy lại nghi ngờ.
“Thẩm muội muội là người tốt, tỷ thích.” Bùi Ngọc Kiều vội vàng giải thích, “Lại nói, lâu rồi nhà chúng ta không mời khách, bây giờ mời thì có gì đâu.”
“Cũng được.” Bùi Ngọc Anh cười, khẽ chạm lên mũi nàng.
Đương nhiên là Bùi Ngọc Họa đồng ý, nàng ta chớp mắt nói: “Hôm nào thời tiết ấm áp, hai nhà chúng ta đi Bạch Hà chơi đi, đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ, năm nay chúng ta chưa đi lần nào hết. Chúng ta đi chèo thuyền, đi câu cá, câu được thì gọi ngư dân bên bờ nướng cho chúng ta ăn. Sẽ rất vui đấy!”
Giọng nói lanh lảnh, Thẩm Thời Quang nghe thấy thì cười nói: “Ý này không tệ, có thể gặp mặt, còn có thể chơi, cứ quyết định như vậy, đến lúc đó…”
“Bọn ta luôn ở nhà, chỉ sợ cô không rảnh thôi, khi nào đi được thì cô sai người đến báo.” Bùi Ngọc Họa nhanh mồm nhanh miệng.
Thẩm Thời Quang đồng ý.
Hà Thục Quỳnh còn chưa lên xe ngựa, đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây, Thẩm Thời Quang thò đầu ra nói: “Nếu không thì cô về cùng ta đi.”
Lúc đi là các nàng đi cùng.
Hà Thục Quỳnh lắc đầu: “Không được, biểu ca nói tới đón ta, nếu ta đi thì hắn phải đi một chuyến uổng công rồi.” Nàng ta nói, bỗng nhiên chỉ vào phía trước, “Tới, tới rồi, biểu ca ta tới đón ta.”
Lúc trước Bùi Ngọc Họa tò mò dáng vẻ Từ Hàm, bây giờ nghe thấy lời Hà Thục Quỳnh thì nhịn không được từ trong cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, nhìn sơ qua rồi nhỏ giọng nói với Bùi Ngọc Anh: “Đúng là không tệ, chỉ là nhìn khó gần quá. Quả nhiên vẫn là Thẩm công tử bình dị gần gũi, thảo nào sau khi Từ công tử này đến kinh thành vẫn không nổi danh, sợ là không có duyên.”
Dù sao Bùi Ngọc Anh vẫn cô nương, nghe nói Từ Hàm là đồ đệ Trương Khuê thì cũng muốn thấy phong thái hắn ta, nàng ấy nhìn ngoài.
Bùi Ngọc Kiều hận không thể che ánh mắt của muội muội.
Nhìn thì cũng đã nhìn rồi, nàng chỉ đành nói: “Phi lễ chớ nhìn, muội muội, muội đừng xem, như vậy không tốt.”
Bùi Ngọc Họa cười rộ lên: “Ôi chà, đại tỷ, tỷ đoan trang như vậy từ khi nào thế?”
“Rõ là không tốt!” Bùi Ngọc Kiều bực bội kéo Bùi Ngọc Anh, cánh môi nhỏ nhắn vểnh cao lên.
Bùi Ngọc Họa bị nàng chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Nhưng điều này vẫn không thể nào ngăn cản Bùi Ngọc Anh.
Tháng ba muôn hoa khoe sắc, người bình thường đều thích mặc quần áo màu sắc tươi sáng, chỉ có hắn ta mặc một bộ màu đen, đường viền màu tối, làm nổi bật gương mặt trắng như ngọc, làm người ta nhìn qua là thấy hắn ta.
Bùi Ngọc Anh ngạc nhiên, đây không phải là công tử lần trước thấy ở trên đường sao? Thì ra hắn ta là Từ Hàm à.
Không biết có phải vì hai tỷ muội thay phiên xuất hiện ở cửa sổ xe bên cạnh không mà Từ Hàm nhìn về bên này, đôi mắt vẫn lấp lánh ánh sáng bức người như cũ.
Nàng ấy vội lùi về.
Nhưng hắn ta đã thấy nàng, ánh mắt bất động.
Hà Thục Quỳnh ở bên cạnh líu ríu, nói một lúc lâu mới phát hiện hắn ta không để ý, nàng ta nhíu mày nói: “Biểu ca…” Chợt phát hiện hắn ta đang nhìn xe ngựa Bùi gia, “Vừa rồi muội có nói về ca với các cô nương Bùi gia, họ đều muốn nhìn ca đó.”
“Thật không?” Thì ra là thế, thảo nào nàng ló mặt ra, Từ Hàm nói, “Nàng là bạn muội à?”
“Nàng?” Hà Thục Quỳnh ngẩn ra, “Là vị cô nương nào?”
“Cài trâm ngọc bươm bướm.”
Cái này cũng để ý sao? Hà Thục Quỳnh nhìn hắn chằm chằm: “Đó là Bùi nhị cô nương, muội với nàng không tính là quen biết, qua lại với nàng là vì Thẩm cô mà thôi.”
Từ Hàm không nói nữa, chỉ là lúc gần đi lại nhìn xe ngựa Bùi gia lần nữa.
Chân mày Hà Thục Quỳnh càng nhíu chặt hơn.
Nàng ta hiểu Từ Hàm, hắn không có hứng thú với con gái, vì vậy lúc ở Giang Nam có nhiều cô nương xinh đẹp tuyệt trần vây quanh thì hắn cũng không quan tâm. Hắn dùng phần lớn thời gian vào việc học tập, học cùng Trương Khuê, thảo luận thời cuộc với bạn học, đừng nói là đồ trang sức trên đầu cô nương xa lạ, đến cả nàng ta là biểu muội mà hắn ta cũng chưa bao giờ chú ý.
Nhưng vừa rồi…
Hà Thục Quỳnh siết chặt khăn tay, trong lòng có hơi khó chịu.
Ngồi trên xe ngựa, nàng ta cười ngọt ngào với Từ Hàm: “Biểu ca học hành khổ cực mà còn tới đón muội, thật ngại quá, biểu ca thật tốt!”
Từ Hàm lạnh nhạt nói: “Tiện đường mà thôi. Mà cũng do mẫu thân bảo ta tới đón muội, lần sau sẽ không rảnh như vậy.”
Vẫn lạnh như băng.
Hà Thục Quỳnh cắn môi một cái, buông màn che xuống.
Xe ngựa từ từ rời khỏi Lan Viên.
Tới Bùi gia đã là buổi chiều.
Ba cô nương xuống xe ngựa rồi tới chính phòng.
“Trưởng công chúa thưởng cho đại tỷ tỷ ngọc trâm, nhị tỷ tỷ bàn cờ, còn bức tranh con vẽ, trưởng công chúa treo ở thư phòng.” Đầu tiên Bùi Ngọc Họa báo tin vui cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân vui vẻ cười nói: “Vậy Hầu phủ chúng ta vẻ vang rồi. Không dễ gì được trưởng công chúa khen.” Bà vẫy tay, “Mau tới chào hỏi Đậu lão phu nhân.”
Hôm nay có khách tới.
Đậu lão phu nhân là tri kỷ của thái phu nhân, trượng phu là hồ nam bố chánh sử, quan to một phương, con trai là hộ bộ lang trung, xem như một trong số ít gia tộc có qua lại với Bùi gia.
Ba vị cô nương vội lên chào, cũng chào luôn Mã Thị ngồi bên cạnh.
Đậu lão phu nhân đã sớm quan sát qua, bà ta cười nói: “Mấy tháng không gặp mà như mấy năm, từng đứa đều cao hơn, cũng xinh đẹp hơn, nếu có người hỏi ta cô nương nhà ai ở kinh thành đẹp nhất thì ta sẽ nói là Đông Bình hầu phủ.”
Thái phu nhân cười ha ha nói: “Không sợ đắc tội người ta sao?”
“Nói đúng mà sợ cái gì.” Đậu lão phu nhân lấy ra ba món đồ, tặng mỗi người một món.
Các cô nương luôn miệng nói cám ơn.
Đến khi các nàng đi, Đậu lão phu nhân cười nói: “Như vậy mà sợ không có người tới cửa cầu hôn à? Vừa rồi còn được trưởng công chúa khen cơ mà.”
“Còn không phải là đang nhờ mạng giao tiếp của bà sao?” Thái phu nhân thở dài, “Thật ra ta không lo lắng cho Kiều Nhi lắm, ta chỉ lo cho Trăn Nhi.”
Mã Thị nghe được, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Đậu lão phu nhân ở kinh thành có nhân duyên rất tốt, đừng nhìn bên ngoài hiền lành mà lầm, thật ra bên trong rất khéo léo bản lĩnh, nếu không… Như tướng công và con trai bà ta, tính cách cứng nhắc cố chấp mà lại từng bước thăng chức ở quan trường, tất cả là do bà ta dàn xếp. Bởi vì quen biết nhiều người, thậm chí mấy năm gần đây còn mai mối.
Qua lời của bà ta là không có chuyện không hợp, hai nhà đều vui mừng, bây giờ Bùi Trăn ở tình thế trung niên góa vợ, nếu thành thân thì có chút lỡ dở, vì vậy thái phu nhân rất lo lắng.
Đậu lão phu nhân còn chưa trả lời thì Mã Thị đã cười nói: “Mẫu thân, có phải nên nói trước một tiếng với đại ca?”
“Nói với nó thì không biết năm nào tháng nào mới xong. Không bằng cứ đi tìm trước, nếu có người hợp mắt thì tiến tới là được.” Thái phu nhân nắm tay Đậu lão phu nhân, “Ta đành nhờ bà chuyện này, nó làm ta ăn ngủ không yên.”
Đậu lão phu nhân cảm động lây, làm mẫu thân, dù con trai lớn như thế nào thì vẫn lo lắng như cũ, bà ta cười vỗ vỗ tay bà rồi nói: “Ta đồng ý với bà. Nếu có người thích hợp thì tất nhiên sẽ giúp.”
Hai người nói chuyện với nhau, lòng Mã Thị trầm xuống.
Nếu Bùi Trăn thật sự thành thân, sau này sinh con trai thì sao hầu tước tương lai rơi vào chi thứ hai được? Có điều ông ta tình thâm ý trọng với thê tử đã qua đời, vậy đến cùng có thành thân hay không?
Nhưng có người đàn ông nào mà lại chung tình đây? Thời gian dài, gối đầu một mình khó ngủ, còn phải khó khăn giữ thân, chân mày Mã Thị nhíu chặt lại.
Bùi Ngọc Kiều trở lại trong phòng, tụi nô tỳ chuẩn bị nước nóng, Trúc Linh hầu hạ nàng tắm.
Nàng nằm trong thùng tắm, bất giác nghĩ đến Tư Đồ Tu, mặc dù đã xác nhận không phải là chàng trọng sinh, nhưng thái độ của chàng đối với nàng rất kì lạ.
“Trúc Linh, ta nói với em một bí mật.”
Trúc Linh dạ một tiếng, dùng gáo múc nước đổ lên bờ vai trắng tuyết của nàng.
Bùi Ngọc Kiều nhỏ giọng nói: “Thất điện hạ luôn quấn lấy ta, hắn nhặt quẻ bói của ta, lần trước thừa dịp ta đi đổi ngọc bội còn đòi hôn ta.” Nàng nói, khuôn mặt cũng đỏ lên, “Ở phủ công chúa, lại…lại ôm ta, em nói xem tại sao thế?”
“Ôi…” Trúc Linh bị dọa, “Tên háo sắc!”
“Đúng vậy.” Bùi Ngọc Kiều than nhẹ, đường đường là thân vương mà lại là một yêu râu xanh, còn bảo nàng không được sợ hắn, nàng nhíu mày, “Nhưng vì sao lại là ta? Trúc Linh, trên đời có rất nhiều cô nương.”
Khuôn mặt có vẻ khó hiểu, nàng nhặt cánh hoa trong nước chơi.
Toàn thân da trắng như tuyết ngâm mình trong thùng tắm, cả người phát sáng, tóc đen bị nước làm ướt rớt ở đầu vai, ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen nhánh giống như viên đá màu đen. Trúc Linh nhìn qua bộ ngực cao vút của nàng, không chút do dự nói: “Còn phải nói sao? Nhất định là thích cô nương, Thất điện hạ, ngài ấy thích cô nương mới như vậy!”
“Hả?” Bùi Ngọc Kiều choáng váng, tay lạch cạch buông thỏng xuống làm nước văng tung tóe.
Hắn ta thích mình ư?