Vũ Tôn

Chương 227: Tiến vào di tích.


Đọc truyện Vũ Tôn – Chương 227: Tiến vào di tích.

Má ơi, Lão Đại muốn 1 chương >2k5 chữ. Ta 1 chương toàn 1k6 đến 1k9 chữ, muốn được 2k5 không khác gì tự sát a …
Như vậy 1 ngày 2 chương đã khó, lấy đâu ra 1 ngày 3 chương đây các đạo hữu. Lão Thiên a, Linh Tôn a hiện hồn cứu ta.
——- ——— – — —- – —
– Còn các ngươi thì thế nào? Muốn chống đối chúng ta sao?
Ngả Khắc Đạt khó chịu hỏi.
Đám tu sĩ tiểu môn phái lập tức run rẩy sợ hãi. Những kẻ dẫn đầu bọn chúng tu vi chỉ có một tên Võ Thánh cùng mười tên Võ Vương, bất kì Võ Đế nào cũng có thể đưa tay nghiền nát bọn họ ra cám.
Tên Võ Thánh dẫn đầu trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Ánh mắt hàng trăm đệ tử dồn vào hắn.
Hít một hơi thật sâu, hắn chắp tay nhìn Tám vị Võ Đế.
– Nguyễn Nhạc tham kiến các vị đại nhân. Không biết mấy …
– Bỏ đi. Ta chỉ hỏi ngươi định như thế nào? Còn không mau cút đi cho khuất mắt.
A Thoát Đài cắt ngang lời của hắn.
Nguyễn Nhạc mặt đen kịt như đít nồi, cố gắng kiềm chế sự khó chịu.
– Các vị đại nhân, không biết có thể mở cho đám tiểu bối một cơ hội được tiến vào di tích hay chăng?
– Ngươi điếc sao? Ngươi là thá gì dám đòi hỏi với chúng ta?
A Thoát Đài nổi giận. Một cự chưởng khổng lồ giáng thẳng xuống đầu Nguyễn Nhạc.
Hắn kinh hãi, vận nguyên lực bảo hộ cơ thể.
Nhưng Võ Thánh cùng Võ Đế chênh lệch không phải là ít mà là cả một lạch trời.
– Ầm …
Cự chưởng nện thẳng xuống A Thoát Đài. Hắn bị đập xuống một cái hố sâu cả chục mét.
– Khục khục …
Nguyễn Nhạc miệng phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy từ dưới hố chui lên. Ánh mắt hắn nhắm chặt, che giấu sự oán độc. Hắn biết nếu mình thể hiện ra chắc chắn chỉ có nhận lấy cái chết mà thôi. Vừa nãy A Thoát Đài còn chưa dùng tới năm phần thực lực hắn đã không thể phản kháng rồi.
– Nguyễn Nhạc đại nhân, Nguyễn Nhạc đại nhân.
Mấy tên Trưởng Lão trong môn phái của hắn kinh hãi vội tiến tới đỡ lấy hắn.
– Cút.

A Thoát Đài khó chịu quát lên.
– Mọi người lập tức rời khỏi đây.
Nguyễn Nhạc cắn răng ra lệnh.
Đám tiểu môn phái không cam tâm nhưng vẫn phải chấp nhận quay người bỏ đi.
– Khoan đã.
Độc Cô Vô Địch đột nhiên ra lệnh.
– Không biết Độc Cô Vô Địch đại nhân có gì chỉ dạy?
Nguyễn Nhạc nơm nớp lo sợ hắn thay đổi chủ ý muốn đem bọn hắn trừng trị một phen.
– Không cần lo sợ. Ngươi cứ đứng đó, chút nữa sẽ có việc cần đến ngươi.
– Tuân mệnh Độc Cô đại nhân.
Nguyễn Nhạc run rẩy, mồ hôi túa ra. Không chỉ riêng hắn mà những người khác cũng sợ hãi không thôi. Không ai biết vị Độc Cô Vô Địch kia có dụng ý gì.
– Không biết các vị đạo hữu có dự định như thế nào? Ta nghĩ chắc các vị không phải để cho tất cả đệ tử đồng loạt tiến vào một phen chứ?
Độc Cô Vô Địch lơ đễnh nhìn lướt qua đám tán tu cùng đệ tử của ba phái Đấu Suất, Thái A cùng Thiên cơ hỏi.
– Hừ, Độc Cô ngươi rút cục có chủ ý gì mau nói ra đi.
Âu Dương Lôi Võ Đế khó chịu nhìn Độc Cô Vô Địch nói.
– Ta nghĩ di tích gì thì di tích, không thể một lần nhét hàng trăm người vào được. Cơ duyên thuộc về người có phúc. Chắc không cần nói các vị cũng hiểu các Đại năng thượng cổ thường đặt cấm chế ngầm ngăn cản không cho những người tu vi quá cao, mà chỉ ở một mức độ nhất định có thể tiến vào. Việc đầu tiên chúng ta cần làm là xác định được giới hạn của cấm chế đó. Sau đó từ trong các đệ tử lựa chọn ra những người ưu tú để bọn chúng tiến vào. Riêng phía tán tu thì được mười người. Không biết các vị nghĩ sao?
– Ngươi nói cũng có lý. Nhưng giữ đám rác rưởi kia lại để làm gì?
– Đơn giản thôi, cho phép bọn chúng mỗi môn phái có hai tên được phép tiến vào di tích. Xem như bọn chúng là đá mài dao cho các đệ tử của chúng ta. Lâu nay bọn chúng ít khi được tiếp xúc ngoại giới cho nên lần này có thể có chút tính cạnh tranh với nhau. Không biết Âu Dương huynh nghĩ sao?
Âu Dương Lôi trầm ngâm giây lát nói.
– Được. Như vậy cũng tốt. Hoa trong nhà không thể phát triển, cho bọn chúng có chút cơ hội cọ xát cũng là cách hay. Ta đồng ý.
Độc Cô Vô Địch nhìn qua Hàn Phong Võ đế cùng Khổng Bác Võ đế.
– Ta không có ý kiến.
– Ta cũng không có ý kiến.
Hai người nhanh chóng đưa ra đáp án.

– Vậy còn hai vị Ngọc Trinh đạo hữu cùng Thân Công Báo đạo hữu có ý kiến gì không?
Thân Công Báo cùng Ngọc Trinh nhìn nhau truyền âm sau đó lắc đầu.
– Như vậy mọi người đều đã đồng ý. Nguyễn Nhạc, ngươi nghe rồi đấy. Chúng ta cho phép mỗi môn phái các ngươi được lựa chọn hai người tiến vào di tích. Các ngươi thấy thế nào?
– Đa tạ các vị đại nhân, đa tạ các vị đại nhân.
Nguyễn Nhạc mừng rỡ ra mặt, cung kính chắp tay đáp.
– Các ngươi cũng nên bỏ chút vốn liếng ra chứ, có đúng không?
Độc Cô Vô Địch mỉm cười nhìn Nguyễn Nhạc. Việc này khiến hắn cảm thấy bất an.
– Không biết ý của Độc Cô đại nhân là?
– Đệ tử các ngươi không công cũng đòi tiến vào di tích, đây vốn là chuyện không thể. Nhưng mà ta cho các ngươi cơ hội này, với điều kiện các ngươi phải kiểm tra xem di tích có giới hạn tu vi của người tiến vào hay không. Thế nào?
– Chuyện này?
Nguyễn Nhạc sầm mặt. Sớm biết đám cáo già này không dễ gì thay đổi ý kiến mà.
– Không cần nhiều. Các ngươi hãy chọn vài tên đệ tử tu vi cao nhất xuống thấp dần tiến vào bên trong di tích được hay không mà thôi. Ta nghĩ tu vi chỉ cần Ngự Không là đủ rồi.
Độc Cô Vô Địch trực tiếp nói thẳng ra.
Nguyễn Nhạc chửi thầm trong lòng. Đối với các đại phái bọn hắn thì Ngự Không cao thủ không khó bồi dưỡng nên không xem là gì, nhưng với những môn phái tầm trung và nhỏ như Lưu Ly phái của hắn thì Ngự Không đã có thể chuẩn bị thoát ly, tiến vào hàng ngũ Trưởng Lão được rồi. Mất một người cũng xót ruột gan, nói gì tới mấy người. Hơn nữa có ai tâm chịu chết đây.
Nhưng mà di tích Thượng cổ thường chất chứa thiên đại cơ duyên, chẳng nhẽ trơ mắt nhìn hay sao?
Hắn sắc mặt khó coi không biết nên làm thế nào.
– Nhạc Trưởng Lão, ta tình nguyện đi kiểm tra.
Một tên thanh niên chừng hai tư tuổi cung kính đi tới nhìn Nguyễn Nhạc cúi đầu.
– Lý Tứ, ngươi điên sao? Ngươi mới tấn thăng Ngự Không cảnh, tiền đồ rất rộng mở, là hi vọng của môn phái. Mau trở về đi. Cùng lắm chúng ta không tham gia là được.
Nguyễn Nhạc nổi giận quát lên với tên thanh niên Lý Tứ kia.
– Ta …
Tên Lý tứ còn muốn nói gì đó nhưng bị Nguyễn Nhạc túm cổ ném xuống dưới.
– Các vị, chúng ta ai cũng muốn hưởng lộc nhưng không thể không bỏ ra thứ gì. Không biết có huynh đệ nào sẵn sàng vì môn phái hi sinh chăng? Nếu may mắn, môn phái của các vị sẽ một bước lên tiên. Công lao của các vị sẽ mãi mãi lưu truyền sử sách. Ta bảo đảm sẽ hết sức nâng đỡ gia đình của các vị cho tới khi chết thì thôi. Nếu như không có ai thì chúng ta sẽ rời khỏi đây cũng không sao.

Nguyễn Nhạc thở dài nhìn đám người phía dưới.
Không khí yên lặng bao trùm. Không có ai nói gì. Chuyện liên quan tới sinh tử há là trò đùa ? Làm gì có ai đang sống đột nhiên muốn chết.
Trong lúc đám người Nguyễn Nhạc còn đang phân vân thì mấy vị Võ Đế đã tập hợp cùng một chỗ. Cấm chế bảo vệ bên ngoài tuy đã bị phá hủy nhưng di tích vẫn chưa thấy lối vào ở đâu.
Độc Cô Vô Địch vung tay. Một luồng nguyên khí mạnh mẽ nện xuống trung tâm cấm chế khi nãy.
– Ầm …
Dưới uy lực của hắn, đất đá vỡ tung tóe bắn ra khắp nơi. Một tia sáng le lói từ trong lòng đất xuất hiện.
– Cấm chế dưới lòng đất.
Hàn Phong Trưởng Lão mừng rỡ kêu lên. Lập tức một loạt chiêu thức ầm ầm nện xuống vị trí kia.
Sau khi bụi mù tản đi, đập vào mắt mọi người là một cánh cửa kì lạ. Chỉ thấy duy nhất một cánh cửa trơ trọi, không hề có thứ gì che chắn mà chỉ có một quầng sáng bao phủ lấy nó.
– Kia chính là lối vào. Ta nghi ngờ quầng sáng kia cũng chính là cấm chế ngăn cản tu vi.
Độc Cô Vô Địch giọng nói chắc nịch.
– Các ngươi lựa chọn thế nào rồi?
Ngọc Trinh Lão bà quay sang nhìn đám người Nguyễn Nhạc.
Nguyễn Nhạc cung kính bước tới, phía sau lưng hắn là ba người niên kỉ không nhỏ, đều đã trên ba mươi.
Một có tu vi Ngự Không, một có tu vi Kết Đan, một có tu vi Trúc cơ.
Ánh mắt ba người có chút thất lạc. Bọn họ tuổi tác đã cao nhưng tu vi vẫn dậm chân một chỗ không phải là ngắn. Cả đời này khó có hi vọng tiến thêm một bước nữa. Nghe theo lời hứa của Nguyễn Nhạc nên mới cắn răng sẵn sàng chấp nhận cái chết.
– Đây là kẻ các ngươi lựa chọn?
Khổng Bác nhìn ba người hỏi.
– Đúng vậy thưa Khổng đại nhân, là bọn họ cam tâm tình nguyện thử.
Nguyễn Nhạc cung kính đáp.
– Tốt lắm, hãy chăm sóc tốt gia tộc bọn họ.
– Vâng đại nhân.
– Được rồi, các ngươi hãy lần lượt tiến vào cánh cửa kia.
Khổng Bác chỉ tay vào cánh cửa mọi người mới phát hiện được.
Ba người vẻ mặt đưa đám, bước rất chậm rãi cảm nhận những giây phút có lẽ là cuối cùng trong cuộc đời.
Nhưng mà càng mong thời gian trôi thật chậm, khoảng các xa thật xa thì lại ngược lại.
Cánh cửa thần bí đã ngay trước mặt.
Hít một hơi thật sâu, nam tử đầu tiên cắn răng bước vào cánh cửa, trong lòng cầu mong điều thần kì xảy ra.

– Bụp …
Trong con mắt chăm chú của mọi người, hắn biến thành một bãi máu rơi xuống mặt đất ngay khi chạm vào quầng sáng đó.
Người thứ hai sắc mặt tái nhợt, run rẩy hai chân nhưng biết không thể làm khác, cũng hít sâu một hơi trong lòng mong chờ một điều thần kì.
– Bụp …
Cũng như tên thứ nhất, một chùm huyết vụ bắn ra xung quanh.
Tên thứ ba hết sức sợ hãi, ngồi bệt xuống mặt đất.
– Nhanh tiến lên đi.
A Thoát Đài gầm lên.
Hắn đứng dậy, cố gắng lắm mới không ngã xuống. Đôi chân như dán chặt lấy mặt đất.
Quay đầu nhìn tới ánh mắt khó chịu của tám vị Võ Đế hắn cắn răng bước nhanh vào cánh cửa.
Những tưởng sẽ chết, không ngờ hắn giống như bước vào một không gian khác. Hắn không chần chừ vội vã lao thẳng vào bên trong di tích trong sự sung sướng tột độ.
– Không chết, hắn không chết.
Bên ngoài đám người nháo nhác kêu lên.
Độc Cô Vô Địch gật đầu.
– Xem ra cấm chế không cho người có tu vi từ Kết Đan trở lên tiến vào. Mọi người đã có thể lựa chọn đệ tử được rồi đấy. Phàm nhi, ngươi chuẩn bị tiến vào đi. Bên trong nhớ cẩn thận, không được khinh xuất.
– Vâng thưa Sư tổ.
Tên thiếu niên được Độc Cô Vô Địch dẫn tới gật đầu.
Những Võ Đế khác cũng nhanh chóng phân phó đệ tử. Không ngoại trừ ai, bọn họ đều lựa chọn những kẻ có tu vi Trúc cơ cảnh, lại là thiên tài tuyệt đỉnh của môn phái mình cho bọn hắn tiến vào. Ngay cả đám tiểu môn phái cũng là như vậy.
Chỉ có phía tán tu lúc này là đang trong tình thế nan giải.
Đã gọi là tán tu thì thường chẳng có thế lực nào. Hai người Ngọc Trinh, Thân Công Báo cũng không có đệ tử thân truyền của mình mà chỉ là lẻ loi đơn bóng cho nên bọn họ không biết phân ai đi, ai ở.
Mười danh ngạch không phải là ít, nhưng hiển nhiên so với con số cả gần trăm người thì không đáng bao nhiêu.
– Được rồi, vạn sự tùy duyên đi. Đợi cho bọn chúng tiến vào hết thì trong số các ngươi những ai nhanh chân thì có thể tiến vào. Nhớ kĩ, chỉ có mười người. Làm như vậy các ngươi cũng không trách được bọn ta chỉ ưu tiên cho kẻ mạnh.
Thân Công Báo phất tay.
Đám thiếu niên tán tu lập tức như lâm đại địch, ai cũng vội vã cẩn thận chuẩn bị tư thế lao vào trong cánh cửa bất kì lúc nào.
Rất nhanh chóng, phía các môn phái toàn bộ đệ tử được lựa chọn đã đi vào hết bên trong di tích. Các Võ đế, Võ thánh cường giả hứng thú lăng không nhìn xuống đám tán tu.
– Các ngươi tiến vào đi.
Ngọc Trinh Võ Đế vẫy vẫy tay. Lập tức đám thiếu niên như một bầy ong vỡ tổ, đủ kiểu thân pháp được sử dụng để tranh đoạt mười người duy nhất kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.