Đọc truyện Vũ Tôn – Chương 225: Tới Di Tích.
Vũ Tôn kinh ngạc khiếp sợ không thôi. Nữ nhân này diễn trò và bịa chuyện quả thực hắn cũng phát mơ hồ.
Nhìn nàng nước mắt chảy dài như thể bị hắn sàm sỡ thật vậy khiến cho hắn cẩn thận suy nghĩ lại: Chẳng nhẽ mình thực sự sàm sỡ qua nàng sao?
Nghe Đỗ Trần nói vậy, hắn cảm thấy hết sức ngớ ngẩn.
– Vậy ngươi không làm Đỗ Trần mà làm Cởi Trần à ?
Vũ Tôn châm biếm.
– Ha ha ha…
– Cởi Trần, ha ha ha, nghe thật hay a.
Đám người vây quanh ôm bụng cười điên dại.
Đỗ Trần nộ khí xung thiên gần lên:
– Câm miệng, kẻ nào còn cười ta giết cả nhà hắn.
Lập tức không khí im như hến, ai cũng lấy tay che miệng lại sợ bị Đỗ Trần ghi hận.
– Người đâu, đem tên Dâm Tặc kia đánh gãy tứ chi cho ta.
Đỗ Trần phất tay, ra hiệu cho đám người vây quanh Vũ Tôn.
– Vâng thưa thiếu gia.
Mấy tên hộ vệ nhanh miệng đáp, sau đó khí tức bộc phát.
Tám tên, trong đó có bốn tên Trúc cơ sơ kì, hai tên Trúc cơ hậu kì và hai tên Tiên Thiên hậu kì.
Một đội hình tương đối xa hoa. Như vậy cho dù là Kết Đan sơ kì cũng chỉ có nước bó tay chịu trói.
Nhưng mà đó là với người bình thường, còn Vũ Tôn thì không.
Khí tức ba mươi mốt cấp Hồn sĩ tỏa ra mạnh mẽ. Tử sắc Hồn hoàn cũng theo đó xuất hiện.
Ngay lập tức không gian xung quanh đột nhiên lạnh buốt, thấu da thịt. Không ít người ngay lập tức bỏ chạy khỏi đây. Đó là Vũ Tôn đã cố gắng thu lại uy lực không để liên lụy người vô tội nếu không bọn họ đã đông cứng lại rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng Tử sắc Hồn hoàn chiến đấu thực sự, mấy tên hộ vệ kia quả thực là vật thí nghiệm khá tốt.
Ngay cả mấy tên Trúc Cơ hậu kì còn thấy ớn lạnh, nói gì tới Tiên Thiên cảnh. Lập tức hai tên Tiên Thiên Hậu kì run rẩy, ôm chặt lấy người.
Thảm nhất là Đỗ Trần, hắn tu vi chỉ có Hậu Thiên cảnh lại đứng không xa Vũ Tôn cho nên khắp người nhanh chóng bao phủ một tầng băng nhạt. Một trong hai tên Trúc Cơ Hậu kì kinh hãi nhanh chóng ôm lấy thân thể đang băng hóa của hắn lao vút ra ngoài.
Còn Trương Hàm thì cũng không khá hơn. Nàng ta tu vi không cao, chỉ có Tiên Thiên cảnh sơ kì cho nên cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được một lát rồi thân thể cũng nhanh chóng chuyển sang đông cứng.
– Tên này có pháp bảo rất quỉ dị, mọi người toàn lực bắt lấy hắn càng nhanh càng tốt.
Tên Trúc Cơ Hậu kì còn lại vội vã thúc giục sau đó hắn tiên phong lao tới đầu tiên. Trên tay hắn là một thanh Chùy khá lớn, hắn vung tay lên đỉnh đầu toàn lực đập xuống người Vũ Tôn. Hiển nhiên hắn nhầm lẫn Hồn hoàn là pháp bảo.
Uy lực ít nhất cũng ngang với bảy trăm cân. Cho dù có là Thiết bản cũng phải tan nát.
Mấy tên Trúc Cơ sơ kì cũng cố gắng vận chuyển nguyên khí đẩy bớt đi hàn khí nối gót hắn.
– Kim Luân truy phong.
– Thiên Linh toái địa.
– Kình Phong hám trụ
– Liệt nguyệt quy hề.
Liên tục là các chiêu thức vung lên chỉ có một mục tiêu nhắm tới : Vũ Tôn.
Hắn đôi mắt vung lên một vẻ nghiêm nghị, bàn tay khẽ động. Viên Tử sắc Hồn hoàn xoay tròn mạnh mẽ.
– Trợ trụ vi ngược. Chết. Băng Phong Thiên Địa.
Từ bên trong Tử sắc Hồn hoàn tuôn ra một luồng băng sương mạnh mẽ nhàn nhạt bao phủ toàn bộ phạm vi năm mươi bước chân. Tên Trúc Cơ Hậu kì uy thế ngập trời kia đang nhảy trên không trung đột nhiên hai mắt ngơ ngác, tràn ngập sợ hãi không tự chủ được rơi xuống.
Cây Chùy của hắn mạnh mẽ nện xuống thân thể hắn. Một tiếng “ Rắc …” vang lên sau đó trong con mắt khiếp sợ tột độ của mọi người Trúc Cơ thể hắn ầm ầm vỡ tan như băng vụn.
Ngay cả máu huyết, cốt nhục, nội tạng cũng biến thành băng bắn tung tóe ra khắp nơi như những mảnh thủy tinh.
Những tên còn lại cũng không khác gì cả. Luồng băng sương đụng vào ai kẻ đó lập tức trong nháy mắt kết thành băng.
Vũ Tôn bàn tay phải vung lên phất nhẹ. Một luồng nguyên khí mạnh mẽ quét qua bọn chúng. Lập tức những tiếng vỡ nát đầy kinh khủng vang vọng bốn phía rồi từng tên như biến thành bột phấn.
– Híííííííííí …………..
Những ai chứng kiến mọi chuyện đều không thể tin nổi vào mắt mình. Chuyện này quá mức hoang đường. Rõ ràng là đang còn sống mà giây lát sau đã biến thành băng nhân sau đó là phấn vụn.
– Chẳng nhẽ hắn tu luyện tà công? Chỉ có tà công mới kinh khủng như vậy.
Lập tức suy nghĩ đó nổi lên trong đầu của bọn họ. Ngay lập tức không ai bảo ai bỏ chạy tán loạn. Nếu hắn nổi điên quay sang người khác thì ai có thể chống nổi đây?
Cả khu phố đang đông đúc đột nhiên vắng tanh như chùa bà đanh.
Bên trong Trân Bảo Các, hai người Vương Quản sự và cậu của Tiểu Tam há hốc miệng không thốt lên lời nào. Hai người bọn họ đều là Võ Vương cảnh, thừa biết sự chênh lệch của từng cảnh giới là ghê gớm đến mức nào. Vậy mà tên nhóc kia có thể vượt cấp miểu sát một Trúc Cơ Hậu kì cùng hai Trúc Cơ Sơ kì lẫn hai Tiên Thiên Hậu kì .
– Thiên tài, tuyệt đối là Thiên tài. Tên này đầu tư đáng giá. Xem ra lần này Thiên Tài tụ tập sẽ có chuyện vui rồi.
Cậu của Tiểu Tam vui vẻ mỉm cười sung sướng như mới nhặt được vàng. Hắn tin chắc quyết định hôm nay của hắn sẽ đem vị trí của hắn trong gia tộc tăng lên không ít. Biết đâu được, Trân Bảo các cũng sẽ dựa vào tên thiếu niên này mà phất lên thì sao.
Còn phía Vũ Tôn lúc này hắn đang nhìn tới tên Trúc Cơ Hậu Kì ôm Đỗ Trần bỏ chạy lúc nãy. Hắn rất vất vả mới đem hàn khí trong cơ thể Đỗ Trần bức ra thì gặp ngay cảnh tượng kia. Tên kia gặp ánh mắt của Vũ Tôn lập tức kinh hồn táng đảm run rẩy quì xuống.
– Thiếu hiệp tha mạng, thiếu hiệp tha mạng.
Hắn dập đầu lia lịa như đang vái tổ tông mình.
Đỗ Trần cũng như gặp quỉ giữa ban ngày. Vũ Tôn nhìn hắn, nhe răng ra lập tức hắn khiếp sợ lăn đùng ra bất tỉnh. Từ trong đũng quần của hắn có thể thấy một dòng nước đang ngấm dần ra xung quanh rồi chảy xuống mặt đất.
– Đúng là phế vật. Mới nhìn thấy răng ta đã sợ đái ra quần.
Vũ Tôn lắc đầu, chỉ tay búng ra. Một mũi tiễn nhỏ bằng băng hình thành nhắm thẳng vào thân thể Đỗ Trần.
Một vòi máu phun lên hoa mỹ sau đó Trúc Cơ thể Đỗ Trần thiếu gia trắng toát. Hàn khí bốc lên nghi ngút, sinh Trúc Cơ tuyệt diệt.
Hắn nhìn qua Trương Hàm lúc này đã biến thành băng điêu chán ghét. Hắn biết không cần ra tay thì nàng ta cũng đã chết rồi. Đối với Trân Bảo các xem như giữ chút mặt mũi cho nhau đi.
Tên Trúc Cơ Hậu kì kia bị dọa vỡ mật, há miệng nôn ra một đống thứ màu xanh, vàng. Vũ Tôn cũng lười để ý đến hắn quay đầu bỏ đi.
Hắn hết sức thong dong túm lấy một con ngựa gần đó rồi ném cho chủ của nó một trung phẩm nguyên thạch sau đó quất ngựa hướng cổng thành lao đi.
– Kẻ nào, mau xuống ngựa cho ta.
Mấy tên lính canh cổng thấy Vũ Tôn không kiêng nể gì thúc ngựa về phía bọn chúng liền nổi giận quát lên.
– Cút.
Vũ Tôn gầm lên. Nguyên khí mạnh mẽ đánh thẳng vào người bọn chúng khiến tên nào cũng phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Hắn tiếp tục thúc ngựa lao thẳng ra khỏi Quảng Nam thành.
– Tặc tử, để mạng lại cho ta.
Đột nhiên một tiếng gầm lớn từ đằng sau Vũ Tôn vang lên. Một thân ảnh đạp phi kiếm hướng hắn nhanh chóng đuổi theo. Khí tức Võ Vương mạnh mẽ xé gió khiến mọi người run rẩy sợ hãi.
Khỏi cần nghĩ Vũ Tôn cũng biết là ai. Chắc chắn đó là phụ thân của Đỗ Trần, Đỗ Thành chủ. Chỉ có hắn mới có tu vi Võ Vương cùng hai vị Vương và Giang quản sự của Trân Bảo các.
– Hừ, không phân biệt trắng đen. Con ngươi như hôm nay đều nhờ ngươi mà ra cả.
Vũ Tôn dừng ngựa hừ lạnh. Tiểu Thiên Sứ lập tức xuất hiện một quyền phá không nện thẳng vào Đỗ thành chủ.
Hắn không biết chuyện gì xảy ra đã thấy thân thể đau đớn như ngàn đao xuyên thể rồi hét lên một tiếng thê thảm, như một đạo lưu tinh bắn thẳng về Quảng Nam thành phá vỡ một loạt tường và nhà dân mới dừng lại.
– Tặc tử dám gây loạn trong thành, muốn chết.
Những tiếng la hét thất thanh vang lên. Tiếng bước chân rầm rập chạy tới của đội binh sĩ giữ trật tự thành.
Tiếng kiếm rút ra lạnh người, đồng loạt chỉ vào Đỗ Thành chủ.
– Đội trưởng, tên này ta trông quen quen.
– Đúng vậy a. Ta cảm thấy hắn rất quen, không biết gặp ở đâu rồi.
– Nếu lau vết máu trên mặt đi, chẳng phải là …
– Thành chủ, là thành chủ đại nhân.
– Cái gì? Là thành chủ đại nhân thật sao?
Đám binh sĩ kia kinh hãi hét lên.
– Mau, mau đem Thành chủ đại nhân về phủ thành chủ.
Lập tức mấy tên xốc lại, đem Đỗ Thành chủ đặt lên vai chạy như bay biến mất. Chỉ còn lại những người dân thường sợ hãi run rẩy.
Ngay cả Thành chủ đại nhân, trong mắt họ như thần nhân tồn tại vậy mà cũng bị người nào đó đánh cho ngắc ngoải thế kia. Rút cục là ai có thể làm được???
Lập tức không khí bên trong Quảng Nam thành sặc mùi ngột ngạt. Mọi người luôn trong tâm trạng nơm nớp lo sợ và chuẩn bị sẵn sàng chiến tranh.
Nhưng cũng không ít người hả hê. Đỗ Thành chủ kia không phải kẻ hiền lành gì. Trong suốt thời gian hắn làm thành chủ đã vơ vét không ít của cải, tài nguyên, hại chjết không biết bao nhiêu người chống đối. Hắn còn dung túng cho con trai làm loạn khắp thành hại đời không biết bao nhiêu thiếu nữ con nhà lành. Nay nghe tin con trai hắn đã chết, hắn thì sống chết không rõ ra sao thì còn gì hả giận hơn. Thậm chí có người còn lập bài vị tế sống người đã làm nên tất cả những chuyện đó.
Một dòng nước ngầm cũng vì thế mà khởi động. Những người âm thầm chịu trận dưới trướng Đỗ thành chủ ngay lập tức có động thái vùng dậy. Không nhân cơ hội này còn chờ tới bao giờ?
Giang quản sự lại càng khiếp sợ. Hơn ai hết hắn biết chuyện này trăm phần trăm liên quan tới Vũ Tôn nhưng mà hắn dĩ nhiên không tin Vũ Tôn có thể làm được việc đó. Hai người tu vi cách nhau quá xa, tới ba đại cấp độ thì thiên tài thế nào cũng không thể vượt cấp khiêu chiến như vậy được.
– Có lẽ hắn có Trưởng bối âm thầm bảo vệ.
Giang quản sự chỉ biết lấy cớ như vậy mà thôi. Hắn càng lúc càng tin tưởng quyết định của mình đầu tư vào Vũ Tôn là chính xác.
…
Vũ Tôn thì sau khi rời khỏi Quảng Nam thành ngay lập tức bỏ ngựa chuyển về thân thể Tiểu Thiên Sứ. Lấy tốc độ phi ngựa vài ngày muốn vượt ba ngàn dặm là không thể nào. Tám cánh vỗ mạnh, hắn như một tia chớp theo vị trí của Đại Cồ Việt quốc lao đến.
Không chỉ Vũ Tôn mà rất nhiều người của các môn phái lớn nhỏ cũng ngày đêm xuất phát đến Thần bí di tích kia với hi vọng húp một chén canh. Bọn họ biết Tam đại thế lực không thể nào ngăn cản hết mọi người được. Cho dù có là Siêu cấp thế lực nhưng dưới sự đồng lòng của các Tán tu lẫn các môn phái lớn nhỏ thì vẫn phải nhân nhượng đôi chút.
Nếu ở bên trong di tích đạt được chút gì thì sẽ không khác gì từ Gà hóa Công. Thực lực có ai không ham muốn ???
Khoảng cách của Vũ Tôn lúc này chỉ còn cách di tích chừng năm mươi dặm sau hai ngày liên tục phi hành. Đôi lúc hắn nghe thấy rất rõ những tiếng nổ lớn vang lên, có lẽ là do các Đại năng Võ Đế hoặc Võ Thánh cường giả đang triệt tiêu cấm chế.
Hắn âm thầm tới gần một khoảng cách nhất định sau đó tìm chỗ không có người nhanh chóng hạ xuống, trở về hình dạng Vũ Tôn.
Một linh cảm trong đầu hắn tin chắc rằng bên trong di tích kia hắn sẽ có thu hoạch không nhỏ.
…
Thời gian đã chỉ còn nửa ngày, Vũ Tôn lúc này cũng đã tiếp cận tới phạm vi của Thần bí di tích. Trước mặt hắn là một rừng người đang chen chúc.
Cố gắng luồn lách hắn mới tới được phía trước mặt di tích, cách chừng một dặm.
Trong phạm vi một dặm toàn bộ bị đệ tử của tam đại phái Đấu suất, Thái A cùng Thiên Cơ phong tỏa nghiêm ngặt không cho ai tiến vào.
Trên bầu trời sừng sững sáu thân ảnh đang liên tục phát động công kích vào một tấm màn sáng hình cầu bao phủ một khu vực khá lớn dưới mặt đất. Toàn bộ sáu người đều có tu vi trên Võ Thánh bởi có thể Đấu Khí Hóa cánh.
Vũ Tôn biết trong đó có 3 người tu vi Võ Đế, hơn nữa không phải là Võ Đế tầm thường. Ít nhất bọn họ phải là Võ Đế Trung kì lâu năm.