Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 50: Đi Du Lịch
Con bé nhà họ Ôn vẫn đang tựa vào đầu giường đọc sách, thắp hai ngọn đèn trong miệng ngậm một cây kẹo mút.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Ôn Phi liếc mắt nhìn là điện thoại của Khúc Dĩ Phồn.
Vừa nhấc máy, đối phương đã lên tiếng: “Ôn Phi, thu dọn đồ đạc đi.
Hai ngày nữa lên đường, chúng ta tới Bắc Kinh du lịch.”
“Thu dọn cái gì? Cái gì Bắc Kinh?” Đêm hôm đó Ôn Phi vẫn còn có chút kích động mơ hồ.
Ngày hôm sau, Khúc Hoài Chính và Dương Uyển đã xuất hiện trước mặt cô cùng với Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn nghiêm túc đến nỗi không có chút cảm giác hăng hái nào, sắc mặt cũng không sinh động như bình thường.
Ôn Phi nhìn mà trong lòng hơi khó chịu, Lục Tiểu Vân đưa bánh ngọt tới trước mặt cậu mà cậu cũng chưa cắn được mấy miếng.
Dương Uyển nói: “Tớ nghĩ như thế này, lần này Dĩ Phồn nhà bọn tớ thi đại học xong rồi nên có thể thả lỏng một thời gian.
Nó muốn nhân kỳ nghỉ tới Bắc Kinh du lịch.
Tớ thấy cũng tốt.
Nó đi một mình mà không có bạn đồng hành thì cũng khá nhàm chán, đúng lúc Tiểu Phi đi chung đi.”
“Để Tiểu Phi và Dĩ Phồn đi du lịch chung?” Lục Tiểu Vân trợn to hai mắt, Ôn Lâm còn đang ở sơn trang rượu vang chưa về, còn Ôn Phi nói sao thì cũng mới có mười sáu tuổi, chỉ vừa mới làm chứng minh nhân dân, bà không quá yên tâm khi để cô ra ngoài.
Bà lại nhìn Khúc Dĩ Phồn, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút: “Cũng được đó, dù sao hai đứa tụi nó cũng đã chơi với nhau từ nhỏ rồi, đi du lịch chung cũng được.”
“Haiz, ý tớ là vậy đấy.
Vậy tụi mình bảo tụi nó thu dọn đồ đạc chút.”
Khúc Dĩ Phồn dựa vào cửa sổ nhìn những chiếc xe chạy trên đường ở bên ngoài.
Ôn Phi ngồi đối diện cậu, há miệng nhưng rồi cuối cùng chỉ bưng ly trà lên uống, từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Khúc Dĩ Phồn đột nhiên mở miệng: “Chúng ta sẽ đến Bát Đạt Lĩnh, sở thú, Cố Cung được không?”
*Bát Đạt Lĩnh: Bát Đạt Lĩnh là nơi có đoạn Trường Thành được viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện Diên Khánh, Bắc Kinh.
*Cố Cung: là tên gọi khác của Tử Cấm Thành.
“Em muốn xem gấu trúc.” Ôn Phi nói.
Khúc Dĩ Phồn gật đầu: “Ok.
Vậy thì xem gấu trúc trước, sau đó đi chỗ khác chơi.
Em thu dọn đồ đạc sẵn đi, chiều nay anh đi mua vé.”
Hai người không mua vé máy bay, định di chuyển tới Bắc Kinh một cách chậm rãi nên mua vé giường nằm.
Vé giường mềm không còn nữa nên họ mua hai vé giường cứng ở tầng một nối với nhau.
Ngày hôm sau, Ôn Phi mặc áo phông và quần đùi xách vali đi theo phía sau Khúc Dĩ Phồn.
Lục Tiểu Vân và Dương Uyển vẫy tay tạm biệt với bóng lưng hai đứa trẻ, trong lòng Ôn Phi không thể ngừng phấn khích.
Lần đầu tiên một mình ra ngoài du lịch với Khúc Dĩ Phồn, đây quả là chuyện hạnh phúc nhất trong suốt thời cấp Ba của cô!
Tại nhà ga, Ôn Phi giúp Khúc Dĩ Phồn lau tới lau lui một chiếc ghế đến khi có thể xem là sạch sẽ.
Bấy giờ Khúc Dĩ Phồn mới cau mày, miễn cưỡng ngồi trên đó, mở miệng nói: “Trên đường anh có thể dạy em chút kiến thức của năm hai cấp ba.
Tuy lần này anh trai thi không tốt cho lắm nhưng cũng không có nghĩa là thành tích của anh trai sụt giảm.”
Ôn Phi gật đầu hùa theo: “Đúng, đúng, anh là tuyệt nhất.
Trong lòng em, không ai có thể so sánh với anh.
Đứng chung một chỗ với anh thì những người khác đều là cặn bã!”
Khúc Dĩ Phồn rất hưởng thụ mấy lời nịnh hót của Ôn Phi, hơi hếch cằm lên.
Cho dù bộ dạng kiêu ngạo kia là giả vờ thì cũng khiến Ôn Phi nhìn mà thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hai người đợi khoảng năm mươi phút ở ga tàu, chuyến tàu muộn cuối cùng cũng đến.
Bởi vì là kỳ nghỉ hè nên dòng người rất đông, nhiều người xách túi lớn túi nhỏ về nhà.
Khúc Dĩ Phồn nhìn đám đông mồ hôi dày đặc đang tiến lại gần mình, trợn tròn mắt đứng chết lặng tại chỗ, Ôn Phi cũng sững sờ.
Cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, nhất thời tùy ý Khúc Dĩ Phồn nắm tay mình.
Hai người đứng trong đám đông, mặc đám đông ép họ về phía cửa soát vé.
Khó khăn lắm mới lên được xe lửa, sắc mặt Khúc Dĩ Phồn trắng bệch.
Chợt cậu nhìn thấy trên người có một vệt đen không biết từ đâu ra, không nhìn ra được đó là gì, không có mùi vị, lại có hơi dinh dính.
Ôn Phi thấy sắc mặt Khúc Dĩ Phồn dần xấu đi.
Nếu không có đám đông ở đây thì cô đoán Khúc Dĩ Phồn đã có thể hét lên mất rồi.
Cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi.
Đây là một chiếc xe mới, mặt giường cũng coi như sạch sẽ.
Sau khi phun thuốc khử trùng trên đó ba lần, Khúc Dĩ Phồn mới yên lặng ngồi xuống, lấy từ trong vali ra một chiếc áo phông rồi đi vào phòng vệ sinh thay đồ..