Vừa Vặn Có Chút Ngọt

Chương 19: Không nghĩ Phó lão sư nghiêm túc lại có mặt hài hước như vậy (2)


Đọc truyện Vừa Vặn Có Chút Ngọt – Chương 19: Không nghĩ Phó lão sư nghiêm túc lại có mặt hài hước như vậy (2)

Lúc Kiều An lái xe đến cửa tiệm, Tiểu Triệu đang vội vàng đóng hộp bánh, nhìn thấy cô, cô ấy tủm tỉm cười chào hỏi: “Chị, em còn tưởng hôm nay chị không tới đó.”

“Ngủ quên mất.” Cô buông túi đồ trên tay xuống, nhìn thấy điện thoại trong tiệm không ngừng vang lên thông báo, click mở lên xem.

Hóa ra là khách quen của tiệm đang nói chuyện phiếm trong Wechat, hình như đang nói về bộ phim truyền hình được quảng bá gần đây. Kiều An không hay xem phim, cô nhìn cũng không hiểu, buông điện thoại xuống đi pha một cho mình một cốc nước chanh.

“Chị, Mẹ Đậu Đậu lại xem bài Tarot đó, hay là chị xem lại một lần nữa đi?” Tiểu Triệu đi lại gần, một bên vẫn đang đóng gói hộp đồ trong tay: “Lần trước không phải nói về vận đào hoa của chị đúng quá còn gì?”

Kiều An đang uống nước, nghe vậy thì bị sặc: “Cái gì mà vận đào hoa chứ, đừng suy nghĩ lung tung.” Thần sắc của cô có chút phức tạp.

Tiểu Triệu hoài nghi nhìn cô chằm chằm: “Chị, chỉ là xem chơi thôi mà! Em có suy nghĩ gì đâu.” Phản ứng của bà chủ cô có chút kỳ lạ.

Đột nhiên Kiều An rụt tay trái lại, chờ đến khi tay chạm vào thắt lưng, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

Cô vẫn cho rằng mình luôn đeo chiếc lắc tay pha lê hồng kia.

Tư nhiên nổi hứng đi mua cái lắc tay đó, không biết cô đã ném nó vào xó nào rồi.

“Không thể nào.” Kiều An xụ mặt, nghiêm túc nói.

Trong đầu không hiểu sao lại nghĩ tới Phó Cảnh Tri.

Thật sự là không thể hiểu được.

Tiểu Triệu thấy thế, lại trở về bàn để đồ, tiếp tục đóng gói hộp đồ ăn.

“Bên F đại đang thúc giục đơn hàng, hay là để lão Mã đem qua bên đấy trước ạ?” Tiểu Triệu liếc nhìn cửa sổ trò chuyện, buông cái hộp trong tay xuống, gõ gõ mấy chữ.

Kiểu An sửng sốt: “Đơn hàng bên F đại sao?” Quay đầu lại hỏi.

Hai mắt Tiểu Triệu vẫn dán trên màn hình, tay gõ chữ rất nhanh: “Vâng, là đơn bên phòng lão sư phụ đạo. Thật kỳ lạ, lại đặt gấp như vậy, bình thường họ vẫn đặt vào buổi chiều mà!”

Hiện tại còn chưa đến 10 giờ.

Kiều An suy tư một lát: “Để chị đi cho, giữa trưa trong tiệm sẽ đông đơn hàng, mọi người lưu ý một chút nhé.”

Dứt lời, cô mở ngăn tủ ra, lấy đơn hàng của phòng giáo viên phụ đạo, cất từng cái vào túi đồ Tiểu Triệu đã đóng gói lại.

Hôm nay cô lái xe, sau đó đi tới thẳng văn phòng lão sư phụ đạo của F đại. Kết quả, lúc này trong văn phòng học viện lại vô cùng vắng vẻ, chỉ có khoảng hai ba lão sư ở trong đó.

Kiều An nhắn tin cho Bành lão sư báo mình đã tới, sau đó, lại nhìn một túi khác có bốn hộp đồ ăn, chần chừ một chút, sau đó xách túi đồ lên: “Em sang đưa đồ cho phòng bên cạnh.” Cô nói với một lão sư ở đó.

Nhưng vừa mới nói xong, cô liền thấy có chút hối hận.

Cô không thể không thừa nhận, trong lòng cô có một chút lo lắng về tâm trạng nặng nề của Phó lão sư ngày hôm qua.

Một cảm xúc vô cùng kỳ lạ, cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi, khiến chính cô suy nghĩ không biết có phải mình bị bệnh rồi không.

Kiều An thở dài, xách túi đồ lên, đi sang phòng bên cạnh.

Cửa không khóa, nhiệt độ từ điều hòa được bật rất thấp, cô đi vào, cánh tay trần nhanh chóng nổi từng tầng da gà, cơn gió mát lạnh thổi tới, cũng làm đầu óc cô thanh tỉnh hơn không ít.

Có nữ lão sư nhìn thấy cô, bước nhanh tới đón túi đồ: “Đã lâu không thấy em tới, Kiều An.”

Kiều An mỉm cười, cùng cô ấy chào hỏi, đôi mắt lại không kiềm chế được mà nhìn vào bàn làm việc của Phó Cảnh Tri.

Ngoài dự đoán của cô, anh không có ở đó.

Có lẽ hôm nay anh không có tiết dạy vào buổi sáng.

Kiều An lặng lẽ thở dài, một sự buồn bã mơ hồ nổi lên trong lòng.

Ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh, chỗ ngồi của Tần Triệu cũng trống.

“Hôm nay mọi người trong học viện đi thi đấu hữu nghị rồi.” Nữ lão sư đó lấy hộp đồ từ trong túi ra nói: “Các lão sư trong phòng phụ đạo muốn gọi đồ ăn, nói là muốn khao đội cổ động của học viện.” Cô ấy đem mấy hộp bánh Tuyết Mị Nương cho sinh viên để vào trong một cái túi nilong rồi buộc chặt lại.


Kiều An nghe xong, lại nhìn về phía bàn làm việc của Phó Cảnh Tri một lần nữa. Trên bàn làm việc vô cùng sạch sẽ, chỉ có một cái máy tính cùng một folder đựng văn kiện, cái ghế ngồi cũng được đẩy vào dưới gầm bàn gọn gàng.

“Các lão sư cũng tới thi đấu sao ạ?” Cô hỏi.

Nữ lão sư đó chỉ mấy cái bàn làm việc: “Lão sư thì cùng với các lão sư khác thi đấu, Phó lão sư này, Tần lão sư cả Ngụy lão sư nữa bọn họ đều đi hết. Cuồi kỳ rồi, các sinh viên cũng ồn ào vô cùng, bọn họ vì muốn giảm sức ép nên đã đồng ý chơi mấy trận bóng.”

“Cũng coi như là bài chuyên ngành của lão sư đối với sinh viên.” Nữ lão sư “a” lên một tiếng: “Kiều An, hay là chúng ta cùng nhau đi xem đi.”

Kiều An sớm nghe tới chuyện Phó Cảnh Tri chơi thể thao, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, lúc này ánh mắt sáng lên, vội đồng ý.

Trên sân đang diễn ra trận thi đấu bóng rổ, còn chưa tới cửa đã có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của các nữ sinh.

Nữ lão sư kia kéo tay Kiều An đi nhanh về phía đó, hai người vừa đẩy cửa ra thì đúng lúc Phó Cảnh Tri vừa ném vào rổ một cú ba điểm, khiến các nữ sinh cuồng nhiệt giơ bông cổ vũ trong tay, hô lớn “Phó lão sư.”

Bước chân Kiều An hơi dừng lại, nhìn về phía sân bóng.

Dưới tầng một sân vận động bây giờ có không ít người vây quanh, không còn dáng vẻ quy củ như lúc ngồi ở giảng đường, tất cả đều với người ra khỏi lan can, nhìn chằm chằm các nam lão sư với đôi mắt long lanh.

Cô cùng nữ lão sư kia chen vào trong đám đông, chỉ thấy Phó Cảnh Tri mặc áo chiếc áo thun thể thao đang xoay người, quả bóng rổ trong tay được chuyền tới tay Tần Triệu, lại một đường chuyền về tay anh, quả bóng dường như dính chặt trên tay anh, sau đó bóng được ném vào rổ.

Tức khắc, lại một trận thét chói tai cùng những tiếng cổ vũ vang lên.

Thì ra những người học văn khi bạo phát lực cũng có thể mạnh mẽ như vậy.

Tầm mắt đột nhiên có chút luyến tiếc rời khỏi người Phó lão sư mà nhìn về phía sân bóng.

Kiều An chống tay vào lan can, ánh mắt nhìn theo từng chuyển động của các nam lão sư trên sân.

Phó lão sư chạy nhanh chuyền bóng cho đồng đội, sau khi chuyền bóng xong, đột nhiên chạy chậm lại, đối phương phụ trách ngăn cản anh cũng nhất thời phát hoảng theo. Không hiểu sao, Phó Cảnh Tri đột nhiên dừng bước lại, nhìn về phía khán đài.

Cặp mắt đen nhánh kia đột nhiên sáng bừng lên.

Xuyên qua vô số người, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm vào nhau, Kiều An phảng phất nghe được tim cô đập hẫng một nhịp.

Nhưng cũng thật nhanh, Phó Cảnh Tri nhanh chóng chạy tới, lại một lần nữa đón nhận đường chuyền của đồng đội rồi chuyền bóng cho Tần Triệu.

Vừa rồi chỉ là nhìn thoáng qua, lại có gì đó giống như là ảo giác đối với Kiều An.

Là cô nhìn lầm? Hay là anh đang nhìn người khác?

Bên tai không ngừng vang đến những tiếng bàn luận, nào là “cú ném ba điểm”, “cái mũ”, “xuyên thủng”,… Kiều An không hiểu về các môn thể thao liên quan tới bóng lắm, mặc kệ là bóng rổ hay là bóng đá, cô đều không thích xem. Mặc dù bạn trai cô hồi đại học là Tần Triệu, anh ta rất thích chơi bóng rổ, nhưng cô cũng ít khi tới cổ vũ cho anh ta. Ở trong mắt cô, mấy môn này chỉ là đem bóng chuyền qua chuyền lại rồi người khác tới cướp đi, không có gì đẹp mắt cả.

Nhưng hiện tại, nghe tiếng mọi người xung quanh hò hét, cô đặc biệt thấy nhiệt huyết trong lòng mình sục sôi lên.

“Phó lão sư thật là lợi hại, nửa trận đầu còn không phát huy hết năng lực, lúc này như thế nào lại như được kích điện vậy!”

“Nhìn tư thế chuyền bóng về phía sau đặc biệt đẹp!”

“Nhưng mà tớ vẫn thấy tư thế dẫn bóng của Tần lão sư là đẹp nhất, Phó lão sư cũng đẹp! Mới vài phút thôi, mà đều cướp được bóng mà ném vào rổ.”

Phía sau Kiều An có một vài sinh viên không chút kiêng dè mà bình luận, cô xem cũng không hiểu lắm, nhưng cô lại thấy mấy lời bình luận kia vô cùng thú vị. Đặc biệt là ở trên sân lúc này, cô vô cùng ấn tượng về tư thế cực đẹp của một người chỉ thích đọc sách như Phó lão sư, vô cùng đẹp mắt.

Một tiếng còi vang lên, trận thi đấu kết thúc.

Các sinh viên cùng đội cổ động đồng loạt chạy vào trong sân, không phải đưa nước thì cũng là đưa khăn lông. Kiều An không xuống cùng bọn họ mà ngồi lại trên khán đài, nhìn mọi người đang vây quanh các lão sư.

“Kiều An, em cũng ở đây sao, tới xem thi đấu à?” Tần Triệu bỗng nhiên xuất hiện trên khán đài.

Kiều An không để ý tới nên có chút giật mình: “Ừ, tới đưa bánh thì bị lôi kéo tới đây.” Giọng nói trả lời không nóng cũng không lạnh.

Tần Triệu rũ mắt, ngồi ở cạnh cô lau mồ hôi: “Ra vậy, trước kia cũng rất khó để thấy em tới xem thi đấu.” Trong lòng không khỏi buồn bã.

Kiều An liếc mắt nhìn anh ta, lúc này anh ta đang mặc một bộ đồ thể thao, không có vẻ nào của một lão sư, dường như lại trở về giống trước đây, là một Tần Triệu có dáng vẻ vô cùng cao ngạo đứng trên sân bóng.


Cô không hiểu về các môn bóng, không thích xem thi đấu, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ghé qua sân vận động.

Tần Triệu chính là như vậy.

Kiều An cúi đầu, nhìn chằm chằm cái túi xách đặt trên đùi mình, khẽ cười.

Đang do dự không biết nên đuổi người bên cạnh đi hay là tự mình sẽ rời đi thì một đôi giày thể thao màu đen đập vào mắt cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Cảnh Tri đang đứng trước mặt mình.

“Phó lão sư?” Kiều An kinh ngạc đứng dậy, nhìn về phía sân bóng.

Các lão sư mặc quần áo thể thao vẫn đang bị vây quanh.

Phó Cảnh Tri cầm bình nước trong tay nói: “Kiều An, em có khăn giấy không, tôi cần lau mồ hôi!”

Giọng nói anh như hàm chứa ý cười, ấm áp lại có chút vui vẻ.

Kiều An giật mình, nói: “Có.” Vừa nói vừa tìm tập khăn giấy trong túi, rút ra mấy tờ đưa cho anh.

Phó Cảnh Tri nói cảm ơn, cánh tay chạm nhẹ qua mu bàn tay cô, sau đó cất bước ngồi vào bên cạnh chỗ cô lúc nãy, nghiêm túc lau mồ hôi.

Anh bởi vì chơi bóng rổ nên không đeo kính, lúc này Kiều An lại nhìn gần như vậy, phát hiện ra lông mi anh có mấy cái dính chặt vào nhau, trên mặt mồ hôi cũbg không ngừng tuôn ra.

Nghĩ nghĩ, cô lại cúi đầu tìm gì đó trong túi, lấy từ trong túi ra một tập giấy ướt, đưa tới cho anh: “Dùng cái này đi.”

Tay đang lau mồ hôi của Phó Cảnh Tri hơi dừng lại, quay đầu không chớp mắt nhìn cô. Thẳng đến khi má cô phiếm hồng, anh mới nhận lấy tập giấy ướt trong tay cô, rút một tờ ra lau lại lần nữa.

Tần Triệu: “…”

Này không phải coi anh như không khí sao, cuối cùng, anh ta lặng lẽ rời khỏi khán đài.

Liếc nhìn Tần Triệu đã đi xa, Phó Cảnh Tri cũng dừng lại động tác lau mồ hôi, đem giấy khô cùng giấy ướt còn lại đặt lên nhau, Kiều An thấy thế, thực tự nhiên vươn tay ra định đón nhận lại.

Tay duỗi đến trước mặt anh, bàn tay trắng nõn, vô cùng sạch sẽ, đến nỗi có thể nhìn thấy một nốt chai mỏng trên ngón tay giữa, phá lệ chói mắt vô cùng.

“Chỗ này?” Phó Cảnh Tri không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tay cô.

Kiều An sửng sốt, nhìn về phía tay mình, có chút do dự rụt tay về: “Trước đây học làm bánh kem, trong lúc luyện tập đã lưu lại.” Thực xấu, nhưng so với lúc bắt đầu học thì đã mờ đi rất nhiều.

Phó Cảnh Tri biết cô hiểu lầm, chủ động đem tập khăn giấy trong tay đưa ra, cô nhanh chóng đón lấy, nhét vào trong túi xách.

“Kiều An, trưa nay có rảnh không?”

Kiều An sờ túi khăn giấy trong túi xách, liếc nhìn anh: “Có rảnh, có chuyện gì sao?”

Phó Cảnh Tri trầm ngâm: “Dù em đưa tối hôm qua còn chưa trả lại, thuận tiện muốn mời em đi ăn, cũng có chút việc cần nhờ em giúp đỡ.”

Anh nói vô cùng nghiêm túc, thậm chí biểu cảm có chút buồn rầu, nhìn có điểm gì đó vô cùng đáng thương.

Kiều An muốn cự tuyệt cũng không biết nên nói thế nào.

Phó Cảnh Tri đưa cô tới một nhà hàng Trùng Khánh ngay gần Học viện, mặc dù là nhà hàng Trùng Khánh, nhưng lại mang vị ngọt của đồ ăn Thượng Hải, ngoài ý muốn mà hợp khẩu vị cô vô cùng.

“Phó lão sư, có chuyện gì cần nhờ tôi giúp vậy?” Kiều An phát hiện Phó Cảnh Tri ăn không nhiều lắm, hầu như chỉ ngồi uống trà lúa mạch.

Anh tự rót thêm trà cho mình, nhìn đến cốc của cô cũng không còn nhiều trà, duỗi tay rót thêm cho cô: “Ăn trước đi đã, lát nữa tôi sẽ nói cho em.” Anh nhìn về cái bát của cô, tất cả đều là món ăn mặn: “Kiều An, đừng ăn nhiều thịt quá.”

Kiều An ăn thêm một miếng thịt, trả lời nửa vời: “Phó lão sư, tôi và Chu Hoan đều thích ăn thịt.” Trước kia cùng anh ăn cơm vài lần, cô cho rằng anh đã sớm biết rồi chứ.

“Cho nên thể chất của Chu Hoan mới kém như vậy, ngồi điều hòa cũng có thể bị cảm.” Đối với vấn đề này Phó Cảnh Tri đặc biệt quan tâm, thập phần không tán đồng thói quen ăn uống của hai người, anh đã nhịn rồi nhưng mà không thể nhịn thêm được nữa.


Anh đẩy một đĩa rau xanh đến trước mặt Kiều An, đem đĩa thịt ra chỗ khác: “Nên vừa ăn rau vừa ăn thịt mới tốt.”

Kiều An thật vất vả nuốt miếng thịt trong miệng xuống, không hé răng. Chu Hoan đã nói với cô rằng một khi Phó Cảnh Tri mà đã thuyết giáo, nếu cố phản bác thì sẽ càng bị giáo huấn đến thảm luôn.

“Kiều An, đừng xem thường chuyện ăn uống như vậy.” Anh thở dài, nhìn cô không nói lời nào, hai hàng lông mày gần như dán chặt vào nhau.

Kiều An nhìn trộm anh, không hiểu vì sao anh đối với chuyện anh uống lại chấp nhặt như vậy.

Cho đến sau này khi hai người yêu nhau cô mới biết, người này không uống đồ uống có ga, không ăn quá nhiều thịt lại thích ăn rau, không uống trà sữa cũng không ăn bánh ngọt, sau khi ăn xong nhất định phải uống một ly trà Phổ Nhĩ.

Nó giống như là một nỗi ám ảnh nào đó.

Cô hầu như không động đũa đến đĩa rau trước mặt: “Phó lão sư, sự thật là thịt so với rau ăn ngon hơn nhiều.” Rau xanh cùng với cỏ trên đường với cô không có gì khác nhau cả.

Phó Cảnh Tri bất dĩ lắc đầu, cảm thấy ở phương diện nào đó Kiều An thật giống một phiên bản khác của Chu Hoan.

Vừa định thuyết giáo cô thêm thì điện thoại vang lên, anh cầm lên xem, do dự một chút chấp nhận cuộc gọi.

“Tư Dư.” Trầm thấp gọi tên Nhạc Tư Dư.

Tay Kiều An khẽ run lên, rau trong đũa đang gắp lên rơi trở lại vào trong bát, cô không còn hứng thú ăn nữa. Hơi ngửa người ra sau, cô dựa vào ghế, cũng bắt đầu nhìn vào điện thoại của mình.

Phó Cảnh Tri không nói nhiều lắm, đại khái hầu như đều là người bên kia nói chuyện. Cô lên Weibo lướt xem “vòng bằng hữu” một vòng, anh vẫn còn chưa ngắt mát. Cô nhìn trộm anh, thần sắc anh quá mức nghiêm túc, không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào.

Kiều An đột nhiên tò mò, không biết anh có biết tâm tình của Nhạc Tư Dư đối với mình hay không, còn có, không biết anh sẽ thích mẫu người con gái như thế nào?

Có lẽ chính cô nên ăn xong sớm một chút, cho hai người có không gian riêng mà nói chuyện.

Nghĩ như vậy, cô một lần nữa cầm đũa lên, yên lặng dùng bữa, nhưng cảm thấy đồ ăn trong nháy mắt không còn chút hương vị nào.

Phó Cảnh Tri nói chuyện điện thoại một lúc lâu, chờ anh nói chuyện xong, Kiều An buông đũa xuống, nói: “Phó lão sư, tôi ăn xong rồi, nếu anh có việc thì chúng ta về thôi.”

Giọng nói có phần khách khí.

Phó Cảnh Tri nhíu mày: “Không có việc gì đâu, chỉ là, gần đây có mấy cái tọa đàm.” Lại nhớ tới cái gì đó, anh nhìn cô giải thích: “Đồng ý tham gia mấy cái tọa đàm của cục văn hóa, người giúp đỡ tôi là Tư Dư, trong khoảng thời gian này tôi đều bận rộn với cái này.

Kiều An “ồ” một tiếng, khó trách Nhạc Tư Dư lại thường xuyên tới tìm anh như vậy.

Cô cầm chén trà lên uống một ngụm, “a”, cắn vào lưỡi rồi.

“Làm sao vậy?” Phó Cảnh Tri có phần khẩn trương.

Kiều An trộm trừng mắt về mấy người cách đó không xa ngoài cửa sổ, đứng ngồi không yên, nói: “Không có việc gì, không cẩn thận cắn vào lưỡi thôi.”

Chỗ cô cùng Phó Cảnh Tri ngồi là ngay bên cạnh cửa sổ, không nghĩ là sẽ gặp người quen.

“Phó lão sư, tôi ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Kiều An lại lén lút nhìn người đang nhìn chằm chằm vào cô.

Phó Cảnh Tri đưa tiền cho người phục vụ, xem cô che miệng lại, thực lo lắng nói: “Kiều An, thật sự là không sao chứ?”

“Không sao, không sao, một chút cũng không sao cả.” Kiều An liên tục xua tay.

Ra khỏi nhà ăn, xung quanh vô cùng hỗn loạn, dường như là lơ đãng ngẫu nhiên gặp được: “A? Phó lão sư, thầy cùng Kiều An đi ăn cơm sao!”

Phó Cảnh Tri dừng chân, nhìn trước mặt có mấy nữ sinh, rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao Kiểu An lại khác thường như vậy.

Sở Mịch kéo tay Kiều An, làm mặt quỷ với cô nói: “Nhà hàng này đồ ăn rất ngon, mấy lần tớ rủ cậu đều không đi.”

Vừa dứt lời, bên hông bị Kiều An huých mạnh một cái, làm cô ấy nhịn xuống ý muốn trêu chọc bạn mình: “Phó lão sư, thầy cùng Kiều An của bọn em quan hệ tốt như vậy sao.” Cái này là muốn trêu chọc lão sư của cô một chút.

Trong mắt Phó Cảnh Tri nhiễm ý cười: “Ừ, rất tốt.” Trả lời vô cùng thản nhiên.

Mí mắt Kiều An giật mạnh một cái, quả nhiên, Sở Mịch thấy như vậy lại càng cười lớn hơn, cô chạy nhanh tới mà tiên hạ thủ vi cường (*): “Phó lão sư, nếu không anh đi trước đi, tôi cùng Sở Mịch nói chuyện một lát.”

(*) tiên hạ thủ vi cường: ý là ra tay trước sẽ dành được lợi thế.

Phó Cảnh Tri liếc nhìn Sở Mịch, lại nhìn Kiều An một lúc lâu, không tình nguyện mà gật đầu, tiêu sái rời đi.

“Kiều Nhi, không tệ nha! Ngày hôm qua cậu còn nói gì với tớ ý nhỉ? Không thân quen với Phó lão sư? Vậy mà hôm nay lại đi ăn một mình với nhau hả!” Sở Mịch không buông tha cho cô.

Hai cô bạn cùng phòng của Sở Mịch nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng sùng bái.

Kiều An xấu hổ, đẩy Sở Mịch đang dính chặt lấy mình ra: “Đừng nói bậy, Phó lão sư tìm tớ có việc thôi.”


Nhưng Sở Mịch vẫn không tin: “Người chị em, ở học viện Công Quản có không ít cô gái suốt ngày nhìn chằm chằm Phó lão sư đâu nha! Nếu cuối cùng nó kết thúc ở đây, tớ sẽ mua cho cậu một vạn thủy quân trên diễn đàn.”

Đại khái là ngày thường Phó Cảnh Tri dạy học quá mức nghiêm khắc, bên cạnh cũng không có cô gái nào, lúc này lại như vậy khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.

Mắt thấy Sở Mịch càng nói càng không đáng tin, Kiều An trừng mắt với cô ấy

Về sau có đánh chết cô cũng không tới mấy quán ăn gần trường học ăn nữa, đâu đâu cũng gặp người quen, mười cái mồm cũng không thể giải thích được.

“Tớ cùng Phó lão sư thật sự không có quan hệ gì.” Kiều An có chút bực mình mà giải thích, lại dừng một chút, cô nhớ tới, hình như Phó Cảnh Tri chưa nói cho cô là muốn nhờ cô cái gì.

Sở Mịch kéo tay cô, bỗng nhiên cười lớn: “Người chị em, mặc kệ cậu với Phó Cảnh Tri có quan hệ như thế nào, nhưng có một chuyện tớ phải nhắc cậu. Cái cô phát thanh viên kia gần đây rất hay đến tìm thầy ấy, tám phần là thầm thương nhớ trộm Phó lão sư của bọn tớ.”

“Nhưng mà, tớ cảm thấy Nhạc Tư Dư so với cậu cũng không đáng yêu bằng cậu.” Sở Mịch nhấn mạnh.

Kiều An quả thực bị chọc cười: “Những cô gái không có sở trường mới bị gọi là đáng yêu.”

Sở Mịch lắc đầu: “Nhưng mà người ta so với cậu thì vẫn xinh đẹp hơn.” Giọng nói tràn đầy sự vô tội.

Kiều An trừng mắt nhìn cô: “Gun!”

Nhìn mặt bạn mình đỏ lên, Sở Mịch lại cười ha ha, chọc chọc gương mặt cô: “Mặt đỏ như thế này, còn nói không có gì với Phó lão sư hả!”

Kiều An sửng sốt, bực mình đến nỗi không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.

*

Sau một buổi chiều bồn chồn không yên trong tiệm, Kiều An chờ Mục Thừa Dương, người nói là sẽ tới mua bánh kem lúc buổi sáng. Anh ta gọi một cốc trà sữa cùng một miếng mousse dâu tây, còn thuận tiện đăng lên “vòng bằng hữu” của anh ta nữa.

Nói là quảng cáo giúp cho tiệm bánh của cô.

Kiều An cũng không để ý, cô đưa anh ta tới ghế dài ngồi, xong lại quay trở lại quầy thu ngân. Cô định lát nữa sẽ nói chuyện với anh ta rằng cô cảm thấy không hứng thú với chuyện xem mắt, không muốn cùng người có bản chất ưu tú như anh ta yêu đương.

Bây giờ đang là tháng 6, bởi vì trong tiệm mở máy lạnh, cửa của tiệm được đóng lại, lúc này cửa kính bị đẩy từ bên ngoài vào, chiếc chuông gió trên cửa kêu leng keng phát ra một âm thanh vô cùng dễ nghe.

Cô vô thữ đứng lên, lại nhìn người trước cửa phản ứng chậm nửa nhịp.

“Thừa Dương còn ở đây không?” Phó Cảnh Tri vừa vào cửa liền hỏi.

Kiều An chỉ về phía sau cô: “Còn, vừa mới tới không lâu.”

Phó Cảnh Tri nói “ừ” một tiếng, trực tiếp đi về chỗ cô vừa chỉ, thần sắc nghiêm túc như đến xem xảy ra đại sự gì ở đây.

Hoàn toàn như không có chuyện lúc buổi trưa xảy ra.

Kiều An hoang mang, lại cố ép chính mình thu hồi tầm mắt, nhờ Tiểu Triệu mang tới cho Phó Cảnh Tri một cốc nước chanh.

Phó Cảnh Tri tìm được Mục Thừa Dương, anh ta đang ăn một miếng mousse: “Ồ, nhìn thấy trên “vòng bằng hữu” của tôi sao? Tới nhanh quá nha!” Ngữ khí vô cùng khoa trương.

“Muốn ăn thử một miếng không? Khá ngon đó.”

Phó Cảnh Tri đánh giá Mục Thừa Dương đang cười tủm tỉm một vòng: “Cậu từ lúc nào bắt đầu thích ăn đồ ngọt vậy?”

Mục Thừa Dương buông cái dĩa xuống, cố ý phát ra tiếng “chẹp chẹp” vô cùng tấm tắc: “Cậu không phải không thích ăn đồ ngọt sao, tới đây làm gì?”

Phó Cảnh Tri nhướng mày, còn chưa kịp nói gì đã bị người kia cướp lời: “Cảnh Tri, có câu là “Túy Ông chi ý bất tại tửu” (*), cậu đã từng nghe qua chưa?”

(*) Túy Ông chi ý bất tại tửu: ý là ý nói không ở trong lời, có dụng ý khác.

“Tôi nhận ra lúc này tôi nên cảm ơn mẹ, Cảnh Tri, tớ giống như là động tâm rồi.” Mục Thừa Dương mặt mày hớn hở nói: “Đối với Kiều An.”

Phó Cảnh Tri khẽ cắn môi mỏng, con người đen như che giấu một cảm xúc gì đó vô cùng phức tạp, rất nhanh, khóe môi liền hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó, Mục Thừa Dương nghe được một giọng nói vô cùng êm tai, ngữ khí lại vô cùng chắc chắn, làm anh ta suýt nữa không khép được miệng.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Thừa Dương: Thêm Wechat của cô ấy chỉ bằng một cú nhấp thôi ~

Phó lão sư: Cậu mau cút đi!

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Uri Micasa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.