Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 15
Lấy lại được ngọc bội, Bùi Ngọc Kiều vô cùng thỏa mãn trở về.
Nhìn bóng lưng vui mừng của nàng một đi không trở lại, khuôn mặt Tư Đồ Tu liền trầm xuống.
Đồ không tim không phổi! Đồ không biết báo ân! Nàng có ngày hôm nay là do công của ai hả?
Không phải, là do mình chưa dạy tốt cho nàng.
Nếu dạy tốt thì khi thấy mình, nàng phải có sự kính yêu của học trò dành cho phu tử. Nhưng còn nàng, rõ ràng là tránh còn không kịp, là do tâm lý sợ trách phạt đánh đòn à? Nhưng sao có thể không đánh đây? Nàng không nghe lời, chàng dạy, nàng thất thần, rãnh rỗi chỉ biết ăn, ngay cả nô tỳ của mình cũng không dạy được.
Gậy gộc sinh hiếu tử, đồ đệ đầu óc chậm chạp như nàng, không đánh làm sao thành?
Tư Đồ Tu buồn bực.
Nhìn vẻ mặt ăn thịt người của chủ tử, Mã Nghị và Hạ Tông Mộc chỉ biết nhìn nhau.
Không biết chủ tử nói gì với đại cô nương Bùi gia mà tức giận như vậy? Phải biết là bình thường Tư Đồ Tu không thể hiện buồn vui ra ngoài, tới các đại nha môn luôn mang gương mặt lạnh như băng, vì vậy quan viên rất sợ chàng tới làm việc, không hề giống tam hoàng tử Tư Đồ Dập khoan dung nhã nhặn, cho nên Vương gia nhà bọn họ rất không có duyên.
Tức giận như vậy rất hiếm thấy.
Hai tùy tùng nói không dám hỏi gì, chỉ yên lặng theo sau lưng chủ tử.
Tư Đồ Tu đi tới bên ngoài hầu phủ, gió mát thổi qua mặt, cũng thổi đi một chút tức giận.
Có lẽ nàng như vậy là vì chưa biết thân phận thật của chàng. Đừng nói là nàng, chỉ cần là một tiểu cô nương bình thường bị một thân vương như chàng đối đãi như vậy, chỉ sợ cũng sẽ hoảng hốt lo sợ. Nàng như vậy là đúng rồi, nếu nàng ngoan ngoãn cho chàng hôn thì mới kì lạ. Nàng không phải kẻ ngốc, vẫn biết nam nữ thụ thụ bất thân.
Nghĩ tới điều này, Tư Đồ Tu bình tĩnh lại.
Hay là nói rõ với nàng nhỉ?
Nàng bảo vệ bí mật rất tốt, không một ai trong nhà biết nàng trọng sinh, có thể thấy được bản lãnh bảo vệ bí mật của nàng. Có điều sợ nói với nàng, nàng lại bắt đầu sợ chàng.
Đau đầu…
Tư Đồ Tu cảm thấy có một cơn tức ở ngực xông đến làm chàng khó chịu.
Tư Đồ Tu lên kiệu, thấy ven đường có binh mã lục xoát khắp nơi, chàng nói: “Tới binh mã ty nha môn.”
Qua một thời gian nữa là đến đại hôn của tứ hoàng huynh Tư Đồ Lan, phụ hoàng giao cho chàng phụ trách.
Hôm qua Tư Đồ Lan cười vỗ vai chàng, nói chung thân đại sự của hoàng huynh đều nhờ chàng, nhớ làm cho náo nhiệt một chút.
Chàng nhắm mắt lại, trước mắt một màu đen kịt, nhớ tới năm nào đó chàng còn nhỏ, làm vỡ ngọc phỉ thúy của Tư Đồ Lan, bị hắn ta mắng một trận, suýt chút nữa cầm roi da đánh chàng. Lúc đó chàng đi đến đâu cũng không vui, mẹ ruột được sủng ái nên chàng hoành hành ngang ngược, sau mẹ ruột nhiễm bệnh mất mạng, chàng được hoàng quý phi nuôi nấng, không có một vị hoàng huynh nào thích chàng, ngoại trừ ngũ hoàng huynh Tư Đồ Cảnh.
Tư Đồ Cảnh đối với chàng như huynh đệ ruột thịt.
Hoàng quý phi cũng đối xử tốt với chàng, coi như con mình sinh ra, cho nên phụ hoàng thường khen bà ta hiền đức.
Khi đó, chàng dần dần cảm nhận được ấm áp gia đình.
Khóe miệng nở nụ cười như có như không, tim chàng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Bùi Ngọc Kiều lấy được ngọc bội thì vội vàng trở về, toàn thân đổ mồ hôi, áo lót ướt đẫm, Trúc Linh lệnh phòng bếp nấu nước nóng.
Độ ấm vừa phải, không lạnh không nóng, Trúc Linh hầu hạ cô nương tắm.
Nằm trong thùng tắm, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy mình mệt sắp chết rồi, gặp Tư Đồ Tu luôn khiến tinh thần và thể xác người mệt mỏi, thật may là lấy được ngoc bội về, sau này sẽ không còn liên quan gì chàng nữa. Nàng thật sự không hiểu được người này, đời trước chỉ là nghiêm khắc, đời này còn có thêm vẻ phức tạp.
Nàng thì thầm với Trúc Linh: “Ngọc bội rơi trong bụi cây ở vườn, hôm nay đi ngang nhìn thấy. Mọi người đều cho rằng ta ngốc, sẽ không hỏi gì thêm.”
Trúc Linh dạ một tiếng: “Nô tỳ biết, cô nương.”
Bùi Ngọc Kiều không nói tiếp nữa, nàng ngủ rồi.
Lông mi dài rũ xuống như cây quạt, giấc ngủ an bình ngọt ngào.
Trúc Linh không đành lòng quấy rầy nàng, đến lúc nước tắm lạnh thì đổi sang nước nóng, khoảng nửa canh giờ sau Trúc Linh mới gọi nàng: “Nếu còn ngâm nước nữa thì da sẽ nhăn hết đó cô nương.”
Bùi Ngọc Kiều ngẩng đầu nhìn cánh tay: “Ơ, thật sự nhăn rồi! Có điều thật thoải mái, khó trách ai cũng thích suối nước nóng.”
“Tiếc là ở kinh thành không có suối nước nóng, muốn ngâm thì phải đi Vân huyện.”
“Đến mùa hè sẽ đi cùng tổ mẫu.” Hai tay Bùi Ngọc Kiều nghịch nước.
Hai người ríu ra ríu rít giống như hai tỷ muội tốt, Trạch Lan ở bên ngoài sắc mặt tái nhợt.
Tháng ba vừa đến, cả vườn sắc màu rực rỡ, tới giữa tháng, hải đường đều nở, xếp chồng như những đám mây trên cành.
Nàng nhìn thấy rất vui vẻ, ngày hôm đó gọi Trúc Linh mang rổ ra, dự định hái vài nhánh hải đường về cắm, bởi vì vội hái mà ngay cả đu dây cũng không chơi, vô cùng tập trung, chỉ một lát là hái được nửa rổ, nàng nói với Trúc Linh: “Muội muội có thể dùng vào mấy việc, lại đang luyện chữ, ta hái một ít cho muội ấy, còn hái cho tổ mẫu nữa.”
Trúc Linh cười nói: “Còn lão gia nữa.”
“Ừ. Có điều cha không thích hoa lắm, không giống mẫu thân…” Trong trí nhớ, khi còn nhỏ nàng luôn ngửi được hương hoa, nương thích hoa, cũng thích cắm hoa, đôi khi cũng cắm vài hoa trên đầu làm trang sức.
Sau khi nương qua đời, trong phòng phụ thân không còn hương hoa.
Muội muội tốt như vậy mà cũng không đưa hoa qua chỗ phụ thân, có phải muội muội sợ ông đau khổ hay chăng?
Nhưng trong thư phòng có treo bức họa của nương, nếu phụ thân sợ đau khổ thì sao ông không gỡ xuống?
Nàng gật đầu: “Ừ. Hái cho phụ thân.”
Lúc Mạnh Trinh, nàng còn đang hái hoa, từ xa nhìn lại, thỉnh thoảng nàng nhón mũi chân, thỉnh thoảng bám vào cành này cành kia, Trúc Linh muốn giúp nhưng nàng không cho, dường như nàng coi đó là một loại hứng thú.
Thật khiến người ta yêu thích.
Hắn ta bước nhanh đi tới, kéo nhánh hoa nàng đang muốn hái, “Thấy muội mệt, để ta giúp muội.”
Nụ cười dịu dàng như cảnh xuân tháng ba.
Nàng không từ chối, “Cảm ơn Mạnh biểu ca.”
Hắn cao hơn Trúc Linh, kéo nhánh hoa rất dễ.
Mạnh Trinh tìm cho nàng mấy nhánh đẹp mắt, cười nói: “Muội biết cắm hoa sao?”
“Mới học, không thể coi là biết, mà hoa này vốn đẹp, dù không cố ý chỉnh sửa thì cũng đẹp.” Nàng hái đầy giỏ trúc, cười đến chân mày cong cong. Một giỏ đầy hoa hải đường, màu trắng như sương, hồng nhạt như mây, nhưng lại kém sắc khi so sánh với nàng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, Mạnh Trinh giật mình, cười nhẹ nói: “Coi như biểu ca có giúp muội, Ngọc Kiều biểu muội tặng ca hai nhánh được không?”
“Đương nhiên là được, lại nói lần trước ca cho muội nguyên hộp mứt hoa quả, muội không có cách nào cám ơn ca, hoa này tính là gì đâu.” Nàng hào phóng lấy mấy nhánh đưa hắn ta, “Rất thơm, để trong phòng, lúc ca học mệt thì có thể nhìn.”
Mạnh Trinh bước lên một bước, cản ánh mắt của Trúc Linh ở bên cạnh, đưa tay nhận.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác được sự lạnh lẽo của đầu ngón tay nàng.
Bùi Ngọc Kiều bị dọa giật mình, muốn rút về.
Nhưng hắn ta nắm chặt một cái, nắm luôn hoa hải đường.
Ngón tay trắng nõn đỏ lên, giống như bị cắn khi đưa vào động rắn.
Ngước mắt lên, thấy hắn ta cười dịu dàng.
Mặt nàng hơi đỏ lên.
Mạnh Trinh rất hiểu Bùi Ngọc Kiều, vì tiểu cô nương ngốc nên bình thường rất ít đi ra ngoài, ít gặp nam nhân, chưa từng hiểu tình cảm nam nữ. Bây giờ bị hắn chạm vào, nhất định là lòng đoan loạn như con nai tơ, hắn ta chỉ cần dụ nàng động tình thích hắn, sau này muốn thành thân dễ như trở bàn tay.
Có điều không thể nóng vội.
Hắn ta nhanh chóng buông tay ra, nhỏ giọng nói: “Cám ơn, nhất định ca sẽ để trong thư phòng.”
Hắn ta cầm theo hoa nhẹ nhàng bước đi.
Giống như vừa rồi nắm tay nàng chỉ là ngoài ý muốn.
Cho nên Bùi Ngọc Kiều càng mơ hồ, dù sao đời trước không có chuyện này, Mạnh Trinh vẫn luôn rất thân thiết với nàng, giống như đại ca ca đối với muội muội, chưa bao giờ như hôm nay, chẳng lẽ là bởi vì không cẩn thận? Không cẩn thận nắm cả tay và hoa? Nàng sờ sờ ngón tay, một bụng nghi ngờ.
Nàng cầm theo hoa hải đường tới gặp thái phu nhân, lại đi gặp muội muội, cuối cùng cắm vài nhánh hoa vào thư phòng Bùi Trăn.
Buổi tối Bùi Trăn trở về, nhìn thấy hoa liền nhíu mày hỏi: “Ai tới đây?”
“Là đại cô nương, hôm nay hái nhiều hoa hải đường, tặng một vòng trong phủ.” Nô tỳ cười nói, “Để ở chỗ lão gia một ít, còn nói chuyện với bức họa phu nhân một lúc, nô tỳ không nghe rõ đại cô nương nói gì.”
Thì ra là nó.
Bùi Trăn ngồi xuống, đưa tay cầm lên một nhánh đặt ở chóp mũi ngửi thử.
Trong hoảng hốt, dường như thấy mỗi ngày thê tử đều đến thư phòng ông cắm một ít hoa, lúc là hoa sơn trà, lúc là hoa nhài, lại có lúc là ngọc trâm, cả người nàng luôn có hương hoa, giống như là do hoa yêu biến thành, động lòng người nhưng không yếu ớt. Thái phu nhân bệnh, bà hầu hạ cả ngày mà không hề kêu khổ, dù cho lúc đó thân thể bà không khỏe.
Sau đó mang thai Bùi Ngọc Kiều lại đổ bệnh, khiến đứa nhỏ này trời sinh có hơi ngốc, thái phu nhân hổ thẹn với bà nên phá lệ cưng chiều Bùi Ngọc Kiều.
Nhớ tới chuyện cũ, ngực ông bỗng nhiên đau nhức, nếu khi đó mình ở kinh thành thì tốt rồi.
Ông nhẹ nhàng đặt nhánh hoa trên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ngày mười sáu tháng ba, các cô nương Đông Bình hầu phủ nhận được thiệp mời của trưởng công chúa Bảo Gia, mời các nàng ngày mười tám ngày đến tham gia trà thi hội.
Nói lên trưởng công chúa Bảo Gia Tư Đồ Huyền Nguyệt, bà ta vốn là con cháu tôn thất, thuở nhỏ rất được hoàng thái hậu thích, thường được gọi trong cung, từ quận chúa tấn phong đến công chúa. Sau này thành thân với công tử nhà họ Hứa, không đến một năm là cùng cách, mười mấy năm qua bà ta vẫn độc thân, không thành thân tiếp nên cũng không có một đứa con nào, nghe qua làm người ta thấy đồng tình.
Nhưng bà ta tài hoa hơn người, cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, không gì không hiểu, là đệ nhất nữ nhân tài hoa kinh thành, thời gian trôi nhanh, trong thiên hạ không có bao nhiêu nữ tử có thể phóng khoáng như bà ta. Hàng năm bà ta tổ chức trà thi hội ở Lan Viên, mời các vị cô nương gặp nhau, ngắm hoa ngâm thơ, không có ai không phải nể mặt, dần dần mọi người lấy sự tham dự làm vẻ vang, ai không nhận được thiệp mời thì âm thầm mất mát.
Tất nhiên Bùi Ngọc Anh muốn đi, nàng ấy thích trưởng công chúa Bảo Gia, cũng ước ao cuộc sống như thế, nhưng Bùi Ngọc Kiều lại có chút bận lòng.
Thật ra nàng không biết Tư Đồ Huyền Nguyệt, sau khi gả cho Tư Đồ Tu, có lần trung thu, người trong hoàng thất gặp nhau trong cung, Tư Đồ Huyền Nguyệt cũng tới, chỉ là bà ta có vẻ thanh cao, Yến vương phi không hợp mắt, nới với Tấn vương phi rằng Tư Đồ Huyền Nguyệt chỉ là ngoại thất, không biết đắc ý cái gì.
Nàng không hiểu nên đi hỏi Tư Đồ Tu, kết quả chàng bảo nàng không nên nghe chuyện xấu.
Hừ, không phải nàng muốn nghe mà là trùng hợp nghe được mà thôi.