Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 13
Phụ thân trở về khiến Bùi Ngọc Kiều vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều như một con chim khách, tới chỗ thái phu nhân rồi lại bay đến chỗ phụ thân.
Hôm nay Bùi Trăn xem nàng viết chữ ở thư phòng.
Mỗi nét bút đều rất đoan chính, mặc dù không có khí khái của người làm việc lớn nhưng đối với một cô nương mà nói thì như vậy là đủ rồi.
Ông ngạc nhiên, “Con học viết tốt thế này từ bao giờ thế?”
Giọng nói vui mừng.
“Con lén học, sau khi té một cái dường như trở nên thông minh hơn.” Bùi Ngọc Kiều chỉ có thể nói dối chuyện này, nói nhiều lần thì thành sự thật, tất cả mọi người đều tin tưởng. Đương nhiên, nếu không tin thì cũng không có cách giải thích khác nên đây là một lý do tốt nhất.
Bùi Trăn chau mày, vén tóc nàng ra xem, “May là không có sẹo.”
“Đầu con đầy tóc, dù có sẹo cụng không có ai thấy.” Nàng cười hì hì.
Dường như không lo lắng bất cứ chuyện gì.
Rực rỡ như ánh mặt trời mùa xuân, bao phủ tất cả.
Nhìn khuôn mặt giống y khuôn mặt thê tử, trong lòng Bùi Trăn ấm áp, cần gì phải thành thân nữa, ông có hai cô con gái đã đủ lắm rồi, tin chắc rằng khi gả ra ngoài thì bọn trẻ cũng thường trở lại thăm ông. Các con ngoan ngoãn là điều cuối cùng thê tử để lại cho ông, cũng là món quà tốt nhất.
Bùi Ngọc Kiều nhìn bức họa trong phòng, người phụ nữ có sắc mặt yên tĩnh, mẫu thân có mười phần tiểu thư khuê các hơn mình, trong ấn tượng, bà cười nhẹ nhàng, ngọt ngào mà dịu dàng.
“Phụ thân đã trở về.” Nàng nói với bức họa, “Nương phải phù hộ phụ thân không đi nữa nhé.”
Bùi Trăn nhíu mày, “Nói bậy bạ gì đó?”
“Chiến sự rất nguy hiểm.” Bùi Ngọc Kiều chu môi, “Chắc chắn nương cũng cảm thấy như vậy.”
“Đứa trẻ này!” Ông vỗ nhẹ đầu nàng, “Ngoại di hàng phục nên sẽ có một thời gian yên ổn.”
Trừ phi có phản loạn trong nước.
Có điều những chuyện này là do tổng binh địa phương quản lý.
Hiếm khi cần ông phải tự mình xuất chinh.
Bùi Trăn nhìn con gái cười cười: “Về vừa lúc con ở tuổi xuất giá.”
“Phụ thân, con không muốn gả, gả ra ngoài sẽ bị người ta ức hiếp, con ở nhà với phụ thân.” Nàng kéo ống tay áo Bùi Trăn.
“Ai dám ức hiếp con gái bảo bối của phụ thân chứ? Có phụ thân ở đây, con không phải sợ.” Bùi Trăn buồn cười, cầm một tờ giấy Tuyên Thành, “Viết vài chữ nữa cho phụ thân xem.”
Bùi Ngọc Kiều nhấc bút lên, chăm chú viết chữ lấy lòng phụ thân.
Viết được một lúc, nàng nghiêng đầu nói: “Phụ thân, người dạy con cưỡi ngựa được không? Hai con ngựa thật đẹp!”
Bùi Trăn cười rộ lên, ông sẽ không nói tiểu cô nương mà đòi học cưỡi ngựa như người khác, cũng không nói con gáiphải nhã nhặn lịch sự mà ông đợi nàng thay đồ xong thì liền nắm tay nàng đi ra chuồng ngựa.
Ngựa tốt Tây Vực quả nhiên không bình thường, cao to thần tuấn, một con toàn thân trắng như tuyết, một con nữa thì toàn thân đỏ rực như lửa, Bùi Ngọc Kiều đứng ở bên ngoài hàng rào nhìn vào, nàng chỉ con ngựa màu đỏ nói: “Phụ thân, con thích con ngựa này, con này thật đẹp, giống như màu lá phong vào mùa thu vậy, đúng là hiếm thấy.”
“Ngựa này chảy mồ hôi màu đỏ, gọi Hãn Huyết bảo mã.”
“Thú vị thật!” Tuy đời trước nghe có nghe ông nói một lần rồi, bây giờ nghe lại thêm lần nữa Bùi Ngọc Kiều vẫn rất hưng phấn.
Bùi Trăn dắt ngựa ra, mũi ngựa liên tục phì phì.
“Nó không vui ạ?”
“Nó vui, nó muốn chạy.” Bùi Trăn nhếch mày, lấy tay vỗ cổ con ngựa, “Cẩn thận chút, đừng để con gái ta té xuống, nếu không… Ta sẽ xử đẹp đó.”
Uy hiếp con ngựa!
Bùi Ngọc Kiều mím môi cười.
Trước mặt người ngoài ông luôn lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt nàng ông mới dịu dàng, dường như là sợ dọa nàng, chỉ có một lần…
Ngày đó thánh chỉ ban xuống, phụ thân biết nàng phải gả cho Tư Đồ Tu thì nổi trận lôi đình, đập bể một cái bàn lớn ngay trước quan viên tuyên chỉ, ngay trước mặt nàng.
Nàng sợ quá khóc òa lên.
Không biết vì sao ông tức giận như vậy.
Bây giờ nàng đã hiểu.
So với cuộc hôn nhân bất hạnh của muội muội thì hôn nhân của nàng càng nguy hiểm hơn.
Hơn nữa, dù nhà mẹ đẻ có bất mãn cũng không thể hòa ly, dù sau này nàng thông minh hơn một chút thì nàng vẫn luôn phải lo lắng khi vào cung bái kiến hoàng hậu nương nương, hoàng quý phi, hoặc là qua lại với nhóm vương phi. Vì Tư Đồ Tu nói, đi sai một bước hoặc bị người ta lợi dụng thì nàng và cả nhà nàng đều khó thoát khỏi cái chết.
Nàng rất sợ!
Đa số thời gian đều ngậm miệng không dám nói lời nào, người khác hỏi thì phải cân nhắc suy nghĩ, hao hết đầu óc mới dám trả lời, nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải chết.
Không biết người nhà nàng sẽ đau lòng đến thế nào đây…
Nhân duyên của nàng và muội muội không tốt, mẫu thân không còn sống, một mình phụ thân…
Mũi nàng đau xót, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Trăn.
Tròng mắt lấp lánh nước, lại có tình cảm phức tạp, Bùi Trăn giật mình, sờ đầu nàng hỏi: “Làm sao vậy, Kiều nhi? Ngựa lớn quá làm con sợ hả?”
Nàng lắc đầu, miễn cưỡng cười rộ lên: “Không phải, chỉ là thấy có phụ thân bên cạnh nên rất vui.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Bùi Trăn cảm giác được con gái bám người hơn trước đây nhiều.
Ông dẫn nàng lại trước ngựa rồi ôm nàng lên lưng ngựa, “Ngựa này được huấn luyện nghiêm chỉnh, trước đây nuôi ở trong cung để cho hoàng thượng cưỡi giải trí, con không phải sợ.”
Bùi Ngọc Kiều gật đầu: “Có phụ thân ở đây, chắc chắn sẽ không có chuyện té ngựa. “
Bùi Trăn ở phía trước cầm dây cương cười nói: “Trước tiên từ từ chạy một vòng, trước đây phụ thân đã dạy con tư thế ngồi, con còn nhớ không?”
“Dạ nhớ, muốn ngồi vững vàng thì cơ thể không được quá căng thẳng, còn chân phải kẹp chặt.”
Đời trước Bùi Trăn đã dạy nàng.
Nói đến chuyện học hành, trước đây Bùi Ngọc Kiều ngồi học với phu tử, nếu không phải kiếm chuyện trốn học thì là không nghe hiểu, lại thêm vào cái danh ngốc, thái phu nhân thấy nàng mệt mỏi nên không đành lòng buộc nàng. Hàng năm Bùi Trăn đều ở bên ngoài, ít khi về được một chuyến, đau lòng còn không kịp lấy đâu ra sức quản chuyện học hành của nàng, vì vậy Bùi Ngọc Kiều trở nên kém cỏi không có năng lực, nếu không phải Tư Đồ Tu không hiểu thương hương tiếc ngọc, học không được là phạt thì nàng cũng không học nổi.
Cho nên có đôi khi con người là do bị bức mà thành.
Nhưng đối với Bùi Ngọc Kiều mà nói thì việc cưỡi ngựa rất mới mẻ, không phải động não, tất cả đều dựa vào cảm giác trời sinh với ngựa để trao đổi. Ở phương diện này Bùi Trăn là thầy tốt, nàng học rất nhanh, đây là một việc duy nhất mà nàng biết.
Thấy con gái có thể cưỡi nhanh, Bùi Trăn liền rất ngạc nhiên, sau đó lại vô cùng kiêu ngạo.
Trong người con gái chảy dòng máu của ông, tất nhiên là không giống người khác rồi, nếu là con trai còn có thể ra chiến trường giết địch nữa ấy chứ.
Thấy ông nở nụ cười, tùy tùng bước lên nhỏ giọng nói: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia và Sở Vương điện hạ tới.”
Chân mày Bùi Trăn nhíu lại.
Sở vương Tư Đồ Tu là đứa con thứ bảy của hoàng thượng, cũng là đứa con nhỏ nhất, xưa nay không có qua lại với ông, sao hôm nay lại tới phủ?
Đang nghĩ ngợi, phía trước có người lớn giọng nói: “Bản vương mạo muội đến đây, mong Bùi đại nhân thứ lỗi.”
Ông nhìn về phía trước.
Tư Đồ Tu mặc áo choàng màu lam, người cao như trúc, thong dong đi tới, mặt mỉm cười như đang dạo trong vườn nhà mình.
Bùi Trăn không dám thờ ơ, hành lễ nói: “Bái kiến thất điện hạ.”
“Không cần đa lễ.” Thái độ Tư Đồ Tu khiêm tốn, “Bản vương tới thỉnh giáo Bùi đại nhân vài chuyện.”
Các hoàng tử nghe giảng tại Xuân Huy Các từ nhỏ, trọng thần trong triều thường ra vào nơi đây, vì để bồi dưỡng bọn họ thành trụ cột quốc gia nên có lúc hoàng thượng tự mình chỉ dạy, bây giờ bọn họ đều đã phong vương, bình thường khi xử lý công vụ đều có Đường quan chỉ điểm. Bùi Trăn nghi ngờ vuốt cằm hỏi: “Không biết điện hạ có chuyện gì muốn hỏi?”
“Là về chuyện Uy Khấu. Hôm qua ta và phụ hoàng có nhắc tới chuyện ngoại di, bây giờ ngoại di ở Đại Đồng đã được quét sạch, nhưng Uy Khấu ở Giang Chiết vẫn hung tợn ngang ngược như cũ, tuy có Hồ đại nhân trấn giữ, không nổi lên được sóng gió gì nhưng phụ hoàng vẫn rất lo lắng.” Chàng tạm dừng, ánh mắt xoay chuyển, “Ta nói với phụ hoàng, nhất định sang năm Hồ đại nhân có thể tiêu diệt Uy Khấu, phụ hoàng không tin, ta nói không bằng để ta tới hỏi Bùi đại nhân, vì vậy hôm nay phụ hoàng cho bản vương đến đây.”
Tiểu quốc Uy Khấu nằm cách biển rộng, nói là hung tàn ngang ngược nhưng trong mắt Bùi Trăn chỉ là một trận ồn ào nhỏ.
“Trên dưới đồng lòng, không nói năm nào tiêu diệt hết, chỉ nói trong năm nay cũng có thể.” Bùi Trăn nhìn Tư Đồ Tu, thâm ý nói, “Chữa bên ngoài không bằng chữa bên trong.”
Tư Đồ Tu kính nể ông thấu suốt, chàng vỗ tay nói: “Ai cũng nói Bùi đại nhân có dũng có mưu, nay nghe danh không bằng gặp mặt!”
Mặt chàng đầy ý cười thẳng thắn nói.
Nghe đồn thất hoàng tử lạnh lẽo vô tình, ai ngờ lần đầu tiên nói chuyện với nhau lại như tắm trong gió xuân.
Bùi Trăn nghĩ thầm, chắc là giống với hoàng thượng, một người có tám khuôn mặt, nhìn người này bằng một khuôn mặt, nhìn người kia bằng một khuôn mặt khác, chỉ vì muốn có giao tình với người.
Bên tai lại nghe Tư Đồ Tu nói: “Bùi đại nhân vì bảo vệ lãnh thổ, vốn là nên nghỉ ngơi một thời gian, có điều chỉ sợ ngũ quân lơi là, kỷ luật quân đội phá vỡ, vậy nên xin Bùi đại nhân tốn nhiều tâm tư một chút.”
Thì ra ra là lệnh cho ông khi nhậm chức phải thao luyện quân mã, tâm tư Bùi Trăn thay đổi thật nhanh, bên tai lại nghe tiếng vó ngựa.
Bùi Ngọc Kiều cưỡi một vòng đã trở về!
Tư Đồ Tu đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy một người một ngựa chạy tới như gió, con ngựa thần tuấn, cô nương dáng người thanh tú, hợp không chê vào đâu được, dường như trong nháy mắt là đến trước mắt, lúc này chàng mới thấy rõ người này là Bùi Ngọc Kiều.
Tóc nàng vấn kiểu xoắn ốc, mặc trang phục cưỡi ngựa màu xanh, dưới ánh mặt trời, màu xanh trở nên chói mắt, dường như đó là màu sắc sáng rực duy nhất trong trời đất rọi vào mắt hắn. Chàng nhìn đến ngẩn người, giống như ảo giác, tùy ý nàng cưỡi ngựa chạy như bay vụt qua hắn.
Cái đồ ngốc này biết cưỡi ngựa khi nào?
Chàng đâu có dạy nàng…
Tư Đồ Tu nghĩ sao nàng có thể cưỡi ngựa tốt như vậy?
Bên cạnh, Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân lớn tiếng reo hò.
Bùi Trăn sợ con ngựa cao to nên tự mình ôm Bùi Ngọc Kiều xuống.
Nàng cười nói: “Vui quá, phụ thân. Chỉ là có hơi mệt, ngày mai con lại cưỡi ngựa tiếp.”
Sóng mắt nàng khẽ chuyển động, ngây thơ khả ái, giọng nói ngọt ngào làm nũng với Bùi Trăn.
Trong trí nhớ, nàng chưa từng làm vậy với mình, Tư Đồ Tu nhếch mày nói: “Đây là Bùi đại cô nương sao?”
Nghe giọng nói lành lạnh, cả người Bùi Ngọc Kiều cứng lại, nàng cưỡi ngựa quá vui vẻ nên vốn không chú ý tới chàng ở ngay bên cạnh. Nàng quay đầu, nhìn vào chấm nhỏ màu xám trong đôi mắt kia.
“Đúng vậy, Ngọc Kiều, nhanh tới bái kiến Sở Vương điện hạ.”
Nếu đã gặp thì không nên để thất lễ, tuy là Bùi Trăn không muốn con gái bị người trong hoàng thất nhìn thấy.
Bùi Ngọc Kiều cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Bái kiến điện hạ.”
Tư Đồ Tu cười cười: “Không ngờ cô nương cưỡi ngựa tốt như vậy, không hổ là con gái của Bùi đại nhân.”
Đời trước nàng ở vương phủ nên không có cơ hội cưỡi ngựa, lại hay bị Tư Đồ Tu trách phạt nên nàng chưa từng nói với chàng chuyện của mình, nói chuyện thú vị lúc nhỏ, nói sở thích, nói tất cả về nàng, đương nhiên chàng sẽ không biết, mà chàng cũng không có hứng thú hỏi.
Bùi Ngọc Kiều không biết trả lời như thế nào nên nói với Bùi Trăn: “Phụ thân, con đi thay quần áo khác.”
Bùi Trăn gật đầu.
Bùi Ngọc Kiều xoay người bước đi.
Tư Đồ Tu thấy nàng hoàn toàn không để ý mình thì đôi mắt hơi híp lại, có loại cảm giác không rõ xông tới khiến chàng muốn kéo nàng lại, nhưng chàng nhịn được, ở trước mặt Bùi Trăn, chàng không thể làm ra hành động như vậy.
Nhưng lúc này Bùi Ngọc Kiều bỗng nhiên nghĩ tới ngọc bội hình con cá của nàng.
Chẳng lẽ chàng tới đổi ngân phiếu chăng?