Bạn đang đọc Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình: Chương chương 4: không thích nam nhân
Xuân đi, hạ đến, thu về, đông sang…..
Thoáng chốc thì cũng đã một năm trôi qua kể từ ngày Lưu Thiện nhận sư phụ. Nàng bây giờ đã không còn là người bình thường nữa. Võ công, kinh công, độc dược,…. Lưu Thiện đều đạt trình độ thượng thừa.
Sư phụ nàng thì rất hài lòng với nữ đồ đệ này. Lão biết bốn đồ nhi người nào cũng tài hoa hơn người, nhưng mỗi người có một thế mạnh riêng. Ví dụ như Lưu Thiện là thiếu nữ toàn tài thiên phú, nhưng chính là một mặt nào đó nàng còn trên cả thiên phú mà mặt đó của Lưu Thiện chính là chế dược a.
Lại nói về Ly vương phủ, một năm nay ngày nào nàng cũng lẻn ra ngoài. Khi về thì thấy Nguyệt nhi chính là giả làm nàng ngày nào cũng ủy khuất oan úc thì rất đau lòng. Nhưng Nguyệt nhi thì không một lời oán trách. Thấy vậy lửa giận trong lòng Lưu Thiện càng càng bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Bây giờ Lưu Thiện nàng đã biết nàng có đủ năng lực đối phó với những người trong phủ. Nhưng nàng không rỗi để kiếm cớ sinh sự thì các thị thiếp trong vương phủ cũng tự tìm tới.
Nguyên là Lưu Thiện nàng đang xem sách thì nghe Nguyệt nhi nói
– Tiểu thư, tiểu thư các phu nhân lại tìm đến!
Đôi mắt đang chăm chú vào sách của Lưu Thiện lại đảo một vòng, nàng cười lạnh hạ lệnh
– Cho họ vào!
Nhưng là lời nàng nói còn chưa được thực hiện thì các thị thiếp đã xông vào. Lưu Thiện thấy họ, trong lòng lửa hận càng thêm lớn. Sát khí tỏa ra nồng đậm, Nguyệt nhi đứng ở xa còn cảm nhận được, run rẩy không ngừng.
Lưu Thiện sẽ hảo hảo cho họ thấy nàng không dễ chọc, nàng sẽ đem thù cũ nợ mới tính vào một lần. Lưu Thiện nói
– Các nàng thân là thị thiếp vương gia chẳng lẽ một cái gõ cửa cũng không biết sao thực thiếu quản giáo!
Nghe Lưu Thiện nói, các nàng không khỏi cả giận được sự khuyến khích “nhiệt tình” của vương gia, các nàng muốn tìm đến đây để chỉnh Lưu Thiện một hồi. Nhưng chưa gì đã bị Lưu Thiện chỉnh lại. Một nữ tử mặc y phục vàng bước ra kiêu ngạo nói
– Ngươi thực là vô lễ, chỉ là một vương phi thất sủng mà dám ăn nói ngông cuồng với bọn ta như vậy?- nữ tử áo vàng này kiêu ngạo chính là do Ly vương gần đây rất sủng ái ả.
– Ngươi tên là gì?- Lưu Thiện bình tĩnh hỏi ngược lại
– Ta là Đằng Yến!- nàng trả lời bằng giọng kiêu căng.
Lưu Thiện từng bước bước lại gần ả, miệng cười nụ cười chết người. nàng nói
– Nguyên chính là Yến nhi của vương gia sao!
“chát” một tiếng, má của Đằng Yến đỏ lên một mảng lớn. Nàng ta một tia ôm mặt, ánh mắt long lên xồng xộc nhưng muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Thiện. Đáp lại ánh mắt đó nàng chỉ cười lạnh.
– Người không muốn sống nữa à?- Đằng Yến gào lên.
– Ngươi làm gì được ta?- Lưu Thiện hỏi bằng giọng khinh thường.
– Ngươi…..- ả tức giận, quay người bỏ đi buông lại một câu- vương gia về ngươi sẽ sống không bằng chết.
Các thị thiếp khác thấy cảnh tượng như vậy thì cũng kinh sợ, kéo nhau ra về. Nguyệt nhi thấy vậy vội hỏi
– Tiểu thư, nàng làm vậy không sao ?
– Có sao gì! Thôi ta đi ta thành một chút!- Lưu Thiện hững hờ nói nhưng không có liên quan đến mình.
Vung tay một cái, nàng biến thành một nam tử nhỏ nhắn tao nhã, thân mặc lục y. Vận kinh công vụt đi.
Lại nói về Ly vương, sau khi xử lý xong công việc đang trên đường về phủ thì vào một tửu lâu nghỉ chân. Vì để thuận tiện cho công việc nên hắn không mặc hoàng bào mà mặt thường phục. Trông Hoàng Ly bây giờ như một công tử phong lưu, phóng thoáng nhưng cũng không kém phần lãnh đạm.
Vào tửu lâu, hắn chọn một góc khuất ngồi, nhấm nháp rượu. Từ chỗ của hắn có thể thấy một bàn trong quán, ở bàn đó có một nam tử một thân lục y đang ngồi đó.
Ban đầu chính là Hoàng Ly cũng không chú ý lắm. Nhưng những giác quan trên người hắn đều nhạy cảm hơn người bình thường. Trên người nam tử đó lại tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, làm hắn xua tan mệt mỏi. hắn mê tít cái hương thơm đó
Lúc thấy lục y nam tử vừa ra khỏi tửu quán, hắn vội đuổi theo. Thấy hắn, trong mắt nam tử cơ hồ có lửa, nhưng vẫn bình thản hỏi
– Ngô, công tử tìm ta làm gì?
– Ngươi tên gì?- Hoàng Ly hỏi
– Ta tên là Dương Dương!- hắn cười đáp trong khóe mắt ẩn hiện tia sát khí.
– Dương Dương, hương thơm trên người ngươi rất đặc biệt, ta rất thích, ngươi có thể bán thứ tỏa ra mùi hương đó cho ta được không?- hắn trực tiếp vào vấn đề.
Lúc này, Dương Dương cười càng đậm nói
– Không thành vấn đề, nhưng là hương liệu này chỉ mình ta có nên giá thành hơi cao!- nói rồi lấy túi hương liệu ra xoay xoay
Hoàng Ly vội nói
– Không sao, ngươi cứ ra giá!
– Một ngàn lượng!- lục y nam tử đáp gọn
– Được!- Hoàng Ly đưa tiền cho Dương Dương rồi đoạt lấy hương liệu từ tay nam nhân.
Hắn cũng không hiểu sao lại bỏ tiền ra mua hương liệu này chỉ là thấy rất thích thôi. Thứ gì mà Hoàng Ly hắn đã muốn thì cho dù là bao nhiêu hắn cũng đoạt cho bằng được. Trong mắt nam tử kia lóe lên một ý nghĩ “ngươi chết chắc rồi”
Đem hương liệu về nhà, hắn ngồi ngửi mùi hương toát ra từ đấy. Một lúc sau lại thấy chóng mặt, kinh mạch đảo lộn. Hoàng Ly vội tỉnh ngộ, biết là Dương Dương kia muốn độc chết mình. Vội ném hương liệu ra ngoài. Hắn vận công ép độc.
Cả một buổi tối, độc mới có thể ra hết khỏi cơ thể. Nhưng hắn đã quá mệt mỏi rồi. Hoàng Ly nằm trên giường, nhưng cả đầu chỉ có hình bóng của nam tử ấy. Hắn rất bức rức khó chịu.
Nhưng đường đường là Vân quốc nhị vương gia sao có thể nhận mình yêu một nam tử, có đánh chết hắn cũng không nhận
_mèo_