Đọc truyện Vũ Tôn – Chương 226: Tam Đại Thế Lực.
Vô số ánh mắt đầy ngưỡng mộ đang nhìn lên sáu thân ảnh kia. Võ Thánh đã có thể xem là một thế lực cực mạnh chứ đừng nói đến Võ Đế.
Trước đây Võ Hoàng không tồn tại thì Thiên Địa này Võ Đế chính là Bá chủ. Bây giờ Võ Đế đã có hi vọng đột phá thành Võ Hoàng nhưng mấy ai biết được điều đó. Trong mắt bọn họ, Võ Đế chính là Thần.
– Rầm …
Những tiếng va chạm do công kích của mấy vị Võ Đế đụng vào lớp màn chắn mỏng manh kia phát ra không ngừng. Không ai biết rút cục nó cứng rắn đến mức nào mới có thể chịu được công kích suốt mấy ngày dài mà không bị phá hủy.
Bỗng nhiên.
– Rắc …
Một tiếng động khác lạ vang lên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
– Nứt rồi, có vết nứt rồi.
Không biết là ai trong đám người vội vàng kêu lên.
Quả nhiên nhìn kĩ bên trên tấm màn sáng kia đã xuất hiện một vết rạn vỡ hết sức nhỏ bé. Nhưng mà ở đây ai cũng là tu sĩ, ánh mắt hơn xa phàm nhân nhiều lắm cho nên nó không thể bị che giấu được.
– Nó sắp bị phá hủy rồi.
– Các vị đại nhân thần uy tái thế.
– Di tích sắp xuất hiện rồi.
Những tiếng reo hò, hô hoán ầm ầm như ong vỡ tổ vang lên khắp nơi.
Trên bầu trời, sáu người kia thấy thế càng cố gắng phát động công kích. Quả nhiên năng lượng của tấm màn sáng kia đã không còn bao nhiêu, vết nứt ngày một lớn dần, lan tràn ra tứ phía.
– Rắc …. Rắc …. Ầm…
Những tiếng vỡ ngày một lớn sau cùng là tiếng đổ vỡ vang lên chói tai. Tấm màn sáng bao phủ di tích kia biến mất không còn chút tăm hơi.
– Thành công rồi.
– Hoan hô .
– Di tích đã trước mặt rồi.
Đám người bên dưới thấy thế vui mừng ôm lấy nhau nhảy nhót như trẻ con.
Sáu người trên bầu trời cũng gật đầu sau đó hạ xuống mặt đất thở dốc. Liên tục tấn công cấm chế mấy ngày khiến bọn họ tiêu hao gần cạn kiệt nguyên khí rong cơ thể.
Không một ai lên tiếng, tất cả mọi người im lặng để sáu người bọn họ khôi phục.
– Ha ha ha. Mấy vị đạo hữu quả nhiên thực lực siêu phàm không phụ kì vọng của mọi người a.
Một tiếng cười dài từ hư vô phiêu miểu truyền tới. Trên bầu trời một thân ảnh đang vỗ cánh hướng đến nơi đây. Ai cũng có thể nhìn thấy trên tay hắn ôm theo một người khác.
– Lại thêm một Võ Thánh.
– Thiên a, như vậy có tới bảy Võ Thánh cường giả trở lên ở đây sao?
– Các ngươi xem trên tay vị đại nhân ấy còn có một tên thiếu niên kìa.
– Ta nhận ra rồi, đó là Độc Cô Vô Địch đại nhân. Cách đây một năm ta đã may mắn có dịp gặp ngài ấy ở Thái Nguyên cung. Ngài ấy là Võ Đế, không phải là Võ Thánh. Vị thiếu niên kia chính là thiếu chủ của Thái Nguyên cung, Tần Phàm.
Một người bỗng nhiên kinh hãi kêu lên.
– Cái gì? Là Võ Đế sao?
– Độc Cô Vô Địch, người được xưng là Võ Đế mạnh nhất Bắc Vực chúng ta?
– Thật không tin được, ta vậy mà có cơ hội chứng kiến vị Thần của Bắc Vực.
Sáu người dưới mặt đất thì ba người vẫn nhắm mắt điều tức, ba người khác mở mắt ra nhìn Độc Cô Vô Địch biểu tình khó chịu.
– Độc Cô lão già, ngươi đúng là rùa đen rút đầu. Đợi chúng ta phá hủy cấm chế mới xuất hiện để chiếm tiện nghi sao?
Một trong ba người mở miệng nói.
– Ấy, Âu Dương huynh nghĩ thế oan cho ta quá. Ta cũng vừa mới tới đây đúng lúc mà thôi.
Độc Cô Vô Địch mỉm cười đáp.
– Có quỷ mới tin ngươi.
Vị được gọi là Âu Dương hừ lạnh.
Độc Cô Vô Địch đinh nói gì nhưng lại yên lặng, ngoảnh mặt nhìn về xa xăm.
Không chỉ có hắn mà cả ba tên Võ Đế kia cũng không mấy vui vẻ gì nhìn cùng một phía.
Động tĩnh của họ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, những ánh mắt tò mò dồn dập nhìn theo.
Không ít người lại há hốc miệng. Bởi vì trên bầu trời có thêm hai người nữa đang cực tốc lao đến đây. Trên tay bọn họ cũng ôm theo vài tên thiếu niên, thiếu nữ khác.
– Thật ái ngại, để mấy vị đạo huynh phải đứng chờ thế này chúng ta cảm thấy mất mặt quá.
Hai thân ảnh kia nhanh chóng hạ xuống, một người vuốt râu ngoác miệng cười nói lớn.
– Ngả Khắc Đạt, A Thoát Đài các ngươi cũng không khác gì tên khốn Độc Cô kia. Đợi cho tới khi Cấm chế bị hủy mới chịu ló mặt. Ta tưởng các ngươi sẽ không bao giờ xuất hiện chứ.
– Ấy, Âu Dương huynh quá lời. Nơi đông vui như thế này làm sao thiếu chúng ta được. Ha ha.
Người được gọi là A Thoát Đài không chút tức giận mà trái lại còn vui vẻ đáp,
– Hừ. Đúng là một lũ lang sói.
Âu Dương Võ Đế tức giận phất tay.
– Tần Phàm ra mắt các vị thúc bá. Chúc các thúc bá phúc thọ viên mãn.
Tên thiếu niên được Độc Cô Vô Địch mang tới đứng ra cung kính cúi chào sáu người bọn Âu Dương.
– Xem như ngươi còn biết tôn ti trật tự, phân biệt lớn nhỏ.
Một trong hai vị Võ Đế còn lại bên cạnh Âu Dương Võ Đế chắp tay gật đầu.
– Đa tạ Ngạo Thiên đại bá quá khen.
Tần Phàm mỉm cười không chút áp lực nào đáp.
– Hỗn Nguyên, Hoa Hùng, Trần Lập, Tố Nhi ra mắt các vị Sư thúc, sư bá.
Bốn thiếu niên, thiếu nữ phía A Thoát Đài và Ngả Khắc Đạt cũng không chịu thua kém Tần Phàm.
– Được rồi, bớt đa lễ đi. Ta không muốn mất thời gian. Nói thẳng vào vấn đề. Các ngươi tới đây muốn tiến vào di tích đúng không?
Vị Võ đế còn lại phía Âu Dương Võ Đế hỏi.
– Hàn Phong huynh đã biết có cần hỏi thêm không?
Độc Cô Vô Địch đáp.
– Di tích này do tam phái Đấu Suất, Thái A, Thiên cơ bọn ta phát hiện được. Các ngươi chắc cũng biết câu nói : Không công không hưởng lộc chứ?
– Hàn Phong huynh cứ thẳng thắn, dĩ nhiên bọn ta hiểu đạo lý đó.
– Tốt, vậy thì các ngươi muốn tiến vào di tích hãy giao ra một chút tiền vốn xem như là lệ phí trả công bọn ta phát hiện ra nó nếu không có chết các ngươi cũng đừng mong tiến vào được di tích mửa bước.
Hàn Phong Võ Đế lạnh lùng nói. Hai người Âu Dương Lôi cùng Khổng Bác Võ Đế cũng khoanh tay chắn trước mặt bọn họ.
– Aiz… Hàn Phong huynh xem chúng ta là người nào chứ. Chúng ta đương nhiên biết công sức các đệ tử Tam phái các huynh vất vả mới tìm được đâu thể không công mà hưởng như vậy. Như vậy đi, đây là chút thành ý Thái Nguyên cung bọn ta gửi tới Đấu suất cung các huynh, không biết Hàn Phong huynh thấy thế nào?
Độc Cô Vô Địch vung tay ném một chiếc Trữ vật giới chỉ về phía Hàn Phong Võ Đế.
Hàn Phong bắt lấy sau đó dùng thần niệm đảo qua giây lát.
– Tạm xem như Thái nguyên cung các ngươi có thành ý. Không biết còn Huyền Hoàng tông và Thiên Mã môn thế nào đây?
– Hàn huynh khỏi lo lắng, chúng ta cũng dã có chuẩn bị.
Hai vị Võ Đế của hai phái Huyền Hoàng và Thiên Mã cũng đem hai chiếc nhẫn trữ vật ném về phía hai vị Âu Dương Võ đế và Khổng Bác Võ đế.
Hai người cũng đảo qua một chút sau đó nhìn nhau gật đầu.
– Tốt, lần tiến vào di tích này chúng ta đồng ý cho các ngươi tiến vào. Tiếp theo là xử trí đám tôm tép muốn hưởng lợi kia như thế nào?
Âu Dương Võ Đế chỉ tay vào đám người thuộc các môn phái cỡ nhỏ và tán tu tụ tập một chỗ.
– Hừ, bọn chúng không có tư cách tiến vào. Kẻ nào dám bước một bước vào, giết không tha.
A Thoát Đài cười nhạt.
Không ít người nghe được câu đó bị dọa xanh mặt, vội vã tìm cách bỏ trốn nhanh nhất.
Lác đác vậy mà một phần năm số người đã biến mất. Hiện tại ước chừng chỉ còn năm trăm người.
– Các ngươi còn không mau cút đi. Chẳng nhẽ không tin chúng ta sẽ đem các ngươi giết sao?
Ngả Khắc Đạt hừ một tiếng, sát khí mạnh mẽ tuôn ra.
– Mấy vị đạo huynh, bắt nạt trẻ con có gì là thú vị?
Đột nhiên một vị lão giả từ trong đám người tách ra. Đế cấp uy thế bộc phát ngăn chặn sát khí của Ngả Khắc Đạt.
– Thân Công Báo, thì ra là lão già ngươi. Ngươi cũng muốn tham dự chuyện này sao?
Vị Lão giả được gọi là Thân Công Báo lắc đầu.
– Ngả Khắc Đạt huynh, theo ta biết lần phát hiện di tích này thực chất không phải chỉ có tam đại phái Đấu Suất, Thái A, Thiên cơ. Lúc đệ tử tam phái các huynh phát hiện ra nó là đang chiến đấu với một nhóm tán tu đệ tử bọn ta. Hai bên đánh nhau mới vô tình để lộ ra di tích này. Như vậy chúng ta cũng phải có phần, đâu thể có công không hưởng lộc được?
Ba người Khổng Bác, Âu Dương Lôi và Hàn Phong sắc mặt khó coi hừ lạnh. Thái độ của bọn họ như vậy hiển nhiên lời của Thân Công Báo là sự thật.
– Đúng thế, tán tu chúng ta tuy yếu thế nhưng không dễ bị bắt nạt đâu.
Một lão bà chừng hơn sáu mươi, tóc đã hoa râm chống gậy nặng nề bước đến bên cạnh Thân Công Báo. Hiển nhiên người có tư cách đứng đây lúc này đều là Võ Đế cường giả.
– Ngọc Trinh lão thái bà, ngươi cũng tới đây sao?
Bên phía Lục đại phái sắc mặt ngày càng khó coi.
– Ta chỉ đến đòi quyền lợi cho Tán tu bọn ta mà thôi. Các ngươi có tin nếu các ngươi không để cho tán tu chúng ta được tiến vào thì ta gặp đệ tử nào của Lục Đại phái các ngươi sẽ giết chết kẻ đó không?
Ngọc Trinh lão bà lắc lắc cây quải trượng giọng quái khí.
– Ngươi dám sao? Có tin ta đem lão bà như ngươi giết ngay tại đây không?
Âu Dương Võ Đế tức giận đỏ bừng mặt gầm lên.
– Ngươi có thể thử. Đều là Võ Đế Trung kì, ta chẳng nhẽ đáng không lại thì không chạy được?
Ngọc Trinh lão bà mỉa mai nhìn Âu Dương Lôi.
Đám người Âu Dương Lôi khó coi vô cùng. Hiển nhiên không ai hoài nghi lời của Ngọc Trinh Võ Đế.
-Thôi được rồi, mấy vị cần gì khó chịu nhau thế. Bảo vật thuộc người hữu duyên, nếu Tán Tu các tiểu huynh đệ có thể phát hiện ra Di tích thì cho bọn họ tiến vào có làm sao.
Độc Cô Vô Địch đứng ra ngăn chặn xung đột giữa hai bên.
– Độc Cô huynh mắt sáng như đuốc, không mù lòa như ai kia.
Ngọc Trinh lão bà mỉm cười khó coi the thé nói.
– Hừ, nể mặt Độc Cô huynh ta không chấp nhặt với lão bà xấu xí như ngươi.
Âu Dương Võ Đế tức giận phất tay quay đi.
– Ngươi nói ai là lão bà. Tên Âm Dương biến thái kia có giỏi ra đây đánh với ta một trận sinh tử.
Ngọc Trinh lão bà tức giận hằm hằm mặt đập quải trượng xuống đất.
– Đủ rồi. Ngọc Trinh, ngươi còn làm loạn nữa đừng trách ta không nể tình.
Độc Cô Vô Địch tức giận, ánh mắt băng lãnh nhìn Ngọc Trinh Võ Đế.
Quả nhiên uy thế của Bắc Vực Đệ nhất nhân khiến Ngọc Trinh Võ Đế cũng phải nhượng bộ ba phần.
– Tất cả Tán tu mau tập hợp lại đây.
Mụ ta phất tay hướng về phía sau ra lệnh.
Lập tức một đám hơn trăm người ùn ùn bước ra đi theo Ngọc Trinh tụ tập về một chỗ khác.
Vũ Tôn cũng rảo bước đi theo đám Tán tu. Hắn ở Bắc Vực không môn không phái cho nên không thể đứng cùng đám tiểu môn phái được. Hơn nữa trong lúc hỗn loạn này cũng không có ai dư hơi để ý tới hắn.
Thế cục đã phân tách rõ ràng thành ba nhóm. Nhóm lớn nhất tập hợp của nhiều môn phái nhỏ, nhóm thứ hai thì tập hợp các tán tu, nhóm thứ ba mạnh mẽ nhất là đám người của Lục đại siêu cấp môn phái.
Chỉ khổ đám người tiểu môn phái. Đã gọi là tiểu môn phái thì lấy đâu ra Võ Đế cao thủ? Ngay cả Võ Thánh còn khó tìm chứ đừng nói Võ Đế. Đã mất công tới nơi đây không lẽ lại quay người trở về sao?
Nhưng nếu không rời khỏi sẽ chọc giận tám Võ Đế kia. Với tu vi của họ thì việc giết chết mấy trăm người như bọn chúng cũng không đáng gì.
Đúng là Tiến không được, Thoái chẳng xong.