Bạn đang đọc Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình: Chương vương gia cường bạo
Lưu Thiện nào quan tâm, nàng đi vào trong ăn điểm tâm. Tuy nói là nàng bị thất sủng, nhưng điểm tâm cũng không phải tệ như vậy chứ. Trên bàn chỉ có một bát nước cháo trắng, lại nguội cả rồi, cứ như là để từ hôm qua đến giờ.
Miễn cưỡng lắm Lưu Thiện mới có thể nuốt được hai miếng, nhưng dù thế đói thế nào thì nàng cũng không thể ăn tiếp được. Vừa bỏ thìa xuống bàn, Lưu Thiện lại nghe tiếng nói
– Vương gia, người xem chính ả tiện nhân không biết xấu hổ này, ả ta bị sốt đến điên rồi! – vẫn là giọng của hồng y nữ tử khi nãy. Nàng ta sau khi bị đánh liền đến khóc lóc với hắn.
Hắn chính là Hoàng Ly nhị vương gia của Vân quốc, tuấn tú bất phàm, vẻ đẹp của hắn ít ai có được, lại là kì tài trong số kì tài. Nhưng là thế gian thường nói không ai vẹn toàn cả. Trái ngược với tài năng và vẻ ngoài của hắn. Hoàng Ly chính là một người cường bạo, cường bạo trong số những người cường bạo.
Hoàng Ly vốn là không có hứng thú với những chuyện nũng nịu của thị thiếp, nhưng nếu chuyện này có liên quan tới Lưu Thiện thì hắn rất hứng thú.
Lưu Thiện ngẩn đầu lên cười lạnh, Hoàng Ly thấy nàng nhìn hắn cười khinh bỉ thì đột nhiên tức giận, quát
– Ngươi sao dám đánh Kiêu nhi, tiện nhân dâm tiện không biết xấu hổ, ngươi bây giờ chán sống rồi sao?
Cái gì mà tiện nhân, dâm tiện xấu hổ, nàng còn chưa chửi vào mặt hắn là may rồi. Lưu Thiện trước kia chính là đem thân bạch ngọc gả cho hắn. Đêm tân hôn, hắn chính là đem nàng vũ nhục sau đó vu cho nàng tội bất trinh.
Hoàng Ly lúc đó đã muốn tìm nam nhân khác vũ nhục nàng, nếu không phải Lưu Thiện nàng thề sẽ tự vẫn liệu hắn có bỏ qua. Lưu Thiện vẫn chính là trong kí ức còn nguyên ánh mắt khinh bỉ khi đó.
Nghĩ đến đây nàng đã giận đến phát điên rồi, nhưng là vẫn lẳng lặng cúi xuống ăn tiếp. Hoàng Ly vương gia đúng là người không sợ thiên hạ đại loạn chỉ sợ nó không loạn thêm. Hắn thấy nàng không thèm đếm xỉa thì nhất thời cơn giận lại bùng phát. Vung tay một cái, chén cháo rơi xuống đất, vỡ toang.
Khóe môi nở nụ cười khinh bỉ, hắn nói
– Lưu Thiện, tiện nhân kia ngươi còn không mau xin lỗi Kiêu nhi. Nếu không thì cháo trên đất ngươi ăn cho bằng hết ta sẽ tha cho ngươi!
Hồng y nữ tử tên là Kiêu nhi nghe hắn nói xong thì kiều mị ôm cổ hắn, hôn một cái. Nàng đâu biết trong mắt hắn hiện lên một tia chán ghét.
Lưu Thiện vẫn im lặng, không nói gì càng làm cho Hoàng Ly thêm giận
– Ngươi còn không nói?- hắn quát
Nàng nhìn hắn chăm chăm, trong con ngươi đen sâu thẳm của nàng hiện lên tia lửa hận cơ hồ không thể một chưởng giết hắn chết.
Nhưng là người khôn phải biết tiến lui, nàng cũng hiểu tuy võ nghệ nàng không tệ đối với kiếp trước, nếu đem so với kiếp này thì nàng quả thật không bằng ai cả. Lưu Thiện cũng không phải tự muốn hành hạ mình. Bất đắt dĩ bèn nói
– Thiếp chính là sai rồi, xin lỗi!!
Hoàng Ly nghe được những lời này, khuôn mặt có chút gì đó gọi là thỏa mãn. Nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại từ đầu, lạnh nhạt nói
– Bổn vương phải trừng trị ngươi, lấy đó làm răn!
Nói rồi tiến đến nắm lấy cánh tay nàng dùng sức, “rắc” một cái khớp cánh tay của Lưu Thiện rời ra. Sắc mặt nàng cũng theo đó mà đổi thành xanh tái, nhưng điểm đặc biệt chính là Lưu Thiện nàng một tiếng kêu đau cũng không có.
Điểm này làm cho Hoàng Ly rất ngạc nhiên, hắn buông cánh tay nàng ra, ôm thị thiếp rời đi. Trước khi đi hắn còn để lại một câu
– Lần này là hảo hảo nhẹ nhàng cho ngươi rồi!
Hồng y nữ tử nhìn nàng, khinh bỉ một cái rồi cũng theo hắn . Sau khi Hoàng Ly cùng đám thị thiếp của hắn đã đi xa, Nguyệt nhi mới chạy lại đỡ Lưu Thiện lên, vừa đỡ nàng vừa nghẹn ngào nói
– Vương gia hắn thực không phải người mà….. tiểu thư… tiểu thư chính là tay nàng…. có làm sao không?
Lưu Thiện mặt tỉnh như không có chuyện gì xảy ra nói
– Còn làm sao, đương nhiên là gãy rồi!
Một lời thốt ra làm cho Nguyệt nhi thản thốt, một nữ tử bị phu quân đối xử như vậy, lại tay cũng gãy sao còn có thể bình tĩn như vậy chứ. Nàng lắp bắp hỏi
– Tiểu thư…. nàng không bị đau ở đâu chứ?
– Ta không sao, em khóc gì chứ!- Lưu Thiện bực mình gắt.
Bị tiểu thư bất ngờ mắng, Nguyệt nhi giật mình. Tiểu thư của nàng bây giờ chính là thay đổi thực rồi. Qúa lãnh đạm, quá vô tình. Chợt một giọng nói truyền đến
– Em có thể tìm thảo dược cho ta trị thương không?
Nguyệt nhi “a” một tiếng rồi chạy đi tìm, khoảng hai canh giờ sau nàng mới đem về được một ít dược.
Lưu Thiện bàn hỏi
– Em đi lâu như vậy. Chỉ mang về được bấy nhiêu?
– Tiểu thư, cái này là em phải van xin tổng quản hai canh giờ mới có được ít dược này!- Nguyệt nhi thành thật trả lời.
“ Van xin hai canh giờ mới được bấy nhiêu!? Vương phủ này cũng thực quá hiếp người rồi.” nghĩ như vậy nàng cười lạnh. Ra mệnh
– Em đi làm việc đi, ta tự biết chăm sóc!
Nguyệt nhi vốn biết nàng đã thay đổi không dám trái ý liền rời đi.
Mấy hôm sau…..
Vết thương này thật không nhẹ, đã qua mấy ngày nhưng cũng chỉ khá hơn chứ chưa lành hẳn. Nhưng Lưu Thiện thực chịu không nổi rồi, trong phủ ngột ngạt lại không được yên ổn. Nàng bèn bảo Nguyệt nhi
– Tìm cho ta một đoạn dây!!
Nguyệt nhi mơ mơ hồ hồ nhưng cũng phải tìm. Khi dây vừa tìm được thì Lưu Thiện thành thụ sử dụng một tay, làm cho đoạn dây dính vào tường. Sau đó nàng nhanh chóng leo ra. Nguyệt nhi thấy vậy liền hoa cả mắt. Nhưng là Lưu Thiện đã nhanh chóng nói với nàng
– Ta là ra ngoài dạo chơi, nếu ai có tìm thì nói ta chính là bệnh phong hàn nếu không muốn bị lây nhiễm thì đừng vào phòng!
Nguyệt nhi biết không cản được chủ tử mình dành chấp mệnh mà làm. Nàng cũng có chút nghi hoặc, nhưng nàng tin Lưu Thiện chủ tử nàng sẽ thay đổi vận thế.
_mèo_