Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 66: Xem thường (thượng)
Lời này của Mao quý nhân nói ra khiến thái hậu và hoàng đế hết sức tức giận, hoàng đế đập tay xuống bàn tiệc gằn giọng.
“Lý nào lại vậy, bọn nô tài này đúng là ăn gan hùm rồi, Lưu công công ngươi lập tức đem những nô tài đang hầu hạ An nhi giam vào trong lao ngục ngay lập tức, hôm nay là gia yến trẫm tạm tha không giết!”
Lưu công công nhận lệnh rời đi, thái hậu rời khỏi bàn tiệc đỡ Mao quý nhân đứng dậy, thở dài lên tiếng.
“Chuyện này truy cứu sau cũng được, vấn đề hiện tại là phải gọi ngự y tới trị bệnh cho An nhi đã, Mao quý nhân ngươi cùng với ai gia đi xem thử tình hình thằng bé thế nào rồi.”
Lý hoàng hậu nghe thế liền ngăn cản.
“Thái hậu, dù cho có thế nào thì An nhi cũng đang bị bệnh, còn chưa biết là bệnh gì nữa, lỡ như là bệnh truyền nhiễm sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của người mất.”
Lúc này Diệp Hách quý phi liền đứng dậy cũng rời khỏi bàn tiệc, thi lễ với thái hậu rồi nói.
“Thần thiếp cũng muốn tới thăm bát hoàng tử, thái hậu chúng ta cùng đi thôi.”
Thái hậu gật đầu lên tiếng nói thẳng mặt Lý hoàng hậu.
“Thân là mẫu hậu lại đi sợ hài tử của mình làm lây bệnh? À phải ai gia nhớ rồi… hài tử của ngươi… chỉ có hai người kia mà thôi!”
Một lời nói ra của thái hậu như tát một cái vào mặt hoàng hậu và đám cung tần đã có hài tử của mình, lập tức những cung tần ấy đều muốn đi theo để xem xét tình hình của bát hoàng tử, Lý hoàng hậu xanh mặt nhìn hoàng đế, nhưng hoàng đế không thèm nhìn lại mà trực tiếp cùng đám người thái hậu rời đi.
Thấy thái hậu và hoàng đế cùng các cung tần đã đi hết một nửa, đám quan viên và gia đình của họ lại bàn tán xào xáo cả lên.
“Không ngờ lần này vào cung lại được chính kiến một màn thâm cung nội chiến như thế.”
“Ừ ngươi nói rất đúng, lần này hoàng hậu xem ra là mất điểm trước mặt thái hậu rồi.”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, hoàng hậu còn đang đứng đây đó.”
“Lo gì, bà ta giữ thân còn chưa được, bà ta dám làm ra chuyện gì nữa ư?”
“Ừ nhỉ… ngươi nói rất phải.”
“…”
Lý hoàng hậu lòng tức giận đến tột cùng, nắm chặt lòng bàn tay cố gắng hít thở thật sâu, mặt kệ những lời bàn tán của những người ở đây, bà ta cố gắng mỉm cười lên tiếng.
“Thái hậu và hoàng thượng đã bận việc, mọi người hay là hãy dùng bữa xong rồi đi thưởng hoa đi, khi nào nhập tiệc buổi tối, bổn cung sẽ cho người thông báo.”
Ai ở đây cũng biết Lý hoàng hậu là đang đuổi khéo bọn họ đi, nên liền tuân mệnh mà rời khỏi, tản ra như ong vỡ tổ, quen nhau thì đi cùng nhau tán chuyện, ngưỡng mộ nhau thì cùng nhau thi họa thơ ca, ghét nhau thì lại kiếm chuyện cà khịa. Uyển Ca và Lục Phong cũng rời khỏi Cảnh An cung, vừa ra khỏi cổng cung nàng liền nói.
“Cứ tạm biệt tại đây được rồi, huynh thân là tam ca phải đến thăm bát đệ của mình chứ?”
Lục Phong cười nham hiểm, hắc ám mở miệng.
“Nàng đây là đang đuổi khéo ta như mẫu hậu lúc nãy, hay là lo lắng cho ta, muốn ta ghi điểm trong mắt tổ mẫu và phụ hoàng đây?”
Uyển Ca tức sôi gan lộn ruột với hắn, rõ là hắn biết nàng là đang đuổi khéo hắn vậy tại sao còn chưa đi mà ở đây hỏi nàng kia chứ? Thật tức chết mà.
“À thì… cả hai, nhưng tóm lại ta nghĩ huynh nên đi thăm bát đệ của mình đi.”
Lục Phong nhìn cái bộ dạng tức tưởi này của Uyển Ca mà cười thầm trong bụng, bề ngoài lại tỏ ra nghiêm trọng nói.
“Nàng nói cũng phải, có điều nàng dù thế nào cũng là tam tẩu tương lai của đệ ấy, theo lý cũng nên đi thăm đệ ấy chứ? Hơn nữa nàng còn là thần y kia mà.”
Uyển Ca nghe lời này tiếng này của hắn mà không thể cãi lý lại được, Lục Phong hắn như đang đi guốc trong bụng nàng vậy, nàng cố nén tức giận cười tươi.
“Ừ huynh nói vậy, ta cũng nên đi thăm đệ ấy, nào ta đi thôi.”
Dứt lời nàng chuyển mình quay lưng đi, chân trái dậm mạnh một cái, Doanh nhi, Tiểu Hoa và Hắc Thất nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được mà cười lăn cười bò, Lam Văn không cười nhưng vẫn cảm thấy ngứa ngứa mũi, Lục Phong cò giò lên nhảy lò cò tay trái chỉ về phía hình bóng của nàng, cơn đau thấu người phát ra.
“Uyển Ca nàng… a đau chết ta rồi, ngón chân cái của ta.”
Tiếng của hắn vọng ra, đám người kia liền chú ý tới hắn, Lục Phong liền đứng ngay ngắn bình thường. Vì ở đây, ngay lúc này có rất nhiều người, nên hắn cố tỏ ra không sao hết, đi theo bước Uyển Ca nhưng trong lòng thì thầm la đau thấu trời, chưa từng có một ai vô lễ với hắn như thế cả.
Đám Doanh nhi, Tiểu Hoa và Hắc Thất cười đã đời liền nhanh chân chạy theo, đi một hồi nhóm của Uyển Ca đã tới được điện riêng của bát hoàng tử, nơi này tuy mới mẻ nhưng lại đầy bụi bậm chứng tỏ nô tài rất làm biếng không chịu làm việc, bước vào trong cổng lớn đã thấy một hàng ngự y xếp dài, rồi bỗng một vị từ tẩm điện đi ra lắc đầu bỏ cuộc, một người khác lại bước vào trong.
Uyển Ca cùng Lục Phong vào trong tẩm điện thì thấy thái hậu và hoàng đế cùng với Diệp Hách quý phi ngồi ở đại điện với vẻ mặt hết sức lo lắng, nhìn sang bên trái liền thấy Mao quý nhân đang ngồi trên giường cầm tay một hài tử tầm 12-14 tuổi khóc lóc, ngự y thì đang trầm ngâm chuẩn bệnh.
Lục Phong cùng Uyển Ca đứng ở góc cửa bên ngoài xem xét tình hình, vị ngự y kia lắc đầu bước tới chỗ thái hậu và hoàng đế đang ngồi bẩm báo.
“Bẩm… thần cũng lực bất tòng tâm, bệnh của bát hoàng tử thần không biết rốt cuộc là bệnh gì.”
Thái hậu nhìn ông ta rồi phẩy nhẹ tay, ngự y đó lui ra lại thêm một người khác vào trong, rồi lại ngồi chuẩn mạch nhưng tay vừa chạm tới mạch của hoàng tử, thì ông ta lại trầm mặt.
Uyển Ca nhìn thấy cảnh tượng này mà hơi khó chịu, vị trước thì nói “chuẩn không ra bệnh” vị này cũng trầm ngâm xem sắc mặt này thì lại là chuẩn đoán không ra hoặc là có ra cũng giả vờ không biết. Và quả nhiên vị này cũng lắc đầu, bẩm báo giống như y chang người lúc nãy. Thái hậu mệt mỏi thở dài.
“Trần ngự y và Lý ngự y đều là dược sĩ sư trung phẩm, nhưng cả họ cũng bó tay chẳng lẽ An nhi đã vô vọng rồi ư?”
Mao quý nhân đang ngồi ở đầu giường của bát hoàng tử, nghe thái hậu nói vậy liền chạy tới bám lấy thái hậu cầu xin.
“Thái hậu còn nước còn tát, cho dù ngự y trong cung không thể chữa trị được, cũng khẩn xin thái hậu cho mời cao nhân đạo sĩ về để chữa trị cho An nhi, thần thiếp cầu xin người mà.”
Hoàng đế đứng dậy đỡ lấy Mao quý nhân cố an ủi.
“Tất nhiên là vậy rồi, trẫm sẽ lập tức triệu đệ nhất thần y của Đông Tề quốc ta là Bàng Thống tiên sinh trở về, nàng đừng lo lắng quá.”
Lời của hoàng đế vừa dứt, thì giọng của Lục Phong đã lên tiếng.
“Bàng lão chưa tới đây được, chi bằng cứ để sư điệt của ông ấy thử xem sao, mong hoàng tổ mẫu và phụ hoàng cho phép.”
Những trưởng bối ở đây nghe Lục Phong nói vậy liền vui mừng, Mao quý nhân liền hỏi.
“Xin hỏi người đó đang ở đâu, xin hãy mời tới ngay lập tức.”
Lục Phong đẩy nhẹ Uyển Ca lên, nàng hơi giật mình nhìn hắn, Lục Phong cúi người đáp.
“Mao quý nhân khách sáo rồi, đây chính là sư điệt của Bàng lão.”
Tất cả những người ở đây đều kinh ngạc, nhìn Uyển Ca từ đầu xuống chân có khác gì bao đứa trẻ bình thường, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả bát hoàng tử, làm sao có thể chữa trị được, Diệp Hách quý phi cau mày nói.
“Phong nhi, đã tới lúc này rồi con còn dám bỡn cợt như thế?”
Thái hậu nhìn nàng nhíu mày hỏi.
“Nha đầu này? Ngươi có thể làm được gì? Là con cái nhà ai? Tên họ là gì?”
Uyển Ca ngước mắt lên nhìn thái hậu, kiếp trước từng gặp qua bà ấy mấy lần, có điều gặp toàn là la rầy nàng nên nàng không hề ưa bà ấy một tý nào, bà ấy cũng nhìn nàng như đang dò xét, Uyển Ca lúc này liền hùng hồn mạnh miệng lên tiếng đáp lời.
“Bẩm thái hậu, con có thể chữa trị được cho bát hoàng tử, con là đích nữ của Cảnh vương – Thanh Trọng, mẫu thân là An Nhân công chúa của Bắc Tề quốc, tên của con là Thanh Uyển Ca – Tĩnh Liên quận chúa ạ!”
– ———–
Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong nha, Uyển Ca nhà tui cực kỳ lợi hại đó. Chương sau chữa cho mấy người thấy kha-kha. Mọi người nhớ đón xem chương sau với tựa đề “Xem Thường (Hạ)”