Đọc truyện Vừa Vặn Có Chút Ngọt – Chương 17: Đối tượng xem mắt của tôi tên là Kiều An
Tháng 6 trời càng thêm oi bức, Phó Cảnh Tri cầm quyển sách giáo khoa, vội vã đi về phía lớp học. Buổi sáng, trưởng khoa tìm anh có việc gấp, chờ bọn họ nói xong thì chuông vào học đã vang lên.
Đi vào phòng học, tiếng cười đùa giỡn liền dừng lại.
Uy lực của Phó lão sư vẫn đáng sợ như vậy.
Sinh viên trong lớp âm thầm kinh ngạc, bình thường Phó lão sư luôn tới phòng học trước tiên, nhưng hôm nay lại muộn gần 5 phút lận.
Phó Cảnh Tri đứng trên bục giảng, không vội vàng bắt đầu giờ học, hôm nay anh cũng vẫn đeo microphone: “Xin lỗi, hôm nay tôi đến muộn.” Giọng nói trầm thấp mang theo điểm khàn, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng nghiêm túc.
Lặng lẽ hít sâu, nhanh chóng bình phục cơn thở dốc do vừa nãy đi nhanh, ánh mắt anh liếc quanh phòng học một vòng, nhìn thoáng qua, lại đột nhiên dừng lại ở một vị trí.
Trong phòng học truyền đến một vài tiếng nói rì rầm, Phó Cảnh Tri mím môi, cúi đầu mở giáo trình trong máy tính ra, nỗ lực áp chế cảm xúc khác thường trong lòng.
“Hôm nay không bận kiếm tiền nữa sao?” Sở Mịch mở notebook ra, chế nhạo: “Không chỉ tiệm bánh ngọt mà còn đi dạy đàn tranh, cậu quả thật không làm tớ thất vọng với biệt danh Kiều keo kiệt.”
Kiều An trừng mắt nhìn cô một cái, chọc chọc vào cánh tay cô: “Nghiêm túc nghe giảng bài đi.” Vừa nói vừa nhìn về dáng người đĩnh đạc của người con trai đang đứng trên bục giảng.
Hôm nay Phó Cảnh Tri mặc một cái áo thun màu trắng, cùng quần jean màu lam nhạt, trông vô cùng trẻ trung.
Thật là đẹp trai.
Sở Mịch chu môi, buồn phiền nói: “Tới kỳ thi cuối kỳ, Phó lão sư đặc biệt nghiêm khắc, không cho đề cương câu hỏi trọng tâm, chỉ nói phần trọng tâm rơi vào phần học cuối tháng! Tim tớ như muốn nghẹn thắt lại! Nếu tớ phải học lại, mỗi ngày tớ sẽ chạy tới văn phòng thầy ấy mà than khóc.”
Kiều An không thể nhịn cười được: “Khóc? Cậu dám sao?”
Cô lại liếc mắt về bục giảng một cái, vừa đúng lúc Phó Cảnh Tri cũng nhìn qua, cách không xa cũng không gần, tầm mắt hai người đụng phải nhau, lại đồng thời dời đi.
“Dám chứ, phải mặt dày lên.”
Sở Mịch còn đang kêu gào, Kiều An liền mở điện thoại ra, không tự chủ được mà click mở khung cha của cô và Phó Cảnh Tri. Nói chuyện cũng không nhiều lắm, lại còn bị đứt quãng, đại đa số thời điểm, vẫn là anh trực tiếp tới trung tâm dạy nhạc đón Chu Hoan, hai người sẽ nói chuyện vài câu, ngẫu nhiên một vài lần cô bị Chu Hoan lôi kéo đi ăn cùng với bọn họ.
Cho nên, tính ra so với nữ sinh học viện Công Quản, cô biết rõ về nam thần Phó lão sư của bọn họ hơn nhiều.
Cô biết Phó Cảnh Tri là học bá, biết sức khỏe mẹ anh không được tốt, biết anh còn lập ban nhạc với các bạn cùng lớp, cũng biết rằng gần đây anh đều tới cục văn hoá tham gia tọa đàm giao lưu trên diễn đàn với bảy trường khác.
Anh thực sự rất hòa hợp với cô.
“Giữa trưa đi ăn ở đâu thế? Cậu nói buổi chiều cậu muốn đi mua cái gì?” Kiều An buông điện thoại xuống, quay đầu hỏi.
Sở Mịch hôm qua tới tìm cô, nói muốn cô đưa đi ăn rồi đi dạo phố. Cô vốn định chờ tan học sẽ tới đón cô bạn của mình, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô cứ thế mà đến tham gia lớp học.
Có điểm kỳ quái.
Sở Mịch nghiêm túc ghi lại chép lại, cách một lát lại ngẩng đầu trả lời: “Mua cà vạt với cúc áo.”
Cô chưa cần nói là mua cho ai, Kiều An đã biết ngay. Ngoài cái người đàn ông họ Hàn kia thì còn có thể là ai nữa.
Kiều An “ừ” một tiếng, cũng chuyên tâm nghe giảng bài, nhưng trên thực tế là không chữ nào lọt tai.
Chỉ chuyên tâm nhìn người kia thôi.
Bất ngờ bên tai có tiếng cười truyền tới, cô liếc nhìn, Sở Mịch đang trộm xem điện thoại, mặt mày vô cùng hớn hở. Rốt cuộc vẫn không ngừng cười, cô thò lại gần, phát hiện ra Wechat lớp Sở Mịch đang nói xấu tập thể Phó Cảnh Tri.
Lớp trưởng: [Hôm nay Phó lão sư có điểm khác lạ.]
Ban Hoa: [Phong cách dạy học cũng thay đổi, trông như một con công đang đứng trước màn hình vậy.]
Kiều An cũng không nhịn cười được, đồng tình nhìn Phó Cảnh Tri đang đứng trên bục giảng giảng bài.
Anh nhất định không biết được lúc này anh bị chính sinh viên trong lớp hình dung thành một con công.
Nhưng cô thấy anh thế nào cũng rất bình thường mà.
“Đừng nói Phó lão sư của các cậu như vậy chứ.” Kiều Anh nghiêm giọng nói.
Sở Mịch cũng không ngẩng đầu lên, gõ chữ trên bàn phím rất nhanh: “Ngày thường nghiêm túc đến muốn chết, hôm nay lại còn cười rất nhiều lần, xác thật là có điểm lạ! Thật không biết ai tiếp điện cho.”
Kiều An nghẹn lời.
“Nói không chừng gần đây tìm được một cô gái nào đó?” Sở Mịch vừa nói vừa đem những lời này gõ lên bàn phím.
Kiều An giật mình, nói: “Nhạc Tư Dư?”
Sở Mịch quay đầu lại, nhướng mày: “Cậu cũng biết à.”
Kiều An lại không hé răng.
Cô nhớ tới lần trước lúc ở trung tâm thương mại tình cờ nhìn thấy. Nhạc Tư Dư thích Phó Cảnh Tri, không biết như thế nào, cô liếc mắt một cái liền nhận ra.
Lần đầu tiên gặp hai người ở trong tiệm, cô chỉ là tò mò về cô gái khác bên cạnh Phó Cảnh Tri, sau này biết được Chu Hoan là em họ của anh, cô cũng chỉ là tò mò cho rằng đường tình duyên của anh cũng không quá tệ.
Lúc ấy thật ra cô chưa nhìn ra tâm tư của Nhạc Tư Dư.
Đặc biệt sau này Phó Cảnh Tri có giải thích với cô rằng bọn họ là bạn bè, không phải là mối quan hệ trai gái.
Tâm tư cũng thay đổi nhanh chóng, Kiều An cố gắng ném đi những hình ảnh đang xuất hiện trong đầu cô, ép chính mình nghiêm túc nghe giảng.
Đến giờ tan học, Sở Mịch thu dọn lại sách giáo khoa, lôi kéo tay Kiều An đi ra cửa sau phòng học, lại không nghĩ mới đi nửa đường thì bị gọi lại.
Phó Cảnh Tri đuổi theo, cổ áo vẫn đang đeo microphone: “Kiều An, Chu Hoan có nói với em chuyện tối nay cô ấy sẽ tới không?” Anh nói xong mới đem microphone tắt đi.
Sở Mịch nghe được há hốc mồm, che miệng lại không dám phát ra tiếng.
Kiều An ngẩng đầu lên, cô đứng trên bậc thang, cao hơn so với vị trí Phó Cảnh Tri đang đứng một bước, nhưng cô vẫn thấp hơn anh rất nhiều. Chống lại sự thôi thúc của ngón chân, cô nhẹ giọng nói: “Chu Hoan chưa nói.”
“Ừ, chiều nay giáo viên phụ trách tới tìm cô ấy thảo luận về luận văn, thời gian tương đối dài.” Phó Cảnh Tri nhìn cô mỉm cười: “Cô ấy bảo sẽ tới lớp học vào buổi tối.”
Kiều An không khỏi nhìn hàng lông mi trước mắt anh, lông mi nhẹ nhàng chớp xuống, làm trái tim cô cũng ngứa theo: “Được, tôi biết rồi.” Tránh đi ánh mắt của anh, cô rũ mi mắt xuống, nói.
Ở cửa có người gọi tên Phó Cảnh Tri, giọng nói dịu dàng lại vô cùng êm tai.
Nụ cười trên môi Kiều An vụt tắt.
Chờ ra khỏi cửa phòng học, cô quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của Nhạc Tư Dư.
“Người chị em, từ lúc nào mà mối quan hệ giữa cậu và Phó lão sư lại tốt như vậy?” Sở Mịch nghi hoặc nhìn cô.
Kiều An thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước: “Em gái anh ấy học đàn tranh ở chỗ tớ, việc này không phải cậu cũng biết sao!”
“Ừ.” Sở Mịch như suy tư chuyện gì đó, “Người chị em, mối quan hệ giữa hai người tốt như vậy, cuối kỳ có thể giúp tớ đi cửa sau không?”
Kiều An cười ha hả: “Gun!”
Sở Mịch “xì” một tiếng: “Nói giỡn thôi!” Lại cười vô cùng bí hiểm.
*
Buổi tối giờ học đàn tranh kết thúc, Phó Cảnh Tri theo thường lệ đến đón Chu Hoan: “Tối nay anh có việc, hai người tự đi ăn cơm cùng nhau nhé?”
Chu Hoan vỗ tay nói được, bỏ dở không cất đàn đi nữa, lên mạng tìm xem nên ăn món gì, Kiều An thấy thế, trong lòng lộp bộp một chút: “Tối nay nhà tôi có việc, buổi tối phải về nhà ăn cơm với ba tôi.” Sắc mặt có chút kỳ quái.
Gương mặt Chu Hoan trong nháy mắt liền suy sụp: “Không thể nào, muốn để em ăn cơm một mình ư? Anh, anh bận chuyện gì? Anh còn không có đối tượng để hẹn hò.”
Vẻ mặt Phó Cảnh Tri đầy sự hối lỗi: “Hôm nay anh thật sự có việc bận.”
Kiều An cất đàn tranh của mình vào trong ngăn tủ, nói: “Hai người cứ từ từ, tôi về nhà trước.”
Thật ra, cô bị mẹ cô ép buộc đi xem mắt, bây giờ phải đi tới trung tâm thương mại đối diện ăn tối. Cô đã từ chối rất nhiều lần, nhưng lần này mẹ cô lại vô cùng kiên trì.
Cô có chút chột dạ nói: “Tôi đi trước nha!” Cô không muốn bọn họ biết mình đi xem mắt.
Thật mất mặt.
Chu Hoan đành phải thả người, bĩu môi rung đùi đắc ý nói: “Anh, anh qua cầu rút ván, lợi dụng xong liền ném em đi.”
Phó Cảnh Tri giúp cô ấy xách túi, hơi mỉm cười nói: “Còn không mau lên bờ đi, lần này hủy không được. Đi thôi, em tự mình đi ăn nhé.”
Chờ thu xếp cho Chu Hoan xong, anh xuyên qua lối đi bộ đi đến một nhà hàng trong trung tâm thương mại đối diện, Mục Thừa Dương đã sớm chờ ở đây.
Hôm nay Mục Thừa Dương mặc áo sơ mi cùng quần tây, anh ta đánh giá Phó Cảnh Tri đối diện mặc một chiếc áo thun cao bồi, ánh mắt sáng lên, lại liên tục lắc đầu: “Phó lão sư, cậu mặc gì vậy?”
Phó Cảnh Tri không để ý tới anh ta, tự rót cho mình một cốc nước ấm, lại nhìn thời gian, hỏi: “Mấy giờ cô ấy tới?”
Mục Thừa Dương thở dài: “Còn mười phút nữa, nếu cô ấy trực tiếp không tới thì tốt biết mấy.” Anh ta cúi đầu, thần sắc phức tạp.
“Còn đối với người đó nhớ mãi không quên sao?” Phó Cảnh Tri cười một tiếng, thực mau, liền thu nụ cười lại ho nhẹ.
Nhất thời vui sướng khi người khác gặp họa, nói không chừng anh cũng sớm bị như thế.
Mục Thừa Dương sửng sốt, cười hì hì: “Cảnh Tri, cậu nói xem cậu cả ngày làm bộ làm tịch, nghiêm túc như một ông già có mệt không?”
Không ngờ lại bị đổi đề tài, Phó Cảnh Tri cũng không để tâm tới: “Đỡ hơn cậu mỗi ngày phải làm việc kinh doanh.”
Mục Thừa Dương sờ trán, nhìn anh cười: “Tôi có điểm hoài niệm một Phó Cảnh Tri ăn chơi.” Kết quả, sau một đêm, liền biến thành một ông già khô khan.
Phó Cảnh Tri trừng mắt nhìn anh ta: “Nếu muốn bắt đầu lại thì nên nghiêm túc một chút, quyết định muốn hẹn hò thì nên sửa sang lại thái độ của cậu đi.” Anh là nhất thời bị mẹ Mục gọi tới giám sát.
“Nhìn xem, ông già khô khan Phó lão sư lại xuất hiện rồi!” Mục Thừa Dương không hề để tâm đến những lời anh nói: “Mẹ tôi nhìn trúng một người con gái, cậu biết đấy, tôi khẳng định là không thể lay chuyển được mẹ! Tôi đành phải đi gặp, chỉ là ứng phó thôi, để cho mẹ tôi…”
Giọng nói dừng lại một chút, anh ta nhướng mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ: “Cảnh Tri, cậu nói xem đối tượng xem mắt của tôi chắc không phải là cô gái lần trước chúng ta gặp ở phòng tập thể thao đâu nhỉ.” Anh ta nhìn chằm chằm người vừa mới bước vào cửa, đôi mắt một chút cũng không lay chuyển.
Phó Cảnh Tri không phản ứng, vô thức quay đầu lại, lại nhướng mày.
“Mẹ tôi nói cô ấy mặc một chiếc váy màu lam.” Mục Thừa Dương nhìn đến cô gái đang nói chuyện cùng với người phục vụ, rất có hứng thú nhìn thần sắc người đằng trước đang dần thay đổi: “Tên là Kiều An.”
Sau đó, anh ta liền nhìn thấy sắc mặt người đối diện đông cứng lại.
~
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Phó lão sư: Nói là về nhà ăn cơm cùng ba ư?
“Ba Mục”: Con rể ngoan nha ~
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Uri Micasa.