Đọc truyện Vừa Vặn Có Chút Ngọt – Chương 18: Không nghĩ Phó lão sư nghiêm túc lại có mặt hài hước như vậy (1)
Kiều An cùng người phục vụ xác nhận lại bàn ăn đã được đặt, mới vừa đi tới gần được hai bước, bước chân chợt dừng lại.
Dường như có một ngáo nước lạnh đổ ập xuống đầu cô vậy.
Cái này là thủy nghịch ư?
Cô đứng yên tại chỗ, có chút do dự.
“Bàn 16 là vị trí thứ ba bên tay trái.” Người phục vụ luôn đi theo cô nãy giờ dùng giọng nói buồn bực mà nhắc lại một lần nữa.
Kiều An hoàn hồn, hơi nghiêng đầu, lại một lần nữa bắt gặp ánh mắt kia, bình tĩnh, lạnh lùng, không một gợn sóng.
Có gì đó giống lần đầu tiên hai người gặp nhau, Phó Cảnh Tri cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
“Phó lão sư, thật trùng hợp.” Kiều An hít sâu, nỗ lực làm giảm nhịp đập tim mình.
Kết quả, không cách nào làm nhịp tim trở lại bình thường được.
Một giây trước cô còn nói trong nhà có việc, giây tiếp theo liền ở đây đi xem mắt, chắc không có ai như cô.
Quả nhiên là không thể nói dối mà.
Phó Cảnh Tri quay đầu, không nhìn cô nữa: “Ừ, thật trùng hợp.” Nhưng vẫn là luyến tiếc nhìn cô thêm một lần nữa.
Tuy anh đang cười, nhưng nụ cười lại vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh nhạt, ngữ khí lại càng lạnh nhạt hơn.
Tâm trạng Kiều An trùng xuống một chút, không biết phải làm sao.
Mục Thừa Dương mỉm cười đánh giá thái độ của hai người: “A, hai người có quen biết sao?” Làm bộ làm tịch hỏi một câu.
Liền bị Phó Cảnh Tri hung hăng trừng mắt một cái.
Mục Thừa Dương cười mỉa, hếch cằm lên, ý bảo anh theo đúng kế hoạch ngồi ra bàn phía sau.
Phó Cảnh Tri lại không nhúc nhích, Kiều An cũng không nhúc nhích. Người phục vụ đứng ở bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm hai nam một nữ trước mặt, trong đầu xuất hiện lên mấy tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình.
Thực mau, Phó Cảnh Tri đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía bàn 17 mà họ đã đặt trước theo đúng dự tính. Anh chân dài đi tới vài bước, vỗ vỗ bả vai Mục Thừa Dương, đi về phía đằng sau, lại đột nhiên xoay người, tay phải dùng sức đẩy Mục Thừa Dương vào ghế trong, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Đau.” Mục Thừa Dương kêu lớn lên, cánh tay đau muốn chết, khẳng định là cố ý dùng sức mà.
Kiều An xấu hổ nhìn cảnh tượng trước mắt, cười ngượng ngồi vào vị trí lúc nãy của Phó Cảnh Tri, cô không nghĩ tới sẽ ngồi đối diện với hai người đàn ông trong tình huống như thế này.
“Xin chào, Kiều An.” Mục Thừa Dương ra hiệu cho người phục vụ đi trước, chủ động cầm bình nước lên rót nước cho cô: “Tôi là Mục Thừa Dương.”
Một cốc trà lúa mạch còn nóng được đưa tới trước mặt cô, trên bàn còn có hai cốc trà nữa.
Kiều An thở dài, sau đó hơi đứng dậy, đưa tay tới trước mặt Phó Cảnh Tri: “Xin chào, tôi là Kiều An.” Lời nói là đối với Mục Thừa Dương.
Cô phát hiện ra tối nay Phó lão sư có chút lạnh lùng, mi mắt cũng chưa từng dựng lên.
Thật không quen chút nào.
Mục Thừa Dương nhìn Phó Cảnh Tri đang theo dõi bên cạnh, khóe môi nhếch lên: “Kiều An, chúng ta đã từng gặp qua, không biết cô có nhớ không?”
Kiều An kinh ngạc, nhìn qua.
Mục Thừa Dương mặc một bộ vest, diện mạo nho nhã, nghe nói anh ta là kỹ thuật viên IT.
Cô cố gắng nhớ lại, xác định chính mình cùng với người trước mặt không có quen biết.
“Ở phòng tập thể thao, lúc Cảnh Tri tới chào hỏi cô.” Mục Thừa Dương không để ý, cười vô cùng tự nhiên: “Không nghĩ chúng ta lại có duyên như vậy.”
Trên cổ tay bỗng bị một bàn tay khác nắm chặt, anh ta đau đến mức mặt nhăn lại, lại dùng nụ cười trừ che giấu đi.
Phó Cảnh Tri uống một ngụm trà, liếc nhìn vẻ mặt có chút bối rối của Kiều An, rồi dường như nhớ ra cái gì đó, anh rốt cuộc không kìm chế được mà nhếch môi lên, lộ ra một nụ cười nhạt. Anh đặt tay lên mặt bàn, hướng ánh mắt đắc ý nhìn người ngồi bên cạnh, cơn nghẹn tức ở lồng ngực nhanh chóng tan biến.
“Thì ra người hôm đó là anh.” Kiều An lễ phép cười.
Thật ra cô cũng không nhớ rõ lắm, cách đây lâu như vậy rồi, lúc ấy cô hoàn toàn chỉ chú ý tới Phó Cảnh Tri, sớm đã quên mất bộ dạng người đi tập cùng anh ngày hôm đó.
Mục Thừa Dương nhịn cười: “Đúng vậy, là tôi.”
“Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, cô có cảm thấy vậy không?” Anh ta đưa thực đơn tới trước mặt cô, nói thêm một câu.
Kiều An cười ngượng, không biết nên trả lời như thế nào.
Càng không dám nhìn Phó Cảnh Tri.
Ăn xong bữa cơm, Kiều An như trút được gánh nặng. Phó Cảnh Tri cũng bình tĩnh dùng bữa, cả bữa ăn hầu như không nói câu nào, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn hai người, làm cho người khác thật sự không được tự nhiên, không khí vô cùng bí bách. Đến cuối cùng, cô không nhớ rõ trong bữa ăn mình đã nói gì.
Mục Thừa Dương đi trước tính tiền, Phó Cảnh Tri cùng Kiều An đi theo sau, “Hôm nay tự lái xe tới sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Kiều An gật đầu: “Vâng.”
Mục Thừa Dương nghe được tiếng nói chuyện, nhưng không quay đầu lại, chỉ vểnh tai lên âm thầm nghe.
“Tôi có thể đi nhờ xe không?” Phó Cảnh Tri bình tĩnh nhìn cô, thần sắc lại đặc biệt nghiêm túc.
Kiều An vô thức liếc nhìn Mục Thừa Dương, vừa định mở miệng, liền bị anh chặn lời: “Mục Thừa Dương không tiện đường, nhà cậu ta ở ngoại ô thành phố.”
Mục Thừa Dương phụt cười một tiếng, lại thấy mình có chút vô duyên, một tay che miệng lại cười thầm.
“Được.” Kiều An có chút hoài nghi, nhưng vẫn đồng ý.
Xe để ở hầm của trung tâm thương mại, Mục Thừa Dương nói tự mình sẽ trở về nhà. Kiều An mở khóa xe, Phó Cảnh Tri tự nhiên ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn. Gương mặt lạnh tanh cả buổi không biết đã tan biến từ khi nào, cả khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều nhiễm ý cười.
“Trong nhà thúc giục kết hôn sao?”
Kiều An nắm chặt vô lăng, tay cô run lên, nghiêng người nhìn: “Ba mẹ tôi khá gấp.”
Ánh mắt Phó Cảnh Tri rơi xuống tay cô, buổi sáng ở phòng học anh đã nhìn thấy bộ móng mới của cô, móng tay được sơn màu xám xanh.
Nhưng nghĩ tới có lẽ cô vì buổi xem mắt ngày hôm nay nên mới đi làm móng, đôi mắt anh dần ảm đạm đi.
“Em còn nhỏ, không cần vội.” Phó Cảnh Tri chậm rãi nói.
Kiều An lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, lúc này mới phát hiện ra bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào: “Phó lão sư, anh có mang theo dù không?”
Phó Cảnh Tri nhìn cửa kính xe nháy mắt đã bị ướt nhẹp, nói: “Quên không mang.”
“Trong xe tôi có dù, lát nữa xuống xe tôi đưa cho anh nhé?”
“Được, cảm ơn.”
Từ trung tâm thương mại về đến nhà Phó Cảnh Tri khá gần, chỉ mất tầm mười phút đi xe, xe chạy đến cửa tiểu khu, Kiều An đỗ xe lại, từ ghế điều khiển thò tay ra đằng sau lấy ra một chiếc dù: “Phó lão sư, dù.”
Phó Cảnh Tri nói một tiếng cảm ơn, nhưng không mở cửa xe ra.
Mưa to từng đợt từng đợt rơi xuống kính chắn gió, cần gạt nước phát ra tiếng “xoạch xoạch” rất nhiều lần, tả tả hữu hữu không ngừng chuyển động.
Kiều An nhìn cần gạt nước, mặc dù cửa sổ xe đóng chặt, nhưng thanh âm kia phảng phất ngày càng rõ ràng, cũng làm cho cô càng cảm thấy thấp thỏm hơn.
Không biết đã qua bao lâu, Phó Cảnh Tri nhìn cô, nói: “Kiều An, em thấy Mục Thừa Dương thế nào?” Thật ra anh muốn hỏi cô cảm thấy anh như thế nào hơn.
Kiều An rũ mắt, trầm mặc.
Cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cô nghĩ mình chỉ là vì bị mẹ ép buộc nên mới đi cho có lệ. Nhưng mà nghĩ lại, dù gì bọn họ cũng là bạn bè, cô lo mình nói thẳng ra sẽ không tốt lắm.
Thật là rối rắm.
Cuối cùng, cô cười trừ, cũng nhìn qua: “Khá tốt.” Trả lời thế này vô cùng thỏa đáng.
Sắc mặt vừa mới dịu đi của Phó Cảnh Tri nhanh chóng đông cứng lại, anh cật lực che giấu cảm xúc mất mát ở trong lòng, mở cửa xuống xe.
Nhìn theo xe Kiều An biến mất trong màn mưa trắng xóa, Phó Cảnh Tri vẫn bung dù đứng tại chỗ. Một lúc lâu sau, anh mở điện thoại ra, nhắn tin cho Mục Thừa Dương.
Phó Cảnh Tri: [Cậu bảo đi xem mắt cho có lệ thôi?]
Mục Thừa Dương trả lời lại vô cùng nhanh, giống như là đang đợi tin nhắn của anh vậy: [Không phải, sau khi thấy cô ấy, đột nhiên có suy nghĩ muốn nghiêm túc một lần.]
Vài giọt mưa rơi xuống làm ướt màn hình điện thoại, Phó Cảnh Tri nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màu trắng của mình, mặt đen đi.
Kiều An lái xe, trong đầu không kìm được nhớ lại khung cảnh cùng Phó Cảnh Tri dùng bữa có phần ngại ngùng ở nhà hàng lúc nãy. Cô thật sự không nghĩ tới Mục Thừa Dương lại là bạn của anh, lại càng không nghĩ anh tới đó để theo dõi.
Tối hôm nay Phó lão sư rất kỳ lạ.
Lòng không yên mà đạp lên chân ga, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng còi chói tai, càng ngày càng dồn dập hơn, cô đột nhiên dẫm phanh đứng lại. Từng giọt nước trên kính chắn gió tỏa ra một thứ ánh sáng màu đỏ, lúc này cô mới nhận ra xe cô đã sớm vượt qua lối đi bộ.
Thiếu chút nữa là xảy ra tai nạn rồi.
Kiều An nhìn lên đèn đỏ đang nhảy ra từng con số, ngay khi đèn xanh vừa chuyển, lại lái xe quay trở lại tiểu khu.
Dừng xe ở tây khu, cô đi thẳng đến nhà Hứa Nụ.
“Làm sao vậy?” Hứa Nụ ra mở cửa, nhìn thấy Kiều An tóc còn đang nhỏ nước, nhướng mày hỏi: “Kiều An, em làm sao vậy?”
Thần sắc Kiều An vô cùng uể oải, đi vào cửa cởi giày ra: “Không sao, em…”
Lại một lần nữa cảm thấy chính mình vô cùng xui xẻo.
Cô dừng lại, tầm mắt dừng trên cái người đang đeo tạp dề, quỳ rạp trên sàn nhà.
Hai đầu gối Cố Hiển quỳ xuống đất, trong tay cầm một chậu nước: “Lại tới?” Gương mặt không hề đỏ hay là thở hổn hển, anh ta trưng ra bộ dạng của một tổng giám đốc kiêu ngạo trên thương trường.
Kiều An phì cười: “Cố tổng, chị của tôi giờ còn thuê anh làm việc ngoài giờ, để anh tới đây lau sàn nhà sao?”
Nói xong, khuỷu tay bị Hứa Nụ đẩy nhẹ một cái.
Cố Hiển định thần lại, từ trên sàn bò dậy, còn ấu trĩ xoay xoay cái giẻ lau màu hồng nhạt trên tay: “Em đoán xem?”
Có lẽ là nhận thấy được tâm tình Kiều An không tốt, Hứa Nụ đi ngang qua đá anh ta một cái: “Đừng có chọc em gái tôi, mau đi lau sàn đi.”
Bị đá một cái, Cố tổng dậm chân “ừ” một tiếng, lại ngồi xổm xuống tiếp tục lau sàn.
Hứa Nụ thấy thế, lôi kéo Kiều An ra ngoài ban công.
Mưa đã nhỏ lại, bay tới cửa sổ ban công, được ánh sáng chiếu vào, vô cùng mỹ lệ.
Nhưng Kiều An lại không cười nổi, chỉ cảm thấy vô cùng phiền lòng.
“Làm sao vậy, Kiều Nhi? Mặt mày đều cứng như đá rồi!”
Kiều An nhíu mày, quay đầu lại nhìn Cố Hiển đang cúi người trên mặt sàn: “Chị, chị cùng Mr.X sao lại thành ra như thế này? Lần trước em đến anh ta cũng ở nhà chị, lúc này lại ở đây lau sàn, hai người làm lành rồi sao?”
Hứa Nụ không được tự nhiên sờ sờ lông mày: “Cứ xem như là vậy đi.” Thanh âm dừng lại, lại nói sang chuyện khác: “Hiện tại vấn đề tương đối nghiêm trọng chính là em đó, nhìn em bây giờ xem, trông khác gì vừa mới rơi từ trên trời xuống không! Còn đem cơn tức giận trút lên đầu Cố Hiển nữa, không giống tính cách em một chút nào.”
“Em…” Từ em nói ra mất nửa ngày, Kiều An nghẹn lời.
Táo bạo vuốt tóc một cái, cô ở trên ban công phóng tầm mắt ra ngoài, ánh mắt không tự chủ nhìn về hướng khu đông. Tòa nhà cao ẩn mình trong đêm đen, một chút cũng không thể nhìn thấy.
“Đi xem mắt liền gặp phải lão sư.” Kiều An không biết nên diễn đạt như thế nào, lời thì ít mà ý tứ thì rõ từ đầu đến cuối câu.
Hứa Nụ nhẫn nại nghe xong, lại đem những gì cô vừa nói trong đầu suy nghĩ một chút, lúc này mới hiểu được. Cô ấy xem xét nhìn chằm chằm em gái mình đang thất thần nhìn sang đông khu, cười rộ lên: “Quả là một vấn đề lớn nha, gặp gỡ nhiều lần liền cho mình cái quyền uy sao, vị Phó lão sư kia cũng không phải lão sư của em, anh ta còn quản em yêu đương tìm đối tượng?”
Kiều An u uất chuyển tầm mắt qua nhìn cô ấy: “Chị, chị không hiểu.”
Hứa Nụ cười ha hả hai tiếng, duỗi tay chọc trán cô, thẳng đến khi cô lui về sau vài bước mới nói: “Chỗ nào không hiểu? Chỗ nào không đúng? Kiều An, phiền em cho chị 12345 lý do.”
Kiều An hơi hé miệng, định nói những lời từ trong lòng, nhưng dường như lại bị cái gì đó cố tình ngăn chặn lại, một câu cũng không nói nên lời.
Càng thêm phiền lòng.
“Nói mau, không nói thì mau đi về đi cho chị còn đi ngủ! À quên chị còn chưa hỏi em, đối tượng hôm nay em đi xem mắt như thế nào?” Nhìn cô như vậy, Hứa Nụ cũng tò mò muốn biết.
Kiều An: “…” Cô còn dám thế nào sao?
Hứa Nụ kiềm chế không đánh cho em mình mấy cái, trở về phòng khách đun nước, bước chân nện xuống đất rất mạnh. Cô ấy đun nước xong, còn chưa đi được vài bước, ly nước trong tay không kịp phòng ngừa liền bị một bàn tay to cầm lấy. Cô ấy trừng mắt nhìn, trên tay dùng sức giật lại ly nước, kết quả, gián tiếp mang ly nước cho người ta cầm chặt hơn.
“Cố Hiển!” Cô ấy nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh ta.
Cố Hiển hướng cô ấy lắc đầu, đôi mắt ngăm đen cất giấu rõ ý cười.
Thật là dương mi thổ khí (*), anh ta nghĩ như vậy.
(*) chỗ này mình cũng không biết nên dịch như nào, câu gốc của nó là “真是扬眉吐气了”, ai hiểu thì chỉ giúp mình nha.
Cây nến nhỏ và bóng đèn trên ban công, rốt cuộc cũng không thể làm không khí giữa anh và Hứa Nụ nóng lên.
Thật tốt.
*
Hôm sau, Kiều An ngủ quên, lúc tỉnh lại thì đã qua 9 giờ.
Cô ảo não gỡ chăn ra, hung hăng đạp xuống đất, không nghĩ tới, mắt cá chân của cô lại đập vào thành giường.
Xui xẻo vô cùng!
Từ trên giường bò dậy, Kiều An mở điện thoại lên, hàng loạt tin nhắn từ Wechat nhảy ra.
Có tin nhắn từ Sở Mịch, cũng có tin nhắn trên Wechat của tiệm, còn có cả tin nhắn của Mục Thừa Dương.
Mục Thừa Dương: [Tối hôm qua quên không hỏi, cửa tiệm của cô ở đâu? Tôi muốn tới mua bánh kem.]
Tin nhắn được gửi tới cách đây 1 tiếng rưỡi.
Kiều An không suy nghĩ gì nhiều, gửi lại địa chỉ, sau đó, cô tâm huyết dâng trào click mở trang cá nhân của Mục Thừa Dương. Tối hôm qua trước khi rời đi, anh ta muốn thêm Wechat của cô, vốn dĩ là cô không định thêm, nhưng e ngại có Phó Cảnh Tri ở đó, cô đành phải thêm.
Lúc cô click mở trang cá nhân của anh ta, quả thực là sốc.
Hầu như ngày nào cũng đăng lên trang cá nhân, các tin đồn được đăng trên mạng lẫn tin sinh hoạt đời thường hiện lên hoa cả mắt, nhiều nhất vẫn là nhưng video khôi hài không biết ở đâu.
Kiều An không kiên nhẫn ngồi xem, lướt lướt vài cái, ngón tay dừng lại, ôm lấy chăn mà cười.
Năm ngày trước trên trang cá nhân, Mục Thừa Dương đăng ba bức ảnh, một bức ảnh là đường phố lúc trời mưa, một bức ảnh là xe của anh ta cùng một bức ảnh là hình cái miệng của con chó chăn cừu bị chèn ép ở cửa. Trên đấy có ghi: Mưa ở khu vực thành thị hơi dữ dội. Dường như thế giới bị che mờ đi.
Người đầu tiên bình luận là Phó Cảnh Tri.
Phó Cảnh Tri: [Cuối cùng tự chụp cũng không tồi, đôi mắt rất lớn.]
Lúc sau Chu Hoan phải hồi lại: Không chỉ có đôi mắt lớn, còn đặc biệt xinh đẹp!
Không nghĩ tới Phó lão sư ngày thường nghiêm trang lại có một mặt hài hước như vậy.
Ba người ở trên “vòng bằng hữu” hàn huyên vô số điều, không hề kiêng dè mà nói xấu lẫn nhau, không màng đến hình tượng.
Kiều An cười cười, một lần nữa từ ổ chăn chui ra, mặt vô cùng vui vẻ, cô giơ cao điện thoại lên, đọc xong hết bình luận của ba người bọn họ.
Thế giờ này thật mẹ nó nhỏ!
Nếu Sở Mịch ở đây chắc chắn cô ấy sẽ nói vậy.
Chỉ là Wechat chỉ cho bạn tốt của nhau trên “vòng bằng hữu” mới xem được bình luận, Kiều An vô cùng hứng thú, xem kỹ trang cá nhân của Mục Thừa Dương.
Quả nhiên, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng của Phó Cảnh Tri cùng Chu Hoan, và “vòng bằng hữu” được xem là một nơi vô cùng vui vẻ.
Rất buồn cười, có thể thấy được mối quan hệ của bọn họ tốt như thế nào.
Như thế nào mà mình cũng liên quan đến bạn tốt của Phó Cảnh Tri? Kiều An nghĩ không ra.
Rửa mặt xong, cô đi ra phòng khách, bữa sáng vẫn còn trên bàn ăn, ba cô đang ngồi trên sofa xem tin tức.
“Ba, ba không đi chơi cờ với các chú sao?” Kiều An ăn một miếng bánh bao nhân trứng.
Ba Kiều nhìn cô, lấy thêm một cái bánh bao vẫn luôn được giữ ấm trong nồi, nói: “Chờ con đó, hôm nay dậy muộn vậy?”
“Con ngủ quên.” Kiều An buông một nửa chiếc bánh bao nhân trứng ra.
Ba Kiều bỗng nhiên ngồi đối diện cô, cô có dự cảm khả năng sáng nay cô ăn sáng không ngon miệng rồi.
Quả nhiên, câu tiếp theo của ba cô chính là: “Tối hôm qua con đi xem mắt thế nào?”
“Khá tốt khá tốt.” Kiều An né tránh ánh mắt ba Kiều, nhìn chằm chằm hai cái bánh bao nhân trứng trước mặt.
Kể từ khi ba Kiều về hưu, mỗi ngày đều cùng các chú các bác trong phố ra ngoài chơi cờ uống trà, khó giống hôm nay kiên định ngồi ở nhà.
“Khá tốt thì thử xem như thế nào.” Ba Kiều rót cho cô một cốc sữa bò: “Mẹ con nói cậu ta không tồi, nghề nghiệp cũng tốt, trong nhà đều là dòng dõi thư hương (*), ba mẹ đều làm lão sư, vô cùng hiểu đạo lý.”
(*) dòng dõi thư hương: dòng dõi nho học.
Kiều An nghe xong thấy đầu óc mình ong ong, cô rất muốn nói ra những lời thật lòng, cuối cùng, vẫn là đem nó cất trở lại.
Cô đã nghĩ, cô đến tìm Mục Thừa Dương chỉ để tâm sự, cùng nhau tìm cách ứng phó, sau đó “hảo tụ hảo tán” (*)
(*) hảo tụ hảo tán: gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
“Ba, con sẽ ăn trên đường đi làm sau, con đi trước đây.”
Cô xách túi muốn đi, vừa mới đứng lên đã bị gọi lại, không thể đi được: “Ba muốn nói một câu thôi, Kiều Nhi, đừng suy nghĩ nhiều quá, số tiền ba mẹ cho con vay có thể trả từ từ, con nên dành nhiều thời gian mà yêu đương đi, ba và mẹ con đều mong chờ được ôm cháu ngoại. Sau này con có thể đi làm tiếp, để cháu ở nhà ba mẹ trông.” Bà Kiều lại nhắc lại lời ông vẫn thường nói với cô.
Kiều An thấy mũi mình cay cay, chỉ gật đầu, cầm túi cùng hộp đựng thức ăn đi tới cửa tiệm.
Yêu đương ư? Chẳng phải Phó Cảnh Tri nói cô vẫn còn nhỏ sao?
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Uri Micasa.