Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình

Chương chương 3: gặp tiên nhân


Bạn đang đọc Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình: Chương chương 3: gặp tiên nhân

Lưu Thiện ly khai ra khỏi phủ rồi tâm tình vui hơn hẳn. Nàng đi khắp nơi, xem tường thành, góc buôn bán. Nhưng trong người nàng không có bạc cũng chẳng có ngân phiếu. Cho nên khi Lưu Thiện muốn vào quán nào dùng thử cũng chỉ là hảo thôi.
Lưu Thiện đang đi trên đường thì gặp một lão mang đồng. Nàng đã cảm thấy lão mang đồng này rất kì quái rồi. Lưu Thiện nàng cũng không phải là sợ hãi, nhưng nếu là cao thủ không biết người kia lòng dạ ra sao, vẫn là không nên dây vào thì hơn. Lưu Thiện bèn bước nhanh đi khỏi ông ta.
Nàng càng đi nhanh thì lão mang đồng càng đuổi theo, vốn là thân xác nữ tử yếu đuối thân lại thụ thương nên sức bền của Lưu Thiện cũng là giảm sút không ít. Nàng chạy được một quãng đường thì không chạy nổi nữa. Bước chân chậm dần, còn lão mang đồng thì vẫn giữ tốc độ đó, lão ngày càng tiến đến gần Lưu Thiện. Nàng trong lòng lo lắng không thôi, nhưng lão đã nói trước
– Ngươi không phải chủ nhân của thân xác này?
Nghe vậy Lưu Thiện không khỏi ngạc nhiên, vội hỏi
– Nguyên cớ sao lão biết?
Lão mang đồng cười, nói
– Những chuyện của phàm nhân đều không qua được ta đâu! Hơn nữa trên người ngươi còn có cả tiên khí và yêu khí rất đặc biệt a!
Cái gì mà tiên khí, yêu khí, lão này càng nói nàng càng mơ hồ. Lưu Thiện vốn thông minh, nhưng chính là nếu nói tiên là tiên yêu là yêu, sao có thể tiên yêu lẫn lộn. Nàng nhíu mi hỏi
– Tiên khí? Yêu khí?
– Ngươi đã được một người mặc y phục đỏ giúp sống trong thân xác này đúng không?

Nói đến thì mới nhớ a, vốn dĩ cái người hôm đó nảo bảo Lưu Thiện chính tại nàng ta làm việc thất trách nên mới có cớ sự hôm nay chính là mặc y phục đỏ a. Nhưng chuyện này Lưu Thiện còn không nhớ rõ sao người trước mặt lại biết.
– Ta đương nhiên biết!- lão như đọc được suy nghĩ nàng nói tiếp- bởi vì nữ tử đó là bằng hữu ta!
Lưu Thiện trợn tròn mắt nhìn lão mang đồng, quả nhiên là bậc tiên thánh nha. Nếu là bằng hữu với người đó thì chắc cũng không phải nhân vật tầm thường.
Lão mang đồng lại lên tiếng
– Ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ!
Nhận làm đồ đệ!? Lưu Thiện tất nhiên là đồng ý rồi, nàng cầu còn không thấy nữa là, vội nói
– Đồ nhi ra mắt sư phụ!
Lão mang đồng trong khóe mắt có một tia ẩn nhẫn nói
– Ừm, tốt bây giờ ngươi chính là đi theo ta!
– Khoan đã!- Lưu Thiện ngắt lời- đồ nhi chỉ thời gian có hạn, sợ là không thể cùng sư phục nhàn nhã được. Bây giờ đồ nhi muốn ngay lập tức học hỏi công phu của sư phụ!
– Tốt lắm, hảo nữ tử!- lão cười- bây giờ là về nhà của ta trước rồi ta sẽ từ từ dạy cho ngươi!
Lưu Thiện theo lão mang đồng về nhà, nhà của lão quả nhiên là chỗ khác thường a, trong chốn “thâm sơn cùng cốc” lại còn có rất nhiều lối quanh co khó đi. Đến nơi, lão mang đồng đã hỏi Lưu Tâm
– Ngươi muốn học gì trước?
Nàng không cần suy nghĩ mà trả lời ngay
– Thuật dịch dung và kinh công, còn mấy cái khác ngày mai vậy!- vừa nói khóe miệng Lưu Thiện vừa nhếch lên nở nụ cười gian xảo.
Lưu Thiện nàng không phải đồ ngốc a. Nàng hiểu nếu trốn khỏi phủ như thế này thì cũng có ngày bị phát hiện, nên cái chính là phải học kinh công trước cho thuận tiện đi lại, thuật dịch dung để không bị phát hiện.
Lão mang đồng thấy nàng như vậy, không khỏi ngạc nhiên. Thuật dịch dung với kinh công là hai môn trong phạm trù rất khó. Người nào nhanh lắm cũng phải ba bốn ngày, chậm thì một hai năm hoặc có thể cả đời. Nữ tử này sao lại dám chắc chắn có thể học được trong một ngày a. Lão càng thấy vui chắc rằng mình không nhận lầm đồ đệ. Bèn nói
– Được ngươi rất có ý chí, chúng ta bây giờ bắt đầu đi!
Cả lão và Lưu Thiện cùng cười lạn, rồi người dạy kẻ tập. Cứ thế mà làm suốt mấy canh giờ. Đến khi trời sẩm tối thì Lưu Thiện nói

– Sư phụ, đồ nhi xin cáo lui!
Lão mang đồng cũng biết chuyện của nàng nên cũng không giữ nàng ở lại
– Ngươi đi về cẩn thận!
– Ngày mai sẽ gặp, sư phụ!- nàng cười.
– Ừ về đi!- lão khoác tay ra lệnh.
Lưu Thiện ra về, dùng kinh công vừa mới học và dùng tốc độ nhanh nhất có thể về Ly vương phủ. Nàng thanh thoát nhẹ nhàng đáp xuống hậu viện của lãnh phòng. Bước vào, nàng đã nghe tiếng Nguyệt nhi
– Tiểu thư, nàng thực đã về rồi! Nguyệt nhi lo lắng cho tiểu thư lắm!
– Mấy người trong vương phủ có biết không!- Lưu Thiện hỏi
– Lúc nãy cũng có mấy vị thị thiếp đến hỏi tìm tiểu thư, nhưng khi nghe em nói vậy, mấy vị đó đi hết rồi!
– Tốt lắm, Nguyệt nhi vào đây ta chỉ cho em việc này, về sau em chính là phải giúp ta a!- Lưu Thiện nói rồi kéo tiểu nha hoàn vào trong.
Tay Lưu Thiện vừa làm ra những động tác trên gương mặt của Nguyệt nhi, miệng vừa giảng giải cho nàng hiểu về cách làm. Khi đã xong thì Nguyệt nhi đã ngạc nhiên không thể ngạc nhiên hơn.
Nhìn nữ tử trong gương xem, không phải là khuôn mặt của tiểu thư nhà nàng sao? Nhưng tiểu thư chính là đứng bên cạnh làm sao có thể…..
– Tiểu thư…… tiểu thư….. cái này là sao?- nàng lắp bắp hỏi

– Thuật dịch dung!- Lưu Thiện đáp gọn.
– Nhưng sao tiểu thư lại biết được thứ này?- Nguyệt nhi lại tiếp tục hỏi
– Sao này em sẽ biết giờ thì tập làm lại thử xem!- nàng nhìn Nguyệt nhi nói
– Vâng ạ!- Nguyệt nhi tất nhiên không dám cãi rồi, vội thực hiện lại, qua một đêm khổ luyện cuối cùng nàng miễn cưỡng mới có thể xem là tạm được.
Sáng hôm sau….
– Nguyệt nhi, em biết mình phải làm gì rồi chứ?- Lưu Thiện trước khi đi còn bỏ lại một câu.
Nguyệt nhi vội trả lời
– Đã biết!
Lưu Thiện nghe thấy rồi lao đi biến mất, để lại nguyệt nhi trong lãnh phòng ngán ngẩm.
_mèo_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.