Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 64: Gia Yến (Trung)
Nghe vị công công đó thông báo đám người đang hết sức lộn xộn kia liền nhanh chóng tìm chỗ ngồi cho mình, nhưng bàn tiệc hoàng cung thì đâu có thể tùy tiện ngồi được, hai hàng ghế phân ra trái phải. Bên trái là để cho các quan viên đại thần cùng với gia đình của họ ngồi, bên phải là dành cho các hoàng tử, công chúa, phi tần an tọa.
Hàng đầu tiên chỉ có quan nhất phẩm, nhị phẩm hoặc các thân vương, hoàng tử, công chúa mới được quyền ngồi. Từ hàng ghế thứ 3 đổ vào có thể tùy ý ngồi, nhưng cũng không được tranh giành với nhau, hầu như đều đủ chỗ cho tất cả mọi người, nếu không đủ thái giám sẽ lấy thêm bàn ghế.
Thanh Trọng thân là Cảnh vương tất nhiên có thể ngồi vào hàng đầu tiên, Lâm Thần và Lâm Tân tuy không hợp nhau nhưng cũng phải bất đắc dĩ mà ngồi chung với nhau ở bàn ghế thứ 2 sau lưng Thanh Trọng, Uyển Ngọc và Uyển Tâm cũng ngồi cùng với nhau cốt là để đuổi Uyển Ca ra rìa, hai nữ nhân này cũng ngồi ở hàng thứ 2 kế bên hai vị ca ca, Lâm Thần thấy nàng không có chỗ ngồi liền muốn giúp đỡ liền bị Lâm Tân kéo lại, Lâm Thần thấy vậy liền liếc mắt nhìn đệ đệ của mình, ý bảo buông tay ra Lâm Tân hiểu y muốn nói gì liền lên tiếng.
“Nếu ngươi rời đi, ta liền không nhường chỗ cho ngươi nữa, ngươi và con nha đầu đó ngồi chung một bàn cũng hay lắm đó.”
Lâm Thần cau mày, tham gia tiệc yến phải phân ra nam nữ ngồi riêng, trừ phi là phu thê hoặc có hôn phối mới được ngồi chung, quả thật huynh muội bọn y không thể cùng ngồi chung với nhau, Lâm Thần đành phải ngồi xuống nhưng ánh mắt bộ dạng vẫn lo lắng mà ngước mắt nhìn về phía của Uyển Ca đang loay hoay tìm chỗ.
Hàng thứ hai và thứ ba nhanh chóng hết chỗ, ai nấy cũng có người thân đi cùng, lo mà chọn chỗ ở vị trí cao để nhìn rõ cũng như được chú ý nhiều hơn, Uyển Ca nàng một thân một mình tìm chỗ, tuy có Doanh Nhi và Tiểu Hoa giúp nhưng cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng mà ngồi ở hàng thứ tư mà thôi, Uyển Ca cũng không quan tâm gì với cái thứ tự này đang định ngồi xuống thì một giọng nói chanh chua vang lên bên tai.
“Dô… đây không phải là Tĩnh Liên quận chúa lẫy lừng thiên hạ của chúng ta đây sao? Sao lại xuống tận dưới này mà ngồi rồi, đến cả ta cũng được ngồi ở hàng thứ 3 mà hahaha”
Uyển Ca nhìn kẻ đang nói kia chính là một vị tiểu thư hồng y, nàng ta ngồi ở trên nàng một hàng, Uyển Ca nghe vậy liền cười gượng bỗng lúc này một giọng nói nam nhân kiêu ngạo vang lên.
“Đúng vậy, ngay cả một con tắc kè như ngươi cũng leo được lên hàng này, vậy thì ái phi của bổn vương tại sao lại không thể lên hàng đầu tiên mà ngồi nhỉ?”
Uyển Ca lẫn nữ nhân kia đều bị giọng nói ấy làm cho kinh ngạc, nàng ngước mắt nhìn qua bên phải thì thấy Lục Phong đã đứng sờ sờ ở đó, hôm nay hắn mặc một bộ lục y vô cùng sang trọng, bộ y phục này lấy tông màu là xanh da trời và trắng, được thiêu trên đó là những đám mây ẩn hiện toàn thân, mái tóc trắng được buộc lên theo kiểu đuôi ngựa, để một bên tóc mái dài trên mặt.
Uyển Ca chưa kịp nói gì liền bị hắn kéo lên, ôm nàng vào lòng rồi thì thầm.
“Y phục này của ta tuy đẹp nhưng phải đúng người mới không lãng phí, bộ y phục này nàng có thích không?”
Đám người ở đây thấy nàng và Lục Phong thân mật như thế liền xì xầm với nhau, Uyển Ca đỏ mặt đẩy Lục Phong ra.
“Ta chỉ không muốn lãng phí bộ y phục này thôi, không có chuyện thích hay không.”
Lục Phong cười nham hiểm, kéo nàng lại chỗ của mình, vỗ vỗ mặt bàn nói.
“Nàng thích là được, nàng ngồi cùng với ta đi, ta và nàng đã có hôn ước, sẽ không ai dám nói gì đâu.”
Uyển Ca không hề muốn ngồi chung với Lục Phong nhưng cũng không thể quay lại chỗ cũ, đành phải nể mặt của hắn mà phải an vị ngồi chung, lúc này hai vị tỷ tỷ của nàng liền tức tới không nói nên lời, Thanh Trọng thì lại an tâm, tất cả những người có mặt ở đây dường như đã ổn định chỗ ngồi.
Một lúc có một tá cung tần mỹ nữ tới ngồi ở dành bên phải, sau đó một tiếng nói lớn vang vọng vào.
“Diệp Hách quý phi đến…!”
Uyển Ca và Lục Phong kinh ngạc, tất cả mọi người ở đây đều đứng dậy thi lễ, từ ngoài cổng Cảnh An cung một người phụ nữ với mái tóc màu trắng dài qua eo bước vào trong, mái tóc màu trắng như tuyết giống hệt như của Lục Phong, đồng tử màu xanh của pha lê hiện lên lạnh lẽo như băng, mặc trên người một bộ váy đuôi cá màu bạch kim cực kỳ sang trọng, lộng lẫy không khác gì một chiếc đầm dạ tiệc là mấy, thân ảnh kia tỏ ra vô cùng cao ngạo, nhưng cực kỳ lạnh lẽo nếu như Uyển Ca nàng không nhầm thì đó chính là mẫu thân ruột của Lục Phong, là Diệp Hách Mạch La* – hoàng quý phi của đương triều.
*Diệp Hách Mạch La = Tên của vùng dân tộc, gia tộc Diệp Hách quý phi là vương của một vùng nằm ở phía tây bắc Đông Tề, gia tộc này sinh ra con cháu tóc lúc nào cũng là màu trắng như tuyết, chính vì thế Lục Phong mới có mái tóc màu trắng.
Bà ấy là người duy nhất có thể chống đối lại với Lý hoàng hậu, khi ở trái đất của mình, Uyển Ca chưa bao giờ gặp mặt bà ấy dù chỉ một lần, nhưng danh tiếng của bà ấy thì vô cùng là hiển hách. Nàng được kể lại rằng, năm xưa Lý hoàng hậu và Diệp Hách quý phi đồng tiến cung, nhờ gia thế nhà mẹ cả hai đều được phong làm quý phi, hoàng đế khi đó ra chiếu thư rằng ai sinh được hoàng tử trước người đó sẽ làm hoàng hậu, lúc đó Diệp Hách quý phi lâm bồn trước nhưng lại sinh ra một hoàng tử chết yểu còn Lý quý phi thì lại sinh ra được đại công chúa – Lục Miên, dù không muốn chút nào lại vô cùng áy náy với Diệp Hách quý phi nhưng vì sức ép của gia tộc Lý thị, hoàng đế cũng phải lập Lý quý phi lên làm hoàng hậu.
Ngay cả một đứa ngốc cũng có thể đoán được đại hoàng tử vì ai mà mất, nhưng tội trạng năm đó lại đổ hết luôn đầu của ma ma đỡ đẻ đại hoàng tử, ma ma đỡ đẻ sau đó lại chết không minh không bạch vì thế càng khiến cho cái chết của đại hoàng tử đi vào bế tắc, nhưng nhiêu đó cũng để cho Diệp Hách quý phi biết được là ai đã hãm hại hai mẫu tử họ vì thế từ đó Diệp Hách quý phi lúc nào cũng công khai đối đầu Lý hoàng hậu. Lý hoàng hậu là đích nữ của phủ thừa tướng, còn Diệp Hách quý phi lại là đích nữ của Tây Mã vương cai quản cả vùng Tây Bắc Đông Tề, cả hai thế lực đều không thể đụng tới, vì thế trong triều lẫn hậu cung đều phân ra hai bên. Hậu cung là quý phi và hoàng hậu, trong triều là Chiến vương và ngũ hoàng tử, hai bên luôn luôn đối đầu với nhau, chưa bao giờ dứt.
Đi theo bên cạnh Diệp Hách quý phi là tứ công chúa Lục Dao – mẫu thân ruột của nàng ta đã chết ngay từ khi nàng sinh ra, Diệp Hách quý phi cảm thấy xót thương nên từ đó liền nhận làm con nuôi, tiểu công chúa này tính tình vui vẻ, hoạt bát, đáng yêu rất hay nhõng nhẽo nhưng lại hiểu thấu đạo lý, từ 3 năm trước liền theo đuôi của thái hậu mỗi năm đều lên Linh Sơn tế thần, bái phật nên rất được thái hậu yêu thương, bảo vệ, ngoài ra còn có hơn 4 tỳ nữ và 2 ma ma theo cùng, những quan viên đại thần, cung tần mỹ nữ đều đồng loạt cúi người tỏ ra cung kính hô to.
“Chúng thần – thảo dân tham kiến Diệp Hách hoàng quý phi, quý phi thiên tuế…thiên tuế…thiên, thiên tuế…!!!”
Diệp Hách quý phi bước tới chiếc bàn ở hàng đầu tiên bên phải, cũng là chiếc bàn gần bàn tiệc của hoàng hậu nhất rồi thản nhiên ngồi xuống, Lục Dao công chúa cũng ngồi cùng với quý phi, tất cả mọi người lúc này mới an tọa, Uyển Ca cảm nhận được Diệp Hách quý phi lúc đi ngang qua chỗ nàng có liếc nhìn nàng vài chục giây, không biết là bà mẹ chồng này có hảo ý tốt với nàng không nữa?
Ngay lúc này một tiếng nói khác vang vọng vào: “Hoàng thượng giá lâm, thái hậu tới…!”
– ——-Góc Tâm Sự———
Cái vụ hậu cung tâm kế này tuy đã nhiều nhưng chưa bao giờ hết nóng, theo các bạn ai là người đã hãm hại đại hoàng tử, mời các bạn đoán xem chương tiếp theo vào chủ nhật với tựa đề “Gia Yến (Hạ)”
– ——-Hết Chương 61——