Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 14


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 14

Trở lại phòng, nàng không thay quần áo mà cho Trạch Lan lui ra, chỉ để lại một mình Trúc Linh, sau đó nhỏ giọng nói: “Trúc Linh, ta chỉ tin tưởng em, lát nữa em đi làm một chuyện với ta.”

Sắc mặt trịnh trọng như gửi gắm chuyện gì đó rất quan trọng.

Trúc Linh vội vàng gật đầu.

Bùi Ngọc Kiều lấy ngân phiếu năm mươi lượng ra.

Đó là ngọc bội nàng thích nhất, dù thế nào nàng cũng phải lấy lại từ tay Tư Đồ Tu.

Hai người lại đi ra ngoài.

Trạch Lan hỏi: “Cô nương còn chưa tắm mà muốn đi đâu ạ?”

“Ta có việc, em đừng theo!” Bùi Ngọc Kiều rất vội, nàng sợ Tư Đồ Tu đi mất thì không biết khi nào mới có cơ hội lấy lại ngọc bội, bây giờ chàng đang ở trong phủ nên thuận tiện hơn nhiều.

Trạch Lan thấy nàng nghiêm túc thì bị hù dọa, nàng ta không dám hỏi nhiều nữa.

Từ Vọng Xuân Uyển ra ngoài, dọc theo con đường đá nhỏ, vòng qua vườn, rẽ qua hành lang, hai người len lén trở lại chuồng ngựa như hai tên trộm. Tư Đồ Tu còn đang nói chuyện với Bùi Trăn, hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng đứng cạnh, một lát sau mọi người đi vào thư phòng, hai nàng tiếp tục lén theo.

Qua khoảng nửa canh giờ, Tư Đồ Tu cáo từ về.

Trúc Linh nhỏ giọng nói: “Cô nương, thất điện hạ… Cô nương tìm thất điện hạ làm gì?”

Còn đặc biệt cầm ngân phiếu theo.

Nàng ấy thật sự nghĩ không ra.

“Ngọc bội của ta ở trong tay hắn, ta muốn đi chuộc.” Bùi Ngọc Kiều nhỏ giọng nói, “Chuyện này em không được nói cho bất luận kẻ nào, đây là bí mật của hai ta, biết chưa? Nếu em nói ra ngoài thì ta…ta…chỉ có thể đuổi em đi thôi.”

“Không nói không nói, dù chết nô tỳ cũng sẽ không nói, chỉ là cảm thấy lạ thôi.”

Sao ngọc bội lại ở trong tay vị thân vương kia? Không phải lần trước cô nương nói làm mất sao?

Hở? Lẽ nào hắn ta nhặt được?

Sao lại đòi tiền chuộc? Thân vương nghèo đến mức phải lấy ngọc bội để đòi tiền chuộc sao?


Trúc Linh nghĩ đến đau đầu.

Mãi mới chờ đến lúc xung quanh không có người, Bùi Ngọc Kiều để Trúc Linh dò xét tình hình, đến khi xác nhận không có vấn đề gì thì nàng vọt ra ngoài. Hai tùy tùng Mã Nghị và Hạ Tông Mộc thấy bụi cây bên cạnh lay động nên rút đao ra, kết quả phát hiện đó là một tiểu cô nương.

Tư Đồ Tu nhìn nàng thở phì phò chạy lại, trong lòng nửa vui mừng nửa tức giận.

Vui mừng vì nàng còn biết tới gặp chàng, tức giận vì vừa nãy nàng hoàn toàn không để chàng vào mắt, không phải, nói chính xác là nàng không muốn gặp chàng.

“Ngọc bội của ta đâu?” Bùi Ngọc Kiều đi thẳng vào vấn đề, đưa ngân phiếu năm mươi lượng ra trước mặt hắn, “Điện hạ, ta mang tiền tới rồi, ngọc bội của ta đâu?”

Thì ra là vì ngọc bội.

Tư Đồ Tu thấy vẻ mặt lo lắng của nàng thì càng thêm tức giận, vượt qua cả vui mừng, chàng thản nhiên nói: “Ai nói bản vương tới trả nàng ngọc bội? Lần này bản vương tới đây không phải để gặp nàng, nàng đuổi theo làm gì? Không biết lễ nghi của cô nương sao mà chạy linh tinh vậy?”

Bùi Ngọc Kiều bị chàng dạy dỗ một trận, nàng mở to hai mắt lùi lại vài bước.

Tuy chàng không phải người kia, nhưng chàng vẫn là chàng, dù không cưới nàng thì tính tình vẫn không thay đổi.

Sắc mặt nàng có hơi trắng bệch nhưng vẫn không muốn bỏ ngọc bội, nàng nắm chặt tay lại, “Huynh, huynh nói có thể dùng năm mươi lượng đổi ngọc bội.”

“Tạm thời bản vương không muốn đổi.” Tư Đồ Tu nói, “Ít nhất hôm nay không muốn đổi.”

Chàng vừa nói vừa hứng thú nhìn chằm chằm vẻ mặt của Bùi Ngọc Kiều.

Nàng tức giận đến lông mi run rẩy, môi mím chặt, giống với vẻ mặt khi chàng dạy dỗ nàng ở đời trước. Chỉ là nàng cho rằng chàng không phải chàng trước đây nên có vẻ hơi can đảm.

Bùi Ngọc Kiều tức muốn chết, tại sao trên đời này lại có người vô lại như vậy  chứ? Nàng không bỏ được ngọc bội con cá, nàng đeo nó từ nhỏ đến lớn, nó cũng là món trang sức theo nàng lâu nhất. Đời trước, nàng đeo nó đến khi chết, bây giờ nhất định không bỏ, nàng miễn cưỡng nhịn cơn giận rồi cắn môi hỏi: “Điện hạ, huynh tính khi nào đổi được?”

Đôi mắt to long lanh nước có ý cầu xin như rung động trên mặt hồ, lan ra từng vòng, bắt lấy lòng người.

Tư Đồ Tu thấy vậy cũng không dịu sắc mặt chút nào, “Bản vương nghĩ lại đã…À, ngày mai!”

“Ngày mai, ở đây sao?”

“Không phải, ở Bạch Hà.”


Nói Bạch Hà là sông, không bằng nói nó là hồ, hồ rất lớn, bao quanh một vòng kinh thành, hai bên bờ trồng vô số hoa và cây cảnh, vừa đến mùa xuân, dương liễu lả lướt, đào mận sum suê, hấp dẫn chim chóc bay tới. Đúng là hoa thơm chim hót, bởi vậy thời gian này có nhiều thuyền hoa dạo chơi trên hồ tìm niềm vui mùa xuân.

Thỉnh thoảng các cô nương Đông Bình hầu phủ bọn họ cũng được cho phép đi một hai lần.

Nhưng một mình nàng sao đi được?

Bùi Ngọc Kiều lắc đầu, “Không được, ta không đi được, trừ phi đi cùng muội muội, hơn nữa chưa chắc tổ mẫu đã đồng ý.”

Cho dù tổ mẫu đồng ý thì có muội muội ở đó thì sao nàng đổi ngọc bội được?

Làm cô nương thật phiền phức, muốn ra khỏi cửa một lần là vô cùng khó khăn, Tư Đồ Tu bị nàng hỏi khó.

Giữa lúc hai người nói chuyện, từ xa đã truyền lại giọng nói của nô tỳ, bọn họ đang đi về hướng này.

Bùi Ngọc Kiều không muốn bị người khác thấy nên nhỏ giọng nói: “Chờ huynh nghĩ kỹ lại rồi nói.”

Nàng xoay người bước đi.

Ai ngờ Tư Đồ Tu nắm cánh tay nàng kéo sang ngọn núi giả bên cạnh, Trúc Linh vội bước lên cản lại, chàng liếc qua nhìn, Mã Nghị và Hạ Tông Mộc hiểu ý, một tay bịt miệng một tay kéo Trúc Linh sang hướng khác, hai chủ tớ trông giống như chuẩn bị làm thịt vịt.

Bọn họ đang ở nhà nàng mà!

Bùi Ngọc Kiều sợ mức cố co người lại, “Huynh muốn…”

Chàng trầm giọng nói: “Đừng lên tiếng, Trúc Linh không có việc gì, nhưng nếu nàng la to thì bản vương không đảm bảo.”

Nàng vội vàng im lặng.

Một nhóm năm người nô tỳ đi ngang qua, trong tay nâng dưa và trái cây, có vẻ như là người của nhị phòng.

Sau lưng Bùi Ngọc Kiều dán vào núi giả, phía trước dán vào ngực của chàng, nàng không dám thở mạnh lấy một tiếng, chỉ là quá yên lặng nên lỗ tai nghe rõ nhịp tim đập truyền tới qua áo bào tơ lụa của chàng, nhịp nhàng mà ổn định. Dường như tim nàng đập nhanh hơn, loạn xạ hơn, vì nàng không rõ sao đời này nàng còn có thể gặp chàng nữa thế này?

Vì sao chàng cần phải lấy ngọc bội? Vì sao chàng không chịu trả lại cho nàng?


Vô số câu hỏi bùng lên.

Thấy nàng vẫn không nhúc nhích mà ngoan ngoãn dựa vào chàng như con mèo nhỏ, Tư Đồ Tu đưa mắt nhìn lại thì thấy một mái tóc đen nhánh, trong mái tóc lộ ra một nửa vành tai trắng tuyết. Bỗng nhiên chàng nhớ lại có ngày nào đó cùng nàng tới Chu vương phủ ăn cơm, nàng bị Vương phi chuốc vài ly rượu, lúc chàng đưa nàng trở về, dưới ánh trăng, nàng tựa vào ngực chàng giống như bây giờ.

Còn ngây thơ hỏi hỏi chàng sao nhịp tim của chàng đập chập hơn nhịp tim của nàng thế này, rồi đưa tay mình cho chàng bắt mạch.

Đúng là đập nhanh hơn.

Khi đó vì say rượu nên sóng mắt nàng như nhiễm một màu sắc khác, nhuộm màu sắc giống nhau, ánh sáng lưu chuyển, xinh đẹp hơn bình thường.

Việc này…

Chẳng biết tại sao chàng lại nhớ rõ ràng như vậy.

Có lẽ là sau khi nàng qua đời, khoảng trống trên giường ngủ làm chàng suy nghĩ nhiều.

Cũng có lẽ khi một người có thói quen gì đó thì rất là khó bỏ.

Nàng thì sao? Nhớ những thứ này hay không?

Bỗng nhiên chàng cười rộ lên, làm sao nàng không nhớ được? Dáng vẻ tiểu thư khuê các hiện giờ của nàng là do một tay chàng dạy, nàng không thể không nhớ.

Chàng đưa bàn tay nhẹ nhàng sờ vành tai của nàng.

Bùi Ngọc Kiều bị dọa giật mình: “Huynh làm gì vậy?”

“Không làm gì, chỉ là muốn sờ thôi.” Giọng nói nhàn nhạt, hoàn toàn ra dáng nàng là của hắn, hắn muốn thế nào thì làm thế đó.

Ánh mắt không chút kiêng dè lướt qua toàn thân nàng, nàng bị ánh mắt này bức ép, cảm giác như mình bị ép đến mức thành bụi đất, suýt chút nữa không ngốc đầu lên được, nàng miễn cưỡng mở miệng, giọng nói yếu đi vài phần, “Rốt cuộc huynh có trả ngọc bội cho ta không? Huynh không trả thì ta đi đây.”

Nàng rất không tự nhiên, rất muốn rời khỏi chàng ngay lập tức.

Tư Đồ Tu nói: “Còn.”

Nàng vui vẻ đưa tay ra, mặt mày cong cong, khóe miệng nhếch lên, cả người mềm mại như nhành dương liễu bên bờ sông, lá cây đón gió, vui sướng lay động.

Chàng giật mình, bỗng nhiên cúi đầu xuống.

Nàng vội vàng đưa tay che mặt mình lại, bởi vì đối với nàng, động tác này, ánh mắt này không thể quen thuộc hơn được nữa, chàng cao hơn nàng, nếu muốn hôn nàng thì phải khom lưng, cúi đầu xuống như vậy. Môi của chàng chạm vào bàn tay nàng, ấm áp, lại có hơi ướt át.

Giống như ẩm ướt mùa hè.


Mặt của nàng lập tức đỏ lên, vừa ngại vừa bực, trước khi lập gia đình nương đã dạy nàng, nói những chuyện phu thê phải làm, cho nên mặc kệ chàng làm gì với nàng thì nàng cũng không ngăn cản, vì bọn họ là phu thê, nhưng bây giờ bọn họ không phải mà!

Sao chàng lại muốn hôn nàng?

Đôi mắt ngập nước ở ngay trước mắt, nhìn vào giống như bước vào một ao nước mát mẻ, hắn không tránh, cứ như vậy mà hôn lên mu bàn tay nàng.

Không biết nàng bôi hương gì mà hương vị mờ nhạt lan từ môi đến toàn thân.

Một khắc kia, thật muốn kéo tay nàng ra rồi hôn mạnh một cái.

Cách bàn tay, mắt nhìn mắt, toàn thân Bùi Ngọc Kiều cứng ngắc, không dám nhúc nhích, nàng cũng không cách nào di chuyển, phía sau là núi giả, phía trước là chàng, giống như câu bốn bề thọ địch, cùng đường, nàng cảm giác mình hít thở không thông, đôi mắt chớp chớp, bỗng nhiên rơi vài giọt nước mắt.

Giống như trân châu.

Còn khóc nữa à?

Tư Đồ Tu vội lùi lại, chàng nhíu mày nói: “Nàng khóc cái gì? Bản vương đâu có…”

Không đúng, vẫn ức hiếp nàng.

Mặc dù còn chưa hôn.

Bùi Ngọc Kiều nghẹn ngào nói: “Ta không biết huynh muốn làm gì…ta…ngọc bội…ta bỏ!”

Rõ ràng là đang đùa nàng, trước đó nói có thể lấy ngân phiếu năm mươi lượng đổi ngọc bội, kết quả chàng bảo hôm nay không đổi, nhưng mới rồi còn nói trả lại nàng, nàng muốn lấy thì chàng lại làm ra hành động như vậy.

Nàng hoàn toàn không rõ ý của Tư Đồ Tu, tại sao lại muốn làm khó dễ nàng?

Bùi Ngọc Kiều càng nghĩ càng tủi thân.

Nàng cứ đứng đó khóc trước mặt chàng như cô vợ nhỏ vậy.

Tư Đồ Tu vuốt vuốt trán, còn nói không làm nàng sợ, giờ thì hay rồi, lại uổng phí thời gian, có điều chàng cứ hôn nàng một cái thì sao? Đời trước cái gì mà bọn họ chưa làm nữa chứ, bây giờ nàng lại ghét bỏ như vậy? Chàng nghĩ ngợi rồi lại có hơi tức giận, nhìn nàng khóc đúng là không dỗ không được.

Chàng lấy ngọc bội con cá quơ quơ trước mắt nàng, sợi dây màu đỏ đung đưa, “Trả lại cho nàng, được chưa?”

Thấy ngọc bội, Bùi Ngọc Kiều lập tức ngừng khóc, vội vàng lấy ngọc bội giấu vào trong tay áo, rất sợ chàng lấy đi lần nữa.

Tư Đồ Tu nhìn nàng rồi lại tức giận.

Mình không bằng một cái ngọc bội thế à!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.