Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 17
Trà thi hội là tổ chức tiệc trà, lấy thơ để kết bạn, ai tới đây mà không thể hiện một chút tài năng là không được.
Tư Đồ Huyền Nguyệt vốn là một người phụ nữ tài ba, vừa ra tay là treo một giải thưởng lớn, là một cặp vòng tay ngọc dương chi có giá trị không nhỏ, bà ta mỉm cười nói đó là dành cho người làm thơ hay nhất.
Các cô nương hứng thú, sôi nổi suy nghĩ.
Nói đến làm thơ, Bùi Ngọc Kiều không làm được, nàng miễn cưỡng làm hai câu nộp lên, may mắn chữ viết không tệ nên không có ai chê cười, năm trước Bùi Ngọc Anh đạt giải, năm nay nàng ấy không dốc hết toàn lực, cuối cùng Thẩm Thời Quang đạt giải, tất cả mọi người cười chúc mừng.
Chơi thỏa thích, viết thơ xong lại đi ngắm hoa.
Bùi Ngọc Anh vì suy nghĩ cho tỷ tỷ nên dẫn nàng theo nói chuyện với các cô nương, Bùi Ngọc Kiều vì cứu vớt một chút mặt mũi, vì thể diện của người nhà nên rất nghiêm túc, lời nói hành động phóng khoáng khéo léo, đối đáp như người bình thường. Người bên ngoài âm thầm thấy lạ, tất nhiên là thay đổi cách nhìn về nàng. Tư Đồ Huyền Nguyệt cười nói: “Lần này, người làm ta giật mình nhất là Bùi đại cô nương.”
Lời nói này làm người ta khẳng định thêm một chút.
Bùi Ngọc Anh đưa ánh mắt cảm kích nhìn sang.
Tư Đồ Huyền Nguyệt cười nhẹ với nàng ấy. Lúc rảnh rỗi lại gọi ba tỷ muội tới bên trong đình.
“Biết đánh cờ không?” Nàng ta hỏi Bùi Ngọc Anh.
Bùi Ngọc Anh cười nói: “Biết một…hai…”
Tư Đồ Huyền Nguyệt nói với Bùi Ngọc Họa đạo: “Cô vẽ khá tốt, không ngại vẽ cho ta một bức cảnh xuân nhỉ?”
Bùi Ngọc Họa vô cùng vui vẻ bằng lòng.
Hai muội muội đều có chuyện để làm, một người chơi cờ với Tư Đồ Huyền Nguyệt, một người vẽ tranh, chỉ có Bùi Ngọc Kiều không có chuyện gì làm, nàng nhìn bàn cờ là thấy mệt, dù sao muốn đặt được một quân cờ tốt là phải suy nghĩ liên tục, đi một bước tính mười bước, làm sao nàng theo kịp được chứ. Cuối cùng nàng một mình ra ngoài ngắm hoa.
Vào lúc này, bỗng nhiên có hơi cô đơn.
Quả nhiên, người thông minh nên đi cùng người thông minh, lẽ nào trưởng công chúa Bảo Gia biết nàng ngốc sao?
Nàng đi lên vài bước, dựa vào lan can xem cá.
Đàn cá bơi qua bơi lại, không buồn không lo, trong nước vẽ ra từng cơn sóng gợn, nàng nhìn một lát là lại thấy vui.
Cá không thông minh bằng người nhưng chúng nó có thể sống thoải mái như vậy. Nàng nhìn cái bóng trong nước của mình, tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, đôi mắt như ngọc bích, đôi môi giống như cánh hoa. Trong trí nhớ, mẫu thân từng nói, dù Kiều Nhi có như thế nào thì cũng là nữ nhi nương thương nhất, đúng vậy, trong nhà nhiều người mà ai cũng thương nàng, không có gì phải buồn.
Làn nước trong suốt, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện bên cạnh nàng.
Bóng áo choàng màu xanh trong nước lăn tăn rung động, giống như cây rêu dưới nước. Đến khi nàng thấy là ai thì sợ đến giật mình, nhảy dựng lên bỏ chạy.
Tư Đồ Tu kéo nàng lại, “Đừng chạy.”
Nàng cứng người.
Nhìn quanh một cái, phát hiện hai nha hoàn đã đi đâu mất. Chuyện gì thế này? Không phải họ đang đứng sau lưng sao?
Thấy tròng mắt nàng đảo tới đảo lui, Tư Đồ Tu giải thích: “Bản vương lấy trưởng công chúa ra lệnh cho các nàng đi lấy đồ đạc.”
Nàng hết hồn, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, tay nắm lan can, lát sau nói: “Huynh muốn lấy ngân phiếu sao?”
Lần trước không công đưa nàng ngọc bội mà không lấy tiền, có lẽ là hắn chàng thấy nàng nợ chàng.
Tư Đồ Tu buồn cười.
“Nàng có đem theo ngân phiếu à?” Hắn hỏi.
Bùi Ngọc Kiều ừ một tiếng: “Có hai mươi lượng, đủ không?”
“Nàng cảm thấy bản vương thiếu tiền à?”
Nàng im lặng.
Chắc chắn chàng không thiếu tiền, trong vương phủ cái gì cũng có, phú quý hơn hầu phủ nhiều. Trước đây nàng làm vương phi, ăn mặc đều là đồ tốt nhất, có vài thứ là từ trong cung đưa đến.
Tư Đồ Tu nhìn nàng im lặng, chàng đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng.
Hôm nay nàng búi tóc rất đẹp, cây trâm phía trên giống như khảm nhiều đóa hoa nhài lên, nổi bật trên nền mực tàu.
Bùi Ngọc Kiều rụt đầu né tay chàng, nghiêm mặt nói: “Điện hạ, nếu ngài không cần ngân phiếu thì coi như hai ta thanh toán xong rồi nhé.”
Có thể đừng hôn, đừng sờ nữa không?
Tư Đồ Tu nhíu mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên của nàng, “Cho dù thanh toán xong rồi thì khi thấy nàng, bản vương không thể nói chuyện với nàng sao?”
“Cái này…” Bùi Ngọc Kiều nghiêng đầu, “Sao huynh muốn nói chuyện với ta? Huynh là thân vương cao quý, lẽ nào ngay cả một người nói chuyện cũng không có?” Nàng lui về phía sau, “Ta chẳng hiểu gì hết, huynh nói với ta, ta hoàn toàn không biết.”
Tư Đồ Tu chau mày, suýt chút nữa muốn mắng người.
Chàng cũng không thể nói nàng là thê tử của chàng.
Nhìn khuôn mặt vô tội của nàng, chàng thật sự không biết nên nói cái gì nữa, lần trước nhìn thấy nàng liền tức giận, lần này nghe Mã Nghị báo nàng tới phủ trưởng công chúa Bảo Gia làm khách, chàng lại nhịn không được mà tới đây. Nhớ tới đời trước nào có những chuyện này, mỗi ngày nàng đều bên cạnh chàng, chàng muốn thế nào thì được như thế đó.
Nàng chưa bao giờ biết phản kháng.
Bây giờ, đúng là cứng cáp rồi!
Bùi Ngọc Kiều nhìn chàng trầm mặt thì chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh.
Chàng sắp tức giậ!
Nàng nhấc chân chạy.
Chàng siết tay lại kéo nàng ôm vào trong ngực, mặt của nàng áp vào áo chàng, toàn thân nàng run lên nói: “Ta muốn gọi trưởng công chúa.”
“Nàng cảm thấy trưởng công chúa sẽ quản bản vương ư?”
Tư Đồ Huyền Nguyệt và chàng có quan hệ không giống với các hoàng tử khác, bởi vì mẫu thân ruột Tư Đồ Tu là biểu muội Tư Đồ Huyền Nguyệt, có một tầng quan hệ như thế làm bọn họ có tình cảm không tệ. Bỗng nhiên Bùi Ngọc Kiều nghĩ đến, thảo nào khi nàng nói Tư Đồ Huyền Nguyệt là ngoại thất thì chàng tức giận, dù sao Tư Đồ Huyền Nguyệt không chỉ là thân thích bên phụ thân mà còn là thân thích bên mẫu thân chàng.
Có vẻ phức tạp!
Nàng lắc lắc đầu, hai tay chàng ôm nàng, có loại cảm giác bất lực sinh ra, không có thể gọi người, không thể trốn thoát, cũng không thể đánh chàng.
Thân thể chàng cứng rắn, mình đánh thì mình đau chứ ai.
Nàng cam chịu không nhúc nhích.
Chàng ung dung xoa tóc của nàng.
Sợi tóc đen bóng lọt qua kẻ ngón tay thon dài, để lộ tình cảm ấm áp, tốt hơn bất cứ tơ lụa quý giá nào trên đời.
Bùi Ngọc Kiều cắn môi chịu đựng, đúng lúc này, “Keng” một tiếng, cây trâm hoa rơi từ búi tóc rớt xuống mặt đất. Nàng cảm thấy cơ hội tới, vội vã cầu xin: “Trang sức của ta rơi rồi, điện hạ, ngài có thể buông tay không? Ta muốn nhặt lên.”
“Không thể.”
Thỏ am hiểu nhất là chạy trốn.
Quả nhiên là chàng từ chối mà, cơ thể trong ngực lập tức xì hơi, bả vai xụ xuống, giống đống bùn nhão mặc chàng nhào nặn.
Chàng rất muốn cười nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Nàng sợ ta thế sao?”
Vấn đề bây giờ không phải là sợ hay không, giọng Bùi Ngọc Kiều buồn buồn: “Lát nữa muội muội ta không thấy ta, tất nhiên sẽ đi tìm, điện hạ, ngài như vậy… Là không đúng, nếu phụ thân ta biết, cũng sẽ…” Đây rõ ràng là hành vi của yêu râu xanh, vốn không thể được người nhà nàng cho phép.
Tay chàng thả lỏng một chút, từ từ nói: “Muốn ta buông nàng cũng được, nhưng nàng phải đồng ý với bản vương một việc.”
“Việc gì?” Nàng vội hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt lóe ra ánh sáng mong đợi.
“Từ nay về sau không được sợ ta.” Chàng nói, “Bản vương cũng không ăn thịt nàng.”
Ánh mặt trời rọi xuống, chiếu vào phát quan trên đầu hắn, ánh sáng nhuộm màu vàng tươi, nhìn không thật.
Chàng bảo nàng không được sợ chàng.
Bùi Ngọc Kiều khó hiểu, lẩm bẩm: “Vì sao? Huynh là Sở vương điện hạ, thiên hạ có ai không sợ huynh?”
“Nàng không sợ là được rồi.” Chàng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Chỉ có nàng, nàng hiểu không?”
Trong đôi mắt nàng hiện lên sự nghi ngờ.
Từ khi gặp nhau ở Minh Quang Tự, sau đó chàng nhặt quẻ bói của nàng, giữa bọn họ giống như một đường thẳng, đi đến đâu cũng có thể thấy chàng, nhưng vì sao chứ? Trên đời này không có chuyện không duyên không cớ dây dưa, Tư Đồ Tu thường nói chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, cho nên nhất định chàng cũng có nguyên nhân.
Lẽ nào…
A, không thể nào, nàng nghĩ có thể Tư Đồ Tu cũng trọng sinh, nàng kiên quyết bác bỏ ý nghĩ này.
Nàng biết khi mình gả cho chàng, trong lòng chàng không vui, bởi vì mỗi gặp người trong hoàng thất, ánh mắt của mọi người đều có vẻ kì lạ, vì nàng nên chàng trở thành trò cười, cho nên mới dùng hết tâm huyết dạy dỗ nàng, hy vọng nàng không làm mất mặt, không gây ảnh hưởng tới vương phủ. Khi đó nàng không hiểu, nhưng thời gian trôi qua, nàng lại từ từ hiểu ra.
Cho nên nếu chàng thật sự trọng sinh thì chàng sẽ không tới tìm nàng.
Nhưng nếu không phải trọng sinh thì càng khó hiểu hơn.
Làm sao mới biết được đây?
Bùi Ngọc Kiều nghĩ đến đau đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Huynh muốn ta không sợ huynh à?”
“Đúng.”
“Vậy chàng khom người xuống đây.”
Tư Đồ Tu nhướng mày, “Vì sao?”
“Ta muốn biết huynh có nói thật hay không.” Nàng nhìn chàng, đôi mắt to vụt sáng, nghiêm túc chưa từng có.
Tư Đồ Tu không biết nàng muốn làm cái gì, chỉ đành cúi người xuống.
Nào ngờ Bùi Ngọc Kiều liền nắm tai chàng.
Đầu ngón tay lạnh băng truyền đến cảm giác mát rượi, mặt chàng chợt đỏ.
Đường đường là một thân vương mà bị một tiểu cô nương nhéo tai, ánh mắt của chàng nhìn thẳng về phía nàng như hai ngọn lửa. Tức giận từ trên người chàng phát ra có thể đốt sạch không khí xung quanh, Bùi Ngọc Kiều sợ đến toàn thân run lên, nàng vội buông tay.
Khuôn mặt tiểu cô nương tái nhợt, dựa lưng vào lan can, mười ngón tay nhỏ dài siết chặt vào nhau.
Dường như chỉ cần chàng quát một tiếng là nàng khóc ngay.
Đã sợ như thế mà còn dám nhéo tai chàng!
Nếu tính tình trước kia thì chắc chắn chàng sẽ trách mắng nàng, nhưng còn chưa mắng mà chàng đã có thể tưởng tượng ra được cảnh nàng khóc trước mặt chàng, vì vậy chàng gắng gượng nuốt cơn giận xuống, “Nàng kêu bản vương cúi người xuống là để làm cái này?”
Chàng không mắng nàng!
Đôi mắt Bùi Ngọc Kiều mở to. Chàng không phải trọng sinh.
Nàng hơi thả lỏng một chút, “Ta muốn xem huynh có mắng ta hay không. Nếu huynh không mắng ta thì ta sẽ không sợ huynh nữa.”
Tư Đồ Tu nghe được câu này thì khựng lại, tiến không được lui không xong, trong chớp mắt chàng nghĩ tới Hàn Tín chịu nhục chui qua háng, nhưng vì sao chàng phải nhịn chứ? Nhưng nếu không nhịn thì nàng lại tiếp tục chạy trốn, và chàng phải dỗ lại từ đầu? Quên đi, đàn ông co được dãn được.
Chàng đứng thẳng người đưa mắt nhìn nàng: “Bây giờ nàng tin chưa?”
“Tin rồi.” Bùi Ngọc Kiều gật đầu.
Cuối cùng cũng có tiến bộ, Tư Đồ Tu nhướng cằm lên, “Nàng qua đây.”
Bùi Ngọc Kiều bước về trước hai bước.
“Xa như vậy sao nói chuyện với bản vương? Không phải là không sợ sao?”
“Nhưng gần quá là không tiện, nam nữ thụ thụ bất thân.” Bùi Ngọc Kiều không thích chàng động tay động chân, “Cô nương phải có danh tiếng, chỉ cần một phần vạn chuyện này truyền ra ngoài là sẽ khó thành thân.”
“Thành thân?” Tư Đồ Tu nhướn mày, ánh mắt sắc bén, “Nàng muốn gả cho ai?”
Bùi Ngọc Kiều còn chưa trả lời thì Bùi Ngọc Anh đi tới từ trong đình gọi: “Tỷ tỷ, tỷ mau tới đây, tỷ…”
Tiếng nói dừng lại, ánh mắt Bùi Ngọc Anh rơi trên người Tư Đồ Tu, người đàn ông trẻ tuổi cao hơn tỷ tỷ nửa cái đầu, dáng người thẳng tắp đang đứng chắp tay, giữa hai đôi mày là ngông cuồng không ai bì nổi. Chàng cách tỷ tỷ rất gần, suýt chút nữa là đứng sóng vai, đây là… Bùi Ngọc Anh ngạc nhiên, là công tử ngày đó xuất hiện ở Minh Quang Tự mà.