Vừa lúc gặp thời gian như thành

Chương 51: Những Người Bạn Trên Tàu


Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 51: Những Người Bạn Trên Tàu


Chiếc áo mà Khúc Dĩ Phồn thay ra đã bị cậu vứt vào thùng rác chứ không định cất lại nữa.

Ôn Phi thấy cậu đã thay đồ xong lại còn cố bày ra biểu cảm nhẹ nhàng khoan khoái thì bấy giờ mới bật cười khúc khích.
Khúc Dĩ Phồn trừng mắt nhìn cô.

Ôn Phi nói: “Muốn đi tàu lửa là anh mà, giờ thì biết phiền rồi chứ gì?”
Khúc Dĩ Phồn cảm thấy trong lòng khổ mà không nói nên lời.

Phải trải nghiệm thực tế mới biết được, hóa ra thực tế khác xa với những gì được chiếu trên TV chẳng hạn mấy mẩu chuyện đẹp xảy ra trên tàu lửa như tìm nhầm chỗ ngồi, đối diện tri kỷ hay một người kéo hành lý vội vàng lướt qua nhau.
Còn thực tế, cậu cảm thấy rằng nếu khuôn mặt của mình là phẫu thuật thẩm mỹ thì chắc chắn bây giờ đã bị biến dạng vì đám đông chen chúc.
Khúc Dĩ Phồn dựa vào đầu giường, lấy ra một cuốn sách từ trong ba lô và bắt đầu đọc.

Suốt buổi chiều hai người đều đọc sách.


Thỉnh thoảng Ôn Phi sẽ nằm trên bàn viết viết vẽ vẽ, đến đề bài nào không biết thì sẽ đưa cho Khúc Dĩ Phồn xem thử.
Những người đi ngang qua lơ đãng liếc mắt nhìn hai người nhiều hơn chút.

Trai xinh gái đẹp, hơn nữa trông có vẻ vẫn còn trẻ tuổi.

Khi Khúc Dĩ Phồn giảng bài rất thích trêu đùa Ôn Phi, thỉnh thoảng còn thốt ra “anh trai” thế này thế kia.

Mấy người nằm trên giường tầng trên của bọn họ không khỏi cảm thán, ôi, thật là một đôi anh em học giỏi.
Sắc trời ngoài cửa sổ xe dần dần âm u, trong xe cũng sáng đèn.

Đọc sách cả buổi chiều, Khúc Dĩ Phồn có chút mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Ôn Phi ngáp một cái, có hơi đói bụng, lấy từ trong ba lô ra một gói bánh mì.

Vừa mở ra thì có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống đập thẳng vào tay cô có hơi đau, bánh mì rơi xuống đất, Ôn Phi ngẩng đầu nhìn lên.
Ngủ ở tầng ba là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi.

Từ lúc vào chỗ đến giờ họ vẫn luôn im lặng nên suýt chút nữa Ôn Phi đã quên loại giường nằm này có ba tầng.

Dù tầm mắt cô có nhìn xa tới đâu thì cũng chẳng thấy được phía trên có người.
Thiếu niên thò đầu ra ngoài, vừa thấy Ôn Phi nghiêng đầu nhìn lên thì tức khắc đỏ mặt: “Ôi, ngại quá, đập trúng chỗ cậu rồi à?”
Ôn Phi liếc nhìn mặt đất, là bóng rổ.
Cô lại liếc mắt nhìn về người phía trên, tiện tay nhặt bóng rổ lên, linh hoạt xoay ngón tay.

Ánh mắt của cậu thiếu niên ngủ trên lầu ba sáng lên: “Ê? Cậu biết chơi bóng rổ hả?”

Ôn Phi trả lại quả bóng rổ cho cậu thiếu niên đó: “Tầng trên đừng chơi nữa, đập phải nhiều người khác thì không hay đâu.”
Hơn nữa góc độ đó rất dễ đập vào Khúc Dĩ Phồn cũng ở tầng dưới nhất.

Khúc Dĩ Phồn chỉ vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ tâm trạng không tốt lắm, Ôn Phi không muốn đánh thức cậu.
Cậu thiếu niên cất quả bóng rổ đi, sau đó lại ló đầu ra xa hơn: “Nè, nè, người đẹp, cậu bao nhiêu tuổi?”
Ôn Phi mặc kệ lời nói của cậu ta, trực tiếp nằm trên giường nghỉ ngơi.

Cậu trai kia dứt khoát đi xuống dưới từ lầu ba.

Một cậu thiếu niên khác cũng ở tầng ba với cậu ta đột nhiên nở nụ cười, mở miệng nói: “Lão Tam, mày vậy luôn à?”
Ôn Phi nhìn thoáng qua tầng ba phía trên Khúc Dĩ Phồn.

Đó là một cậu thiếu niên gần giống với cậu thiếu niên chơi bóng rổ vừa rồi.

Rõ ràng là hai người quen biết nhau.

Người được gọi là lão Tam đi tới chỗ Ôn Phi ngồi xổm xuống.

Cậu ta chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn Ôn Phi: “Người đẹp, ai dạy cậu bóng rổ vậy?”
Ôn Phi cong môi đáp: “Liên quan gì tới cậu?”
Người đang ngủ phía trên bật cười: “Ngu người!”
“Đừng có xen vào chuyện của tao.

Hì hì.” Cậu thiếu niên sờ đầu rồi nói: “Hay là chơi đánh bài đi? Đấu địa chủ thì sao?”
Ôn Phi không biết chơi đấu địa chủ bởi vì Khúc Dĩ Phồn không cho cô học.

Cậu nói chơi cái này nhiều sẽ gây nghiện, giống như mạt chược vậy, thế nên cô không học.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn có thể chơi với Hồ Khải, trong lòng cô vẫn thấy hơi hâm mộ.
“Nói trước, tôi không biết chơi, cậu dạy tôi.” Ôn Phi nói.
Lão Tam giơ tay: “Không thành vấn đề.” Sau đó kiễng chân vỗ vỗ đầu người phía trên: “Cút xuống đây! Đánh bài!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.