Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 52: Đấu Địa Chủ
Ba người tạo thành bộ ba đấu địa chủ trên cái bàn nhỏ bên cạnh, âm thanh không lớn.
Mỗi khi lão Tam chơi hăng quá sẽ liều mạng ném bài lên bàn, Ôn Phi nhìn thấy cũng muốn bật cười.
Khúc Dĩ Phồn vốn đang ngủ, không biết ai đã hô lên “một đôi hai” nhất thời khiến cậu tỉnh giấc.
Khúc Dĩ Phồn liếc nhìn chàng trai kêu ba chữ này.
Cậu ta trông bình thường, chẳng có chỗ nào dễ nhìn nhưng cô gái ngồi bên cạnh cậu ta là ngoại lệ.
Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi với nụ cười trên môi.
Đôi khi cô cau mày nhìn màu sắc của lá bài trên tay, hơi bối rối không biết nên ra lá bài nào.
Ánh mắt của Khúc Dĩ Phồn rất tốt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy lá bài của trên tay Ôn Phi.
Cũng không tệ lắm mà, con bé này xoắn xuýt cái sợi len gì thế?
Ôn Phi đang tự hỏi rốt cuộc là mình nên ra bài trấn áp bọn họ hay là theo bài.
Như vậy có thể cũng để cho đối phương qua mấy lượt bài khó ra hay không?
Đánh bài là công việc trí óc, Khúc Dĩ Phồn lấy một hạt dưa trên bàn, nheo mắt ném chính xác vào lá bài của Ôn Phi.
Ôn Phi sáng mắt lên, quay đầu lại liếc mắt nhìn Khúc Dĩ Phồn, sau đó mỉm cười đánh lá bài đó ra.
Ba người chơi thêm vài vòng nữa, hai cậu thiếu niên kia đã đói bụng, đến toa tàu số ba mua đồ ăn.
Ôn Phi thu bài xong thì nhìn thoáng qua Khúc Dĩ Phồn, đối phương đã cầm sách lên đọc say sưa, không hề nhìn lại.
Ôn Phi nở nụ cười, hướng về phía Khúc Dĩ Phồn: “Cảm ơn anh nha.”
Bấy giờ Khúc Dĩ Phồn mới nhướng mắt lên, sau đó mở miệng: “Chẳng phải đã nói với em là không được phép chơi bài sao?”
Ôn Phi lập tức tắt nụ cười, vén chăn bông lên, nằm úp sấp ở trên giường lẩm bẩm một mình: “Em ngủ, ngủ đây.”
Khúc Dĩ Phồn yên lặng cong khóe miệng lên, tiếp tục đọc sách của mình.
Lão Tam và cậu thiếu niên khác trên đường đi về vừa đi vừa nói: “Tao cảm thấy con người cậu ấy rất tốt, nói không chừng sẽ cho đó.”
“Cho cái gì? Người ta có ngoại hình xinh đẹp như thế thì sẽ cho mày số điện thoại à?”
“Nè, không hỏi cậu ấy thì làm sao biết được?” Lão Tam nhướng mày, cười hì hì nhìn về phía Ôn Phi, mở miệng gọi: “Người đẹp!”
Khúc Dĩ Phồn dời tầm mắt từ cuốn sách lên mặt lão Tam.
Ôn Phi đã ngủ rồi, giơ một tay che mắt, chiếc áo sơ mi ngắn cũn cỡn làm lộ bụng, rốn lộ ra dưới ngọn đèn, trên lưng không có một vết sẹo lồi nào, trắng nõn mịn màng.
Lão Tam cong miệng, đi về phía trước vài bước.
Khúc Dĩ Phồn đóng sách lại, chân dài bước xuống giường, đẩy lão Tam ra, cúi người vươn tay kéo áo Ôn Phi xuống, sau khi che bụng cho cô thì lại lấy chăn đắp lên người cô.
Lão Tam có chút buồn bực nhìn Khúc Dĩ Phồn.
Kết quả khi đối phương đứng thẳng người lên thì cao hơn mình không chỉ một chút, cậu ta ngượng ngập lùi về phía sau hai bước.
Khúc Dĩ Phồn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó trở về giường tiếp tục đọc sách.
Lão Tam và cậu thiếu niên còn lại mày nhìn tao tao nhìn mày, sau đó lại nhìn đến Ôn Phi đang nằm tại chỗ mà hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng đột nhiên hiểu được một chút.
Chỉ là vừa rồi bọn họ chơi đùa rất vui vẻ với Ôn Phi, còn người nào đó đọc sách thì vẫn cứ đọc sách, không phát ra dù chỉ một âm tiết, lần này lại đột nhiên nhảy ra làm cho người ta có phần hoang mang.
Ôn Phi thức dậy nhưng không thấy hăng hái chút nào mà toàn thân có vẻ mệt mỏi không muốn làm gì cả.
Song cô lại tương đối ngoan, mấy lần nói gì với cô thì cô cũng đồng ý.
Khúc Dĩ Phồn liếc nhìn thời gian, tàu sắp tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, trên lối đi sẽ có rất ít người qua lại, Ôn Phi và cậu vẫn chưa ăn gì kể từ khi lên tàu.
Bây giờ mà không ăn thì đến nửa đêm có muốn ăn gì cũng không còn.
Khúc Dĩ Phồn xuống giường đi tới bên người Ôn Phi, ngồi ở bên giường Ôn Phi, giơ tay cầm lấy bàn tay đang che mắt của cô, sau đó vỗ vỗ mặt Ôn Phi: “Dậy đi, đi ăn cơm.”
Ôn Phi tránh qua một bên, trở mình tiếp tục ngủ..