Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 11
Nghe tỷ tỷ nói đến yêu râu xanh, Bùi Ngọc Anh cười một tiếng, cúi đầu nhìn nàng: “Tỷ học từ này ở đâu thế?”
“Tỷ hay nghe người ta nói yêu râu xanh không phải là người tốt, công tử kia cũng vậy đó.” Bùi Ngọc Kiều kéo tay áo muội muội, “Sau này muội đừng để ý tới hắn ta nhé.”
Bùi Ngọc Anh ngạc nhiên nói: “Muội còn không biết hắn ta là ai thì sao để ý được?”
Nàng ấy ngẩng đầu lần nữa đã không thấy Từ Hàm đâu.
Bùi Ngọc Kiều nghĩ đúng là thế thật, vừa rồi Hà Thục Quỳnh qua đây, Từ Hàm cũng không qua theo, hắn ta đang nói chuyện với Thẩm Mộng Dung, vì vậy Bùi Ngọc Anh không biết hắn ta là ai.
Có lẽ sau này cũng không biết.
Không đúng không đúng, sau này Từ Hàm tới nhà bọn họ làm khách, cho nên đời trước Bùi Ngọc Anh mới gặp được hắn.
Làm sao ngăn cản đây?
Đầu Bùi Ngọc Kiều hỗn loạn, không còn nghĩ rõ ràng được nữa, chắc phải đi một bước tính một bước rồi. Nàng đưa bàn tay nhỏ bé vò đầu, cố xốc lại tinh thần, hay là trước tiên dẫn đường cho muội muội cái đã, ít nhất để cho muội muội biết Thẩm Mộng Dung tốt hơn Từ Hàm. Nàng kéo tay áo muội muội nói: “Thẩm công tử không tệ đâu.”
Nhắc tới Thẩm Mộng Dung là Bùi Ngọc Anh có lời muốn nói: “Tỷ tỷ tốt của muội ơi! Sao tỷ lại tặng hắn ta bánh thủy tinh thế hả?”
“Để cám ơn chứ sao? Tay không cám ơn là không có thành ý, cũng không thể đưa bạc mà.” Bùi Ngọc Kiều nghĩ một lát rồi trả lời.
Nàng trả lời hợp lý, Bùi Ngọc Anh không có cách nào phản bác, nàng ấy cau mày nói: “Chỉ lần này thôi, lần sau không được tặng như vậy, người ta sẽ coi tỷ như đứa trẻ đấy.”
“Ừ.” Bùi Ngọc Kiều gật đầu, thật ra lúc đầu không định tặng, chủ yếu là vì tạo quan hệ tốt, không phải có câu không bắt người miệng ngắn sao? Thẩm Mộng Dung ăn thức ăn nàng đưa, sau này có chuyện gì cũng dễ nói, tiếc là nàng chỉ mang theo bánh thủy tinh, nếu không thì… còn đưa thêm món khác nữa ấy.
Hai tỷ muội đi trước nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Tưởng Lâm ở phía sau cảm khái: “Không biết vị cô nương nào có phúc gả cho Thẩm công tử đây?”
Từng đi ngắm trộm với cô nương Trần gia, Bùi Ngọc Họa biết Thẩm Mộng Dung anh tuấn, nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không nói ra trước mặt người khác, nàng ta không phải hoa si. Bùi Ngọc Anh nghe lời Tưởng Lâm nói cũng thấy không thích hợp, nhưng chuyện Tưởng Lâm mến mộ Thẩm Mộng Dung không có quan hệ gì với Bùi Ngọc Anh nàng, bên tai lại nghe Bùi Ngọc Kiều khen Thẩm Mộng Dung: “Gả cho Thẩm công tử chắc chắn tốt hơn gả cho những người khác, muội nghĩ xem, hắn từng đỡ tỷ, mà thái độ vừa rồi còn nhã nhặn như vậy.”
Bùi Ngọc Anh thấy lạ, hôm nay sao vậy? Tỷ tỷ khen một người đàn ông ư?
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ là động lòng ư? Suy cho cùng thì cũng là một đại cô nương.
Trong lòng Bùi Ngọc Anh lộp bộp một tiếng, tuy lo lắng cho tỷ tỷ, nàng ấy lại đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu Bùi Ngọc Kiều thật sự thích Thẩm Mộng Dung thì chắc chắn Thẩm gia sẽ không đồng ý. Thẩm gia ba đời đơn truyền, thế hệ này chỉ có một dòng duy nhất Thẩm Mộng Dung, vô cùng coi trọng, sao lại cho hắn ta cưới Bùi Ngọc Kiều được?
Bùi Ngọc Anh hơi lo lắng, nàng ấy sờ sờ tóc Bùi Ngọc Kiều, nhỏ giọng thử dò xét: “Kiều Nhi, tỷ thích kiểu công tử gì?”
Không phải nàng ấy quan tâm vớ vẩn mà là nàng ấy từng nghe tổ mẫu và nhị thẩm bàn nhau gả tỷ tỷ ra ngoài.
Cuối cùng tỷ tỷ cũng phải lập gia đình.
Nếu biết tỷ tỷ thích kiểu gì thì nàng cũng có thể ra nghĩ cách.
Bùi Ngọc Kiều chăm chú suy nghĩ một lát cũng không trả lời được.
Bỗng nhiên nàng phát hiện, dường như nàng chưa từng thích bất cứ người đàn ông nào, đời trước chỉ biết sống phóng túng, trước khi gả cho Tư Đồ Tu không để ý đến những chuyện này, mà sau khi gả cho Tư Đồ Tu, nàng cũng chỉ biết có mình chàng, sợ chàng còn không kịp, mỗi ngày chỉ muốn học cho xong để không bị chàng trách phạt, nàng chưa từng thích chàng.
Thích là cảm giác thế nào?
Nàng lắc đầu: “Tỷ không biết.”
“Không có chút ý nghĩ nào à?”
Nàng nói: “Không có.”
Bùi Ngọc Anh thở dài, thì ra là chẳng có suy nghĩ gì cả, cứ vậy gả ra ngoài thì có thể ứng phó chuyện nhà chồng hay không đây?
Bùi Ngọc Anh lo lắng đầy bụng, phận muội nhưng lòng mẫu thân.
Bốn người ngồi kiệu trở về.
Trước cửa gặp hai bà tử nói: “Các cô nương đã trở về, Tưởng phu nhân sai người bảo biểu cô nương sớm về nhà.” Lại bẩm báo với ba vị cô nương, “Đới phu nhân tới, đang ở phòng chính ạ.”
Tưởng Lâm nghe nói thế thì cười nói: “Mẹ ta thương ta, luôn lo lắng cái này lo lắng kia, ta đi về trước đây.”
Chỉ bằng thân phận này của nàng ta, sao Tưởng phu nhân lòng dạ hẹp hòi chịu quản sống chết của một thứ nữ chứ? Vậy mà bày đặt diễn Tưởng phu nhân rất thích nàng ta trước mặt các nàng, chắc là sợ mất mặt à? Bùi Ngọc Họa bĩu môi khinh thường rồi hỏi Bùi Ngọc Anh: “Lại nói, tổ mẫu nói chuyện bình ngọc với tỷ khi nào thế? Sao muội không biết chút gì cả?”
Thấy Bùi Ngọc Họa coi thường, Tưởng Lâm âm thầm cắn răng.
Ba cô nương Bùi gia, ngoại trừ Bùi Ngọc Kiều thì hai người còn lại đều cao ngạo từ tận xương, có điều Bùi Ngọc Anh khá hơn, tương đối có đạo lý, còn Bùi Ngọc Họa thì tùy hứng, mà bản thân chỉ là cô nương chi thứ hai, nhị lão gia không có bản lĩnh gì, không biết nàng ta cao ngạo cái gì nữa, nhưng Tưởng Lâm cũng không làm gì được nàng ta, dù sao thì Tưởng gia cũng chỉ là một gia tộc xuống dốc.
Năm đó nhờ dựa vào thái phu nhân mà phụ thân nàng tới được kinh thành, nhờ lão hầu gia dẫn dắt mới có tính tình trầm ổn và căn cơ, cho nên hàng năm Tưởng lão gia đều tặng quà quý trọng vào các ngày lễ xem như là báo đáp ân tình.
Cơn giận này chỉ có thể nuốt xuống.
Nàng ta xoay người cáo từ.
Bùi Ngọc Anh trở về với Bùi Ngọc Họa: “Có một lần nói chuyện nhắc tới việc thu hoạch, khi đó ở Đức An xảy ra lũ lụt, tổ phụ và tổ mẫu liền nhắc tới chuyện bình ngọc…”
“Bỏ đi, chẳng trách muội không biết.” Bùi Ngọc Họa khoát tay, nàng ta không có hứng thú với những chuyện này, con gái vẫn nên bàn luận cầm kỳ thư họa, nếu nói đến những thứ này là nàng ta chỉ muốn ngủ, vậy mà Bùi Ngọc Anh có thể lắng nghe, chắc là vì thế mà mình có một chút không bằng nàng ta chăng?
Nghĩ tới điều này là Bùi Ngọc Họa thấy bực mình, may mà nàng ta đàn rất khá, Bùi Ngọc Anh muốn thắng cũng không được.
Mấy người tới chính phòng.
Quả nhiên Đới phu nhân đang ở đây, Đới phu nhân là tẩu tẩu của Tưởng phu nhân, thường làm khách ở Tưởng gia, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng theo Tưởng gia tới, không ngờ lần này tự mình tới.
Nhìn thấy ba vị cô nương, Đới phu nhân khen luôn một lần.
“Ai cũng giống như tiên nữ, ta thấy nếu các nàng cùng đứng với các cô nương nhà khác thì sẽ không có ai so được với nhóm các nàng mất.”
Các cô nương cười nói bà ta khen quá lời, sau đó bước lên chào.
Bùi Ngọc Họa đưa huân hương cho thái phu nhân: “Chúng con mua cho tổ mẫu đây ạ, mùi hương rất nhạt ạ.”
Thái phu nhân cười nói: “Tốt, tốt lắm, đứa nào cũng có lương tâm mà không quên ta.”
Bùi Ngọc Kiều nói: “Còn có son phấn nữa, tổ mẫu nhìn xem, chưởng quỹ nói rất thích hợp với người.”
Thái phu nhân vui vẻ: “Lúc tâm tình tốt ta cũng muốn bôi một chút, bà lão cũng thích xinh đẹp mà.”
Nghe nói Tưởng Lâm mua nhiều, Đới phu nhân vội nói: “Làm phiền người tốn kém, Lâm Nhi thật không hiểu chuyện…”
“Không có gì, Lâm Nhi cũng là cháu họ ta, mua cho nó chút son phấn thì có sao đâu, tốt xấu gì nó cũng gọi ta một tiếng biểu tổ mẫu.” Thái phu nhân cười nói, “Tiếc là cô mới đến, nếu không…Ta cũng cho cô mua, lúc đang trẻ không trang điểm thì lúc nào mới trang điểm, đúng không?”
Đới phu nhân cười: “Thái phu nhân thật giống bồ tát sống, mỗi lần có thiên tai, hầu phủ các người đều phát cơm phát cháo miễn phí, phúc hậu hơn nhà khác nhiều.” Vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn đi nhìn lại khuôn mặt và dáng người Bùi Ngọc Kiều.
Trước tết Tưởng phu nhân có nói với bà ta, Bùi Ngọc Kiều lanh lợi hơn trước nhiều, hôm nay nhìn lại, tiểu cô nương mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, cả người toát ra sức sống vui vẻ, chẳng giống kẻ ngốc chút nào, cho dù chỉ có vậy cũng khó làm con dâu mình, dù sao con trai nhà mình vẫn chỉ là tú tài, không biết thái phu nhân có đồng ý không?
Bà ta có ý thăm dò: “Lâu ngày gặp lại thì thấy đại cô nương đẹp hơn hẳn, thật đúng là nữ nhi mười tám thay đổi, không biết có định thông gia chưa?”
“Chưa định.” Thái phu nhân cười cười nhìn Đới thị, “Ta không nỡ xa nó.”
Không nỡ, là không muốn gả ra ngoài hay biết tâm tư của bà ta nên từ chối? Đới phu nhân không dám hỏi nhiều, hôm nay bà ta qua đây thứ nhất là bởi vì tìm được một phương thuốc trị ho, cổ họng thái phu nhân thường khó chịu vào mùa xuân, Đới gia thường qua lại với Bùi gia nên cũng chiếm được chỗ tốt, tặng phương thuốc để bày tỏ tâm ý, thứ hai là vì muốn nhìn Bùi Ngọc Kiều.
Bà ta ở lại một lát, mắt thấy các cô nương cáo từ, bà ta cũng bèn cáo từ thái phu nhân.
Bùi Ngọc Kiều vừa tới Vọng Xuân Uyển thì nghe tiếng gọi sau lưng, quay đầu lại thì thấy Đới phu nhân.
“Ngọc Kiều.” Đới phu nhân cười tủm tỉm, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, nhìn qua thật dễ gần.
Bùi Ngọc Kiều hỏi: “Người có việc gì ạ?”
Nàng ra ngoài một chuyến rất mệt mỏi, vốn định nằm nghỉ một lát.
“Không có chuyện gì, chỉ là vừa nhìn thấy con, càng nhìn càng thích thôi.” Đới phu nhân lấy một cây ngọc trâm từ tay áo ra.
Dưới ánh mặt trời, trên đầu trâm là hai con bướm nhỏ được điêu khắc rất sống động, đôi cánh mỏng manh, nhìn xuyên qua còn có thể thấy một con bướm khác, ngay cả râu cũng giống như đúc, như thể đang chập chờn nhảy múa trên cánh hoa, chỉ nhìn sơ qua cũng làm người ta không dời nổi mắt.
Thấy Bùi Ngọc Kiều chăm chú nhìn, mặt mày Đới phu nhân như nở hoa, bà ta dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Tặng cho con là thích hợp nhất.” Bà ta bước lên một bước, cắm cây trâm vào tóc nàng, “Xem này, đẹp quá đi mất, tiếc là ta chỉ có một cây trâm này. Lát nữa về nhà, ta sẽ gửi cho Ngọc Anh, Ngọc Họa một cây trâm khác.”
Cho thấy công bằng, ai cũng có.
Trúc Linh và Trạch Lan đều giật mình, trưởng bối tặng quà, có nên nhận hay không đây?
Nhưng Bùi Ngọc Kiều lập tức lấy cây trâm xuống: “Thứ này con không thể nhận, xin người nhận lại đi.”
“Con khách khí cái gì? Dù sao ta cũng như biểu di mẫu của con, tặng một cây trâm thì có gì đâu?” Đới phu nhân đạt được mục đích nên muốn đi.
Bùi Ngọc Kiều thấy bước chân bà ta nhanh nhẹn thì nóng lòng.
Nàng nhớ tới chuyện đời trước.
Đới phu nhân cũng tặng nàng cây trâm này, lúc ấy nàng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ là trưởng bối tặng, mà sau đó hai muội muội cũng được tặng, lại thấy cây trâm xinh đẹp nên không từ chối. Kết quả chẳng biết tại sao, sau này bên ngoài có người nói đại cô nương Bùi gia lấy đồ trang sức đắt tiền nhất của Đới gia…
Lúc đó tổ mẫu vô cùng tức giận, muội muội tới hỏi lấy cây trâm đó, cũng giận dữ nói người khác coi thường nàng ngốc nên hất nước bẩn lên người nàng.
Lúc ấy nàng luôn gây phiền toái cho cả nhà.
Bùi Ngọc Kiều cắn môi một cái, lớn tiếng nói: “Đới phu nhân, người nhận lại cây trâm này đi, con không lấy đâu!”
Đới phu nhân nhìn lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng phồng, vô cùng nghiêm túc.
Bà ta nghĩ sao mà khó dụ như vậy chứ, có hơi bực bội nhưng vẫn cười híp mắt nói: “Tặng cũng đã tặng rồi, Ngọc Kiều, con cứ lấy đi, tổ mẫu sẽ không trách con.”
Nàng không chịu lấy.
Bùi Ngọc Kiều lệnh cho Trúc Linh đi trả lại, kết quả Đới phu nhân càng chạy càng xa.
Bùi Ngọc Kiều nhịn không được quát lên: “Đới phu nhân, nếu bà không lấy thì đừng trách ta vứt nó.”
Đới phu nhân nhếch môi cười, dù gì bà ta cũng là một phu nhân gần ba muơi tuổi, chẳng lẽ không đấu lại một cô nương ngốc? Bà ta ngưng cừoi, nửa khuyên nửa dỗ nói: “Ngọc Kiều sao vậy? Ta thích con nên mới tặng con cây trâm này, con nỡ vứt cây trâm tốt như vậy sao? Đừng làm bừa nữa, nếu để thái phu nhân biết con vứt đồ trưởng bối tặng thì sẽ mắng con đó, mau về đi.”
Vẫn không nghe.
Thấy trên mặt bà ta có vẻ mỉa mai, rõ ràng là không tin nàng sẽ làm ra chuyện này.
Trong lòng bọn họ, mình chính là kẻ ngốc, lời kẻ ngốc nói người ta không muốn nghe, cũng không có gì phải ngại, Tư Đồ Tu thường nói, trước khi quản người thì phải lập uy.
Nàng chợt vứt cây trâm xuống đất.
Trâm ngọc trắng tuyết đụng vào mặt đá cứng rắn bị bể thành bảy tám mảnh.
Đới phu nhân chấn động nhìn về phía Bùi Ngọc Kiều.
Nàng hơi nhếch cầm lên, khuôn mặt có nét không thể xâm phạm.