Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 65: Gia Yến (Hạ)
Lời này vang ra, tất cả mọi người đều lập tức đứng hết dậy, Diệp Hách quý phi cũng không ngoại lệ, từ ngoài cổng Cảnh An cung một thân ảnh nam nhân mặc long bào sáng chói uy nghi bước vào trong, bên cạnh đó là một bà lão tóc đã hai màu, mặc trên người một bộ cẩm phục màu đà đậm, tay cầm một cây gậy làm bằng gỗ lục bình, đầu gậy được khắc hoa văn hình một con ô quy (rùa) với ý nghĩa thọ như quy (rùa).
Từng người ở đây đều cúi thấp người xuống, đồng loạt hô vang.
“Chúng thần – thảo dân tham kiến bệ hạ, thái hậu, bệ hạ vạn tuế, thái hậu thiên an…!!!”
Hoàng đế bước lên ngồi ở vị trí cao nhất, thái hậu cùng Triệu ma ma và Vu ma ma theo chân cũng tới ngồi ở bàn tiệc phía bên trái của hoàng đế, thấy thái hậu đã an vị, hoàng đế mới lên tiếng.
“Tất cả mọi người hãy bình thân hết đi!”
Nghe vậy tất cả mọi người đều đứng dậy trở về vị trí của mình, lúc này cũng vừa là giờ thìn (8-9 giờ sáng), thái hậu liếc mắt một vòng nhìn bao quanh rồi bỗng lên tiếng.
“Đã là giờ nào rồi mà hoàng hậu và một số hoàng tử, công chúa đều vắng mặt thế kia, còn không đi thỉnh bọn họ tới đây.”
Lúc này trong đám phi tần một giọng nói khác vang lên.
“Bẩm thái hậu, Tốn nhi hôm nay tới muộn là vì đang chuẩn bị một món quà để tặng cho người, mong thái hậu cho phép.”
Thái hậu liếc nhìn nữ nhân vừa lên tiếng kia chính là Dương phi, mẫu thân ruột của nhị hoàng tử Lục Tốn, thái hậu lại nói.
“Cứ cho là lão nhị bận đi, vậy còn hoàng hậu thì sao? Thân là chủ của lục cung, mẫu nghi của thiên hạ mà làm việc gì cũng chậm trễ thế kia thì còn ra thể thống gì nữa? Chẳng lẽ bắt ai gia và hoàng đế phải chờ mẫu tử họ sao?”
“Hoàng tổ mẫu bức giận, nóng giận không tốt cho sức khỏe của người đâu ạ, còn ngay ra đó làm gì nhanh chân đi mời mẫu hậu tới đi.”
Giọng nói đó chính là tứ công chúa Lục Dao. Đám cung tần nghe thái hậu nói vậy mà lạnh xương sống, trong cung có 9 hoàng tử và 5 công chúa, hiện tại chỉ thấy có 4 công chúa và 5 hoàng tử, những người kia lại đến trễ thế kia, thái hậu tuy nhân từ nhưng ghét nhất là cái thể loại vừa làm vừa chơi, không có quy tắc, ngay lúc này một giọng nói vang lên.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm…”
Thái hậu liếc mắt nhìn về cổng Cảnh An cung, hình bóng của Lý hoàng hậu đã tới ngay trước cổng, Lý hoàng hậu vẫn như thường lệ mặc bộ y phục đỏ chói, đầu cài trâm phượng bằng vàng cứ như sợ không ai biết bà ta là hoàng hậu, đi bên cạnh bà ta là đại công chúa Lục Miên thân mặc hoàng y xinh đẹp, cao sang rất ra dáng là đại công chúa còn có ngũ hoàng tử Lục Ngôn thân cũng mặc hoàng y vương giả, dung mạo của một thiếu niên vắt mũi chưa sạch, kiêu căng mà ngốc nghếch, những người ở đây lại phải đứng dậy mà cúi đầu cung kính thi lễ với bà ta.
“Chúng thần – thảo dân tham kiến hoàng hậu nương nương…”
Tất cả đều phải cung kính cúi đầu, chỉ có hoàng đế, thái hậu và Diệp Hách quý phi là an vị tại chỗ, hoàng hậu rất ngứa mắt với cái điều bộ kinh thường này của Diệp Hách quý phi nhưng lại không thể bắt bẻ gì được bởi nàng ta là được đặt quyền, bà ta đành phất tay áo ý bảo mọi người an vị rồi bước lên trên bậc tam cấp ngồi rồi vị trí của mình, Lục Miêu công chúa ngồi cùng với vị hôn phu là Trấn Bảo tướng quân – Quách Thế Thành, còn ngũ hoàng tử tỏ ra hiên ngang trước mặt Lục Phong mà phẩy tay áo rồi ngồi xuống một bàn riêng kế bên bàn của Uyển Ca – Lục Phong.
Lúc này đây Lục Sách cùng với Tô Lâm Yên cũng vừa vào tới nơi, cúi đầu thi lễ với ba vị ngồi trên xong liền ngồi xuống bàn tiệc cùng nhau, thái hậu thấy tất cả coi như đã tới đông đủ hết rồi liền nhìn hoàng đế, hoàng đế hiểu ngay lên tiếng.
“Mọi người đã tới đông đủ hết rồi, vậy thì Gia yến năm nay sẽ được chính thức bắt đầu.”
Mọi người liền vỗ tay vui mừng, tại ngự thiện phòng các cung nhân, đầu bếp liên tục nối nhau, nhanh chân mang thức ăn, đồ uống lên trên bàn tiệc, hoàng đế cầm trên tay ly rượu nói lớn.
“Cùng cạn ly vì Đông Tần quốc.”
Bỗng lúc này ở ngoài cổng có một tiếng kêu la thảm khốc của một người phụ nữ vang lên.
“Cho ta vào…ta muốn gặp bệ hạ… bệ hạ cứu mạng… bệ hạ ơi xin người hãy thương tình mà cứu mạng…a”
Tiếng kêu la kia lớn đến nổi thái hậu là người lớn tuổi lãng tai vẫn nghe được, hoàng hậu tức giận nói lớn.
“Là kẻ nào dám làm hỏng không khí của Gia Yến, còn không mau xử lý cho bổn cung!”
Ma ma bên cạnh hoàng hậu nghe bà ta ra lệnh lập tức đi ngay, sau đó tiếng la thét còn thảm thiết hơn.
“Bệ hạ… thái hậu xin hãy cứu lấy con của thần thiếp, cho dù thần thiếp đã làm ra việc gì sai trái thì hài tử vẫn vô tội mà.”
Thái hậu nghe thế liền ra lệnh.
“Mau đi xem xem có chuyện gì ngoài đó.”
Triệu ma ma liền tuân lệnh rời đi, hoàng hậu liền nói.
“Chỉ là việc nhỏ hà tất gì phải để mất không khí của Gia Yến chứ thái hậu.”
“Chỉ sợ hoàng hậu là muốn giết người diệt khẩu.”
Lời nói kia nói ra như một mũi tên xuyên tim Lý hoàng hậu, Lý hoàng hậu liếc mắt là Diệp Hách quý phi vừa lên tiếng. Thái Hậu nghe Diệp Hách quý phi nói thế liền hỏi.
“Ý của con là…”
Diệp Hách quý phi lúc này mới nể mặt thái hậu mà đứng lên đáp.
“Bẩm thái hậu, nếu như thần thiếp nhớ không lầm, thì người đang la hét thảm thiết ngoài đó chính là Mao quý nhân, nàng ta mấy năm trước có phạm một lỗi liền bị giam lỏng tới giờ.”
Lúc này Triệu ma ma cũng vừa trở lại bẩm báo.
“Bẩm thái hậu, nữ nhân kia tự xưng là Mao Thư – hiện là quý nhân bị giam lỏng trong cung, nàng ta nói là oan ức muốn xin thái hậu, bệ hạ suy xét cho.”
Thái hậu liền cau mày nghĩ ngợi, lúc này hoàng hậu mạnh miệng nói lớn quát.
“Cái gì mà giết người diệt khẩu, năm đó là do nàng ta dám hạ độc giết chết con vẹt cưng của Ngôn nhi, bằng không cũng đâu có bị giam lỏng, nay lại nhân lúc Gia Yến mà làm loạn đáng bị tội chết… người đâu..”
Lý hoàng hậu chưa kịp nói hết câu thì thái hậu liền đập mạnh cây gậy xuống đất ra lệnh.
“Triệu ma ma nhanh đem Mao quý nhân vào đây để phân trình rõ ràng.”
Lý hoàng hậu bị thái hậu dọa sợ không dám làm bừa, đành chống mắt nhìn Triệu ma ma ra ngoài đó mà đón Mao quý nhân vào, Uyển Ca và Lục Phong nãy giờ ngồi đó im lặng mà xem kịch, theo nàng nhớ thì Mao quý nhân này là mẹ đẻ của bát hoàng tử Lục An, cũng là một trong hai vị hoàng tử vắng mặt hôm nay.
Triệu ma ma bước vào trong cùng với một nữ nhân tóc tai bù xù, y phục dơ bẩn, mặt mũ đầy lem luốc, thấy hoàng đế và thái hậu liền quỳ xuống nói trong nước mắt.
“Bệ hạ, thái hậu cho dù thần thiếp đã làm sai việc gì đi chăng nữa, thì tất cả cũng là lỗi của thần thiếp, không hề liên can gì tới An nhi, An nhi nó vẫn còn là một đứa trẻ, bệ hạ…”
Nghe lời than khóc của Mao quý nhân, hoàng đế thở dài hỏi nàng ta.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến nàng phải hủy bỏ cung quy để tới đây, An nhi nó làm sao?”
Mao quý nhân liền cúi đầu kể rõ sự tình.
“Bệ hạ, người có điều không biết, trong cung trước nay đối đãi của các hoàng tử, công chúa thế nào còn từ thuộc vào danh phận và độ sủng của người mẹ, như là thập hoàng tử tuy là mất mẫu thân nhưng được Dương tỷ tỷ hết lòng chăm sóc nên được đối đãi đàng hoàng. Còn An nhi của thần thiếp không có mẫu thân nương tựa, càng không có gia thế nhà ngoại chống lưng cũng không có ai bảo vệ nên thường bị đám thái giám lôi ra làm thứ để trút giận, huynh đệ thì coi thường, đó cũng coi như là chuyện không có gì đáng nói. Nhưng… nhưng mấy ngày nay thằng bé bị bệnh, đám ma ma, nô tài không những không gọi ngự y tới chăm sóc còn bỏ đói bỏ khát nó ở phòng riêng, thần thiếp cố lắm mới dùng trâm cài, trang sức để đổi lấy một tỳ nữ đưa tin mới biết được là có chuyện này, khi thiếp tới dù thiếp có xin xỏ như thế nào thì bọn chúng cũng đều làm ngơ, bệ hạ thiếp vẫn là quý nhân do người sắc phong, An nhi là bát hoàng tử của người, sao bọn cẩu nô tài có thể thấy chết mà không cứu chứ, xin bệ hạ minh giám, lập tức cho ngự y tới chữa trị bệnh tình cho An nhi.”
– ————
Trong cung lũ nô tài lúc nào cũng thuận theo chiều gió, ngay cả có thấy chết cũng không cứu, haizzz thật là độc ác quá đi, các bạn liệu có nghĩ rằng chương sau Uyển Ca sẽ đi cứu người không? Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo với tựa đề “Chữa trị hay phá rối