Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 12
Trúc Linh và Trạch Lan sợ hết hồn.
Đới phu nhân ngạc nhiên rồi tức giận, đó là đồ trang sức quý giá nhất bà ta có, không ngờ bị Bùi Ngọc Kiều vứt đi, bà ta bước lên trước mấy bước, muốn mắng nàng nhưng lại nhịn được, “Ngọc Kiều, sao con có thể vứt nó? Con biết cây trâm này trị giá bao nhiêu không? Cho dù con không thích thì cũng có thể trả lại cho ta mà, con đâu phải là con nít rồi.”
Tuy cố nói nhỏ nhẹ nhưng Bùi Ngọc Kiều có thể nghe ra bà ta đang trách móc nàng.
Cũng đúng, vật quý trọng như vậy, có người nào sẽ không tức giận đây?
Trạch Lan ở bên cạnh cười giễu.
Ai bảo Bùi Ngọc Kiều không trọng dụng nàng ta, lúc này xem nàng giải quyết như thế nào, bình thường đều là nàng ta ra mặt, Bùi Ngọc Kiều ngốc nghếch không biết ứng phó, còn Trúc Linh thì chẳng biết gì, mà Đới phu nhân này rõ là tiểu nhân buôn bán, nếu không giải quyết được thì chắc sẽ tới tai thái phu nhân thôi.
Quả nhiên nàng ta đoán không sai.
Đới phu nhân nhặt cây trâm ngọc đã vỡ nát bỏ vào trong tay áo rồi kéo Bùi Ngọc Kiều lại phòng chính.
Thái phu nhân nghe nói Bùi Ngọc Kiều vứt trâm ngọc thì hơi ngạc nhiên.
Bình thường đứa trẻ này luôn ngoan ngoãn, ít tranh chấp với người khác, sao có thể vứt đồ được? Bà nghi ngờ nhìn Bùi Ngọc Kiều.
Bùi Ngọc Kiều không biết giải thích như thế nào, không thể nói chuyện đời trước ra, nàng vì muốn ngăn cản Đới phu nhân, lại có hơi tức giận nên mới có thể làm như vậy. Bây giờ thật sự đã làm nhưng trong lòng nàng có chút sợ hãi, dù sao cũng là đồ của người lớn, không biết tổ mẫu có trách nàng không hiểu lễ phép không?
Trúc Linh sốt ruột đứng ra nói: “Bẩm thái phu nhân, cô nương vốn muốn trả lại cho Đới phu nhân, chỉ là hơi nóng nảy… Là nô tỳ không tốt, không ngăn cản cô nương!”
Trúc Linh quỳ xuống thỉnh cầu trách phạt.
Đới phu nhân rất rộng lượng kéo Trúc Linh đứng lên: “Sao lại làm vậy? Cũng không phải là tội lớn gì, ta kéo Ngọc Kiều tới không phải là vì trách cứ nó.” Bà ta nhìn thái phu nhân, “Chỉ là sợ ngài biết sẽ trách phạt Ngọc Kiều, vứt cũng đã vứt rồi, có lẽ là nó không cẩn thận, không có gì đâu.”
Bà ta biết đã làm lớn chuyện này rồi thì không còn khả năng lừa gạt được, nên chỉ có thể nói ra.
Bùi Ngọc Kiều vứt trâm ngọc là sai, bà ta là người lớn, bà ta tặng nàng trâm thì có vấn đề gì?
Bà ta cười nói: “Nếu biết Ngọc Kiều không thích thì ta không tặng rồi, từ nhỏ đến lớn nó đã thấy quá nhiều thứ tốt, cây trâm của ta cũng không hiếm lạ, vỡ thì vỡ thôi.” Bà ta dùng ánh mắt yêu thương nhìn Bùi Ngọc Kiều, định dùng cách nói này đẩy hết lỗi lên người Bùi Ngọc Kiều.
Bà ta là người lớn, bà ta không muốn trách nàng.
Nếu là trước kia thì Bùi Ngọc Kiều sẽ không nhìn ra được, nhưng bây giờ nàng không như trước kia, nàng biết Đới phu nhân không phải là người tốt, nàng chau mày, tay nắm thành đấm, lúc này nên làm như thế nào đây? Đời trước, Đới phu nhân âm hiểm lợi dụng nàng không hiểu chuyện, muội muội nói rất đúng, khi đó bà ta coi thường nàng, bây giờ lại tiếp tục ức hiếp nàng.
Nếu không giải thích thì chắc tổ mẫu cũng cho là mình làm sai.
Nhưng vấn đề lớn nhất của Đới phu nhân là ở đâu?
Trước đây cũng có người lớn sang thăm, cũng hay tặng nàng trâm, vòng tay, bông tai, vòng cổ, thứ gì cũng có.
Đới phu nhân cũng tặng, nhưng bà ta đuổi tới Vọng Xuân Uyển mới tặng.
Lòng như được mở ra, nàng nói: “Tổ mẫu, là con sai, con không nên vứt trâm ngọc, nhưng con cũng có chỗ không hiểu, vì sao Đới phu nhân không tặng trâm cho con trước mặt tổ mẫu mà phải đợi con trở về, đuổi theo rồi mới tặng? Hơn nữa cây trâm rất quý trọng, trị giá ngàn vàng. Trong lòng con sợ hãi nên không dám nhận. Mà Đới phu nhân cứ nhét cho con, con sợ rồi sốt ruột nên mới vứt đi.”
Sắc mặt Đới phu nhân lập tức thay đổi.
Đây là một đứa ngốc sao?
Lại có thể đoán đúng tâm tư của bà ta.
Tay bà ta nắm chặt trong tay, rõ ràng là không yên lòng.
Thái phu nhân là người thông minh, nghĩ một chút là biết ý của Bùi Ngọc Kiều.
Bà nhớ trước tết Đới phu nhân rất hay tới thăm, thỉnh thoảng nhắc tới con trai Đới Thu Bình lớn hơn Bùi Ngọc Kiều ba tuổi, hắn ta chưa lấy vợ, lần này nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều cũng luôn khen đông khen tây, còn tự mình tặng quà quý trọng, vừa nhìn là hiểu ngay ý đồ.
Có điều bà ta còn chưa chính thức mở lời nên không có ai nói gì, chỉ là không ngờ bắt đầu lợi dụng Bùi Ngọc Kiều rồi.
“Đới phu nhân thích con, có điều con quá không cẩn thận rồi, sao có thể vứt trâm ngọc như thế?” Khuôn mặt thái phu nhân lạnh lùng, bà cười nhẹ với Đới phu nhân, “Cây trâm rất quý trọng, làm phiền cô miêu tả lại kiểu dáng, ta sẽ cho người điêu khắc giống y như cũ trả lại Đới gia cô.”
“Không sao, chỉ là là một cây tram thôi mà.” Trán Đới phu nhân đổ mồ hôi.
Tưởng gia dựa vào Bùi gia, Đới gia dựa vào Tưởng gia, trước đây cứ nghĩ con trai mình có thể cưới được Bùi Ngọc Kiều là nhà mình có thể trở thành thông gia với Bùi gia.
Ai ngờ lại thua trong tay một đứa ngốc.
Bà ta không muốn đắc tội thái phu nhân nên nhất quyết từ chối.
Thái phu nhân nói: “Làm hỏng đồ của người mà không bồi thường thì còn ra thể thống gì nữa. Cô không nên khách khí.” Bà tỏ vẻ mệt mỏi, nâng trà tiễn khách.
Đới phu nhân thấy thế cũng chỉ đành phải cáo từ.
Đám nha hoàn buông rèm màu tương thêu hoa mẫu đơn để ngăn khí lạnh bên ngoài.
Hồ ma ma, tâm phúc Thái phu nhân thấy lò hương cháy hết nên ngắt một đoạn bỏ vào.
Bà ta ngồi phía dưới thái phu nhân bóp chân cho bà, giọng nói tràn đầy vui mừng: “Sợ là thần tiên hiển linh, đại cô nương ngày càng giỏi.”
Thái phu nhân vẫy tay gọi Bùi Ngọc Kiều tới.
Bùi Ngọc Kiều vẫn còn sợ, “Tổ mẫu, người không trách con chứ?”
“Con thấy mình sai không?” Thái phu nhân nhìn nàng.
“Sai… Sai một nửa.” Nàng suy nghĩ một chút, “Có lẽ là có cách khác tốt hơn, nhưng lúc đó con không nghĩ ra được.”
E rằng không cần vứt cây trâm mà có thể bắt Đới phu nhân lấy lại.
Nhìn nàng cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết đặt ở đầu gối, lòng thái phu nhân đã sớm mềm nhũn, bà nắm tay Bùi Ngọc Kiều, “Con không làm sai, Kiều Nhi, ta vốn đang lo lắng sau này con sống như thế nào? Ta cũng tự trách ta quen cưng chiều con khiến con càng không hiểu chuyện, nhưng con là đứa bé ngoan. Đới phu nhân muốn con gả cho con trai của bà ta, nhưng thủ đoạn quá mức bẩn thỉu, con hãy nghe cho kỹ, sau này nếu gặp lại người như thế thì đừng nói là vứt cây trâm, cho dù con có đánh vỡ đầu người ta thì tổ mẫu cũng sẽ làm chổ dựa cho con.”
Mắt Bùi Ngọc Kiều đỏ lên, dúi đầu vào lòng tổ mẫu, “Con biết rồi, sau này con sẽ không làm tổ mẫu lo lắng nữa.” Nàng nhỏ giọng nói, “Tổ mẫu, người cũng phải chăm sóc tốt cho mình, đừng cái gì cũng lo lắng nữa.”
Khi nàng gả cho Tư Đồ Tu đến năm thứ ba thì thân thể thái phu nhân không tốt lắm, nàng định xin Tư Đồ Tu về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, nhưng phải hoãn lại vì mình đã chết trước rồi, không biết sau đó thái phu nhân thế nào.
Thái phu nhân cười nói: “Đương nhiên ta phải chăm sóc tốt cho mình rồi, ta còn phải nhìn Kiều Nhi gả cho người ta rồi sinh con nữa mà.”
Bùi Ngọc Kiều lắc đầu: “Tổ mẫu, con không thành thân, con muốn ở với người.”
Thái phu nhân và muội muội đều hy vọng nàng thành thân.
Nhưng lúc nàng gả cho Tư Đồ Tu, nàng không thấy có gì tốt, ngoại trừ học cách sống với chàng thì không còn gì nữa, bây giờ đầu óc nàng miễn cưỡng đủ dùng rồi, vậy cần gì phải gả cho người ta đây? Vì sinh con ư? Nhưng có muội muội mà, đời này muội muội chưa từng rơi vào hồ nước, nhất định sẽ có con cháu cả sảnh đường!
Nàng ở nhà theo thái phu nhân, tổ phụ, phụ thân.
Thấy vẻ mặt nàng thành thật, thái phu nhân lại thở dài.
Đứa cháu gái này rất chậm chạp trong chuyện nam nữ, trước kia sợ nàng thành thục quá sớm, sợ nàng hoài xuân, nhưng bây giờ chỉ hy vọng nàng có thể nhanh chóng thông suốt.
Nghe nói tỷ tỷ vứt trâm ngọc của Đới phu nhân, Bùi Ngọc Anh là người đầu tiên tới khích lệ nàng.
“Có lẽ là lần trước cầu bồ tát nên thần minh hiển linh.” Bùi Ngọc Anh ôm Bùi Ngọc Kiều, “Lần sau chúng ta đi dâng hương nữa đi, muội muốn quyên nhiều tiền nhang đèn.”
“Không phải đâu.” Bùi Ngọc Kiều nói, “Tỷ cảm thấy từ sau khi té ngã…” Nàng chỉ chỉ đầu mình, “Nơi đây như thông hẳn nên tỷ mới thông minh hơn một chút.”
“Phải rồi, đó là trong họa có phúc.” Bùi Ngọc Anh nửa tin nửa không.
Lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài có một ma ma dẫn tám nha hoàn mang hơn mười loại vải tới.
“Thái phu nhân nói nên may trang phục mùa xuân rồi.” Ma ma cười nói, “May đồ mới cho các cô nương.”
Phong phú hơn trước đây nhiều.
Có lẽ là các cô nương đã lớn, mỗi một người đều phải hứa hôn, nhất là đại cô nương và nhị cô nương, còn tam cô nương mới mười ba tuổi, có thể chuẩn bị thêm một hai năm.
“Để muội chọn cho tỷ.” Bùi Ngọc Anh cám ơn ma ma, sau đó bận rộn chọn vải cho tỷ tỷ.
Vải đều có màu sắc của mùa xuân, xanh nhạt, phấn hồng, hoa lê trắng, hồ nước lam, quả lựu hồng, xanh nhạt, đủ loại khiến cho người ta nhìn mà hoa mắt, lúc này vẫn còn mùa đông mà đã thấy muôn hoa khoe sắc rực rỡ, hai tỷ muội cái vô cùng vui vẻ lựa lựa chọn chọn, mỗi người lấy tám loại vải.
Ma ma dẫn người đi.
Lại nói Tưởng lão gia cũng biết Đới phu nhân gặp rắc rối ở Bùi gia, ông ta mắng Tưởng phu nhân một trận, bởi vì Đới phu nhân là thê tử ca ca Đới Sâm của Tưởng phu nhân, Đới Sâm có thể làm việc ở lục bộ là do ông ta vì nể mặt mũi của thê tử mà qua Bùi gia xin giúp.
Đới gia lấy oán trả ơn, có ý đồ với Bùi Ngọc Kiều.
Tưởng phu nhân thấy trượng phu tức giận, lúc đầu chỉ đành để mặc ông ta trút giận, sau đó mới giảng đạo lý: “Vốn là không nên ầm ỹ tới mức này, đúng là lỗi của chị dâu, bà ấy quá thiếu kiên nhẫn. Nhưng mà lão gia, bây giờ lão hầu gia đã về hưu, nói hơi khó nghe là đã không còn ảnh hưởng, Bùi gia toàn dựa vào Bùi đại lão gia, bây giờ có tin chiến thắng, sớm muộn gì ông ấy cũng chiến thắng trở về, kết thân với ông ấy chỉ có lợi không có hại.”
Lời này rất đúng, Bùi Trăn thương yêu hai cô con gái, cưới người nào cũng như được một nửa trợ giúp của Đông Bình hầu phủ.
“Nhưng Ngọc Kiều là cháu gái dòng chính hầu phủ, còn Đới Thu Bình có là cái gì? Rõ ràng là cưỡng ép.” Tưởng lão gia phát bực, “Không có đầu óc! Bà không suy nghĩ một chút, sao cô mẫu có thể gả cho Ngọc Kiều nó được?”
“Nhưng Ngọc Kiều là một đứa ngốc…” Tưởng phu nhân nhíu mày, mặc dù có thay đổi tốt hơn nhưng tóm lại vẫn là tệ hơn người bình thường, nếu không phải là vậy sao bà ta lại gợi ý với chị dâu mình.
Con nhà quyền quý nào tình nguyện cưới nàng? Cũng chỉ có nhà nhỏ như Đới gia, coi trọng mặt lợi ích mới cưới Bùi Ngọc Kiều.
“Bây giờ bà còn nói con bé ngốc ư?” Tưởng lão gia nhíu mày nói, “Ngốc mà có thể làm chị dâu bà chịu thiệt à?”
Tưởng phu nhân giật mình.
Nghe giọng điệu của Đới phu nhân thì chính vì Bùi Ngọc Kiều nên chuyện này mới không thành, chẳng lẽ nàng thông minh hơn tưởng tượng? Nếu đúng vậy thì chuyện tốt này sao có thể đến lượt Đới gia? Bà ta cũng có con trai, Tưởng Luân năm nay mười chín, là biểu huynh của Bùi Ngọc Kiều, thân càng thêm thân.
“Lão gia, ông thấy Luân nhi nhà chúng ta thì sao?” Bà ta nhỏ giọng hỏi.
Tưởng lão gia im lặng, dù Tưởng Luân là con thứ, nhưng cũng là thứ trưởng, cưới vợ vẫn phải thận trọng: “Trước tiên quan sát kĩ một chút, bà đừng xúc động mà chộc giận cô mẫu, lúc đó đừng mong chúng ta có thể qua lại với Bùi gia.”
Tưởng phu nhân vội vàng đồng ý.
Đông đi xuân đến, hoa lan ngoài cửa sổ đã nở, cánh hoa mỏng dài màu hồng bung ra tạo nên đóa hoa tươi tắn.
Nghe lời của muội muội, Bùi Ngọc Kiều cầm kim học thêu.
Lá sen xanh biếc.
Trạch Lan nhìn thấy bèn động viên: “Cô nương thật thông minh, thêu lá sen này đẹp lắm, không kém nhị cô nương là bao.”
Trải qua chuyện lần trước, Trạch Lan coi như không có chuyện gì để mỗi ngày nịnh bợ nàng.
Chỉ cần không làm bậy thì Bùi Ngọc Kiều cũng mặc kệ nàng ta.
Trúc Linh xỏ chỉ cho nàng.
Trong phòng yên tĩnh, hương thơm thoang thoảng.
Vừa mới thêu xong một chiếc lá thì nghe giọng nói vui sướng của tiểu nha hoàn từ ngoài truyền vào: “Cô nương, đại lão gia đã trở về rồi, nghe nói bây giờ đang ở trong cung.”
“Cái gì?” Bùi Ngọc Kiều bật dậy.
Phụ thân đã trở về!
Trước đó không lâu có nghe nói là đang thắng trận trở về, bây giờ cuối cùng cũng đã về tới.
Nàng vội vàng tới chính phòng.
Thái phu nhân vui vẻ lau nước mắt, lão hầu gia cười nói: “Trăn Nhi chưa bao giờ làm người ta thất vọng.” Ông phân phó, “Mau cho phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, hôm nay nhất định phải uống thoải mái với Trăn Nhi.”
Mã Thị cười híp mắt.
Chỉ là vinh quang này thuộc về đại phòng.
Bùi Ngọc Anh tới, hai tỷ muội ngẩng đầu đợi.
Không biết qua bao lâu thì có người bẩm báo Bùi Trăn đã về đến nhà.
Các nàng cùng đi ra ngoài, chạy đến cửa thuỳ hoa.
Một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt, Bùi Ngọc Kiều vui mừng gọi một tiếng phụ thân, sau đó nhanh như gió lao thẳng vào lòng ông.
Mùi vị lành lạnh quen thuộc bao bọc làm nàng nhịn không được rơi lệ.
“Kiều Nhi.” Bùi Trăn vừa ôm vừa đưa tay lau nước mắt nàng rồi dịu dàng nói, “Sao lại giống như đứa bé thế? Vừa rồi ở cửa, đại quản sự Thái nói con thông minh hơn rồi, còn biết xem sách, biết đọc thơ, là thật chăng?”
Ngũ quan anh tuấn, đầu đội kim quan màu tím, người mặc áo gấm màu đen như mực, phía trên phủ áo khoác màu đỏ tươi, rất giống chiến thần uy phong lẫm liệt, khi ông vừa mở miệng, nụ cười như hòa tan băng tuyết, phụ thân là người đàn ông anh tuấn nhất thiên hạ, Bùi Ngọc Kiều liên tục gật đầu tranh công: “Là thật, con thông minh hơn một chút, cho dù là binh thư thì con cũng hiểu được vài câu, bây giờ con còn đang học thêu nữa đấy!”
“Ồ! Giỏi quá! Phụ thân vừa đi là con giỏi lên rồi.” Bùi Trăn cười ha ha không ngừng.
Ông nhìn về phía trước.
Bùi Ngọc Anh đứng ở nơi đó, không biểu lộ tình cảm ra ngoài như tỷ tỷ, từ trước đến nay nàng ấy là người sông nội tâm, thấy phụ thân chỉ thi lễ một cái rồi nói: “Phụ thân.”
Bùi Trăn đi tới, nhếch mày nói: “Nghe nói tiểu tử Chu Dịch kia thấy lợi quên nghĩa? Ngọc Anh, con đừng đau khổ, phụ thân đã trở về, tất nhiên sẽ giúp con chọn một tướng công tốt nhất.”
Bùi Ngọc Anh lắc đầu: “Phụ thân, con không còn quan tâm chuyện này nữa, xin phụ thân đừng nhắc lại, nói ra lại phải nhớ tới.”
“Tốt, không hổ là nữ nhi của ta!” Bùi Trăn lộ ra vẻ tán thưởng, ông nắm hai vai nàng ấy, trong lòng lại nghĩ sau này Chu gia đừng mơ tưởng chiếm lợi từ tay ông.
Ba người lại phòng chính.
Bởi vì ông trở về mà Bùi gia trở nên náo nhiệt, có sức sống hơn.
Trong cung nhanh chóng ban thưởng, không khác gì trong trí nhớ của Bùi Ngọc Kiều, vạn lượng hoàng kim, hai rương lớn châu báu, còn có hai con ngựa tốt từ Tây Vực.
Buổi tối, nữ quyến ngồi ở một bên của bình phong, cánh đàn ông ngồi quanh Bùi Trăn.
Nhất là Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân, hai đứa bé trai, tương lai là trụ cột quốc gia, bảo vệ quốc gia, vô cùng có hứng thú với chiến sự, hỏi lung tung này kia, Bùi Trăn trả lời từng vấn đề một, Mã thị thấy vẻ mặt ông hăng hái, lại nhìn qua tướng công mình, so sánh hai người, chỉ cảm thấy vô cùng thê thảm.
Nhưng bất đắc dĩ là Bùi Thống không xem ra chuyện to tát gì, ông ta chỉ ngưỡng mộ nhìn đại ca mình.
Rõ ràng chỉ kém hai tuổi, sao lại chênh lệch lớn như thế?
Mã thị không đành lòng nhìn nữa, bà ta đứng dậy dặn dò chút chuyện cho hạ nhân.
Hôm nay Mạnh Trinh cũng tới chúc mừng, hắn ta ngồi cạnh Bùi Ứng Lân, nghe tiếng trò chuyện vui vẻ của mọi người lại nhớ tới Mạnh gia đang xuống dốc, hắn ta miễn cưỡng vui cười, lúc rãnh rỗi đưa mắt tìm Bùi Ngọc Kiều bên kia bình phong. Trong mơ hồ thấy nàng mang giày thêu quả hạnh xen quả đào, dáng người yểu điệu, trong lòng hắn ta ngứa ngáy, hận không thể đi tới nói với nàng vài câu.
Đã lâu không gặp nàng, từ lần tốn một phen công sức kia ở trong vườn kia thì không gặp lại nàng nữa.
Có phải nàng bị chuyện của Đới phu nhân dọa rồi không?
Hắn ta không thể kéo dài nữa, có lẽ là nàng biết mình phải gả ra ngoài, dù sao thì cũng không ngốc như lời đồn.
Hắn ta cười nói chuyện phiếm với Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân.
Hôm nay lão hầu gia uống hơi nhiều, bởi vì con trai lớn Bùi gia giành vinh quang, hàng phục ngoại di, hàng năm tiến cống, hoàng thượng vì khích lệ mà ở Càn Thanh cung đã thăng Bùi Trăn thành ngũ quân đô đốc phủ chính nhất phẩm quan tả đô đốc, coi như ở tuổi của Bùi Trăn là quyền cao chức trọng, mấy đời Bùi gia, ngoại trừ khai quốc công thần thì chưa có phẩm cấp bậc này.
Lão hầu gia thấy không thẹn với tổ tiên nên uống say mèm.
Bùi Trăn đỡ phụ thân trở về phòng.
Thái phu nhân lau nước mắt: “Tuy hầu gia không nói nhiều nhưng ta biết trong lòng ông ấy rất lo lắng con, con xem, con trở lại đã làm ông ấy vui thành ra cái gì rồi?”
“Con biết, làm nương lo lắng rồi.” Bùi Trăn ngồi cạnh thái phu nhân.
Thấy khuôn mặt gầy gò của ông, làn da đen hơn, bão cát lớn, lại thêm tang thương, trở nên thành thục, thái phu nhân thở dài một tiếng: “Ta thì có chuyện gì được? Bà già như ta mỗi ngày ở nhà hưởng phúc vui vẻ, không giống con liều mạng ở bên ngoài, Bùi gia đều dựa vào con, chỉ tiếc Thống nhi bình thường, nếu không… Còn có thể giúp con một tay.”
“Mỗi người đều có con đường riêng của mình.” Bùi Trăn lạnh nhạt nói.
Từ khi được sinh ra, vị trí con trai trưởng đã định ông phải gánh trách nhiệm.
Thái phu nhân không nỡ nhìn ông, bà nhỏ giọng nói: “Lần này con trở về thì nên cưới một người vợ đi.”
Bùi Trăn ngẩn người.
Mẫu thân đã nói nhiều lần, nhưng ông không có hứng thú, chắc là vợ ông vừa đi thì tim của ông cũng chết theo.
Ở trên chiến trường, tư thế hào hùng, đao kiếm giao nhau, làm cho ông thoải mái hơn một chút.
Ông im lặng một lát, “Nương, bây giờ Kiều Nhi, Anh Nhi đều đã lớn, một hai năm nữa sẽ xuất giá, không cần phải có mẫu thân chăm sóc.”
Thái phu nhân nói: “Ta đâu vì bọn trẻ, ta đang suy nghĩ cho con. Bây giờ bọn trẻ ở cạnh con nên con không thấy cô đơn, đến khi bọn nhỏ thành thân thì con phải làm sao bây giờ? Rồi sẽ có một ngày nương cũng phải đi, hầu gia cũng vậy…” Thái phu nhân nhịn không được khóc lóc, “Làm sao ta làm cam lòng cho con cứ một mình tới già như vậy? Sợ là ngay cả Nguyệt Chân ở trên trời cũng không yên lòng, chẳng lẽ nó không hy vọng con sống tốt ư?”
Bùi Trăn nghe cái tên Nguyệt Chân, lồng ngực chợt đau xót.
Lúc đi bà ấy có nói đừng nhớ bà ấy.
Thật ra ông không nhớ, chỉ là thấm thoát tám năm đã trôi qua.
Bà ấy ở cạnh ông, dường như chỉ mới hôm qua.