Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 63
Chương 63: Cơn ác mộng của Hoàng Linh
[2]: Hình dáng thật của Halian Hoàng Linh.
Một phép so sánh khập khiễng giữa một người con gái dáng người nhỏ nhắn với 30 thằng đàn ông cao to mạnh khỏe. Giữa một con người trên tay không vũ khí với một tiểu đội được trang bị tối tân.
Nhìn cũng biết, phần thắng đương nhiên nghiêng về lũ người kia.
Nàng không run rẩy, không sợ sệt, đôi mắt tinh anh như đại bang hắc ám như địa ngục nhìn thẳng vào lũ đó. Bên người toán ra một khí khái kì là đậm mùi chết chốc.
-Halian, ngươi chính là người cuối cùng còn sót lại. Ngươi nghĩ là nên tự tử hay để bọn ta giết ngươi?
Một tên có vẻ là cầm đầu lũ đó lớn tiếng bảo. Đôi mi giương lên tự đắc, giọng nói ngạo nghễ đáng chết.
-Muốn giết ta à? Được. Nhưng mà khi ta chết đi, 30 người các ngươi ai sẽ là ninja cao cấp đây? Đến lúc đó thì các ngươi cũng sẽ tự tàn sát nhau để đoạt vị.
Ngay lập tức, lời của nàng làm náo động lòng của lũ đó. Đúng vậy, bọn họ là một tiểu đội. Đã là đồng đội với nhau thì ai sẽ lên ngôi vị đó? Có ai muốn nhường công của mình đâu. Đến cuối cùng, thì chẳng phải họ tự giết nhau sao?
-Không được loạn. Lời của con ngốc đó các ngươi cũng nghe sao? Nó đang chia rẽ nội bộ chúng ta đấy.
Nàng nhếch môi cười. Ngốc? Lại là từ đó. Nàng là một ninja, cũng có lòng tự trọng của ninja, làm sao có thể để mặc bọn ngang hàng mình phỉ nhổ?
-Lao đến giết nó cho ta.
Lời tên cầm đầu vừa ngưng, hàng loạt bóng đen vun vút lao về phía nàng. Tóc độ nhanh, tay bọn họ cầm súng, cầm dao găm, còn có ám khí vũ khí. Trong lòng nóng như lựa đốt nhắm mục tiêu phía trước mà đánh.
Từ 4 phương 8 hướng ko biết từ khi nào đã vây kính thành vòng đem nàng làm hồng tâm mà bắn.
Nhún chân, nàng nhảy lên cây cao đứng ở đó. Lũ người kia cũng nhanh chóng chĩa súng lên, những tiếng đoàng đoàng rú lên thành những âm thanh liên tiếp đáng sợ.
Trên cây kia, nàng nhanh chóng rung rung cây, những chiếc lá rơi xuống như bông lục tuyết. Lặng lẽ dung chút kĩ xảo lấy lá cây vừa làm khiên chống đạn vừa làm vũ khí tiến công.
Roạt roạt, lọc cọc lọc cọc….
Âm thanh viên đạn rơi xuống không khỏi làm bọn người kia giật mình.
Hưu..hưu…
Tiếng chiếc lá nhỏ xé gió lao ra, cứng như thép, sắc như dao. Bọn họ cũng nhanh nhẹn né tránh, nhưng cũng không khỏi bị trầy xước, mùi máu tanh thanh tỏa ra trong không khí.
Nhân lúc bọn kia hỗn loạn, nàng như một con cắt lao về phía thanh súng của Loric mà cướp lấy. “Chỉ còn một vài viên đạn. Hừ, lúc nãy cô ta bắn loạn làm tổn hao đạn được quá” Nàng hừ nhẹ trong lòng, trong trí não vang lên một hồi chuông báo nguy hiểm.
Nhưng cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa. Nàng trước tiên là lấy thanh súng sắt lao về phía họ đánh cận chiến.
Rầm, súng sắt đập vào đầu một tên, máu rơi nhễu nhão, mùi huyết dịch càng lúc càng nồng đậm.
Nghe được tiếng động lạ, bọn chúng vác súng về phía nàng bắn. Âm thanh vang vọng bởi tiếng nổ của không khí.
Nàng lách bên này, tránh bên kia, dung động đội của họ đỡ đạn của họ, thừa dịp đập thanh súng vào sau gáy chúng.
Không ổn, dưới sau đang có tập kích, mà phía trước thì tên kia sắp lấy súng bắn nàng.
Sử lí tình huống nhanh chóng, nàng ngã người 90o về phía sau, súng bắn đoàng đoàng vào 2 tên ấy, chân phải uy lực đá bậc luôn cánh tay cầm súng của tên phía trước. Người nàng dẻo dai trừ chân trái đặt dưới đất thì hầu như cơ thể nàng tạo thành một đường thẳng điệu nghệ. (t/g: mọi người nhìn chữ T mà tưởng tượng)
Tư thế tuyệt đẹp của nàng trụ chưa được 0,1 giây thì bị một tên khắc dung 2 tay một cú đập vào bụng nàng.
Đau, nàng khụy xuống. Nhưng mà cũng nhanh chóng dùng cú đá 360o hạ gục hắn.
Miệng nàng phún ra một tơ máu. Huyết sắc đỏ chạch nổi bậc trên làn da nõn nà có chút xay xác của nàng.
Tên đó ko phải tầm thường mà có thể đánh tới nỗi nàng phọt máu ra như thế. Hắn là một ninja thuộc top cận chiến nhân thể, lực cơ bắp vô cùng mạnh. Huống chi lúc này là hắn nhảy từ trên không trung dùng lực mà đã thương nàng.
Cảm giác, xương sườn của nàng hiện thời đã gảy mấy cái, ngũ tạng bụng dưới gần như bị chấn thương tê liệt.
Khom khom người, nàng một tay ôm bụng một tay quệt máu trên môi. Huyết dịch tạm khô dính thành bệt dài.
Cú này, làm nàng dường như choáng váng đến hoa cả mắt.
Tên đội trưởng lúc nãy kia thừa cơ hội nàng chưa ổn định tinh thần, đúng giữa tiểu đội đã chết hơn nữa của hắn. Lấy khẩu súng đặc biệt chế để dành tặng cho nàng, đoàng một phát. Viên đạn màu vàng trên đầu mút nhọn hoắc xoay tròn tóe khối, xé không khí mà hướng tới nàng.
Tay nghe âm thanh vang dội, nhưng cơ thể cơ hồ chỉ cần một chút cử động thôi của đau đến tê tâm liệt phế. Nàng chỉ có thể nhích người một chút để tránh đòn chí tử này.
Phập, viên đạn cắm sâu vào trong bả vai nàng. Máu, máu của nàng chảy ra như điên. Đỏ chóe, tanh nồng, ướt át cả cánh tay.
Nhưng mà, bên trong, viên đạn đột nhiên xoay tròn cái nữa, đầu mút nhọn ấy bung ra thành nhìu tơ sắt cong có móc ở đỉnh, cắm càng sâu hơn vào da thịt của nàng.
Nó đụng tới xương bả vai, những tơ sắt kia khoét sâu vào da thịt.Máu bây giờ chẳng khát nào như suối chảy ra, nhễu xuống đất đọng than vũng lớn, màu đỏ chói lọi giữa màn đêm đen nhẻm.
Nàng sắc mặt càng thêm thâm trầm. Nàng mất quá nhiều máu rồi, dù nó ko trúng tới tử huyệt, nhưng mà viên đạn ấy khoét quá sâu vào da thịt, bả vai trái của nàng đau đến tê liệt, cánh tay cũng ko còn cử động được nữa.
Không ngờ tên đó lại rat ay ác độc như thế. Nàng thân người có chút lảo đảo, đầu gối muốn khụy xuống, mắt dường như cũng ko còn mở được bao lâu nữa.
Những tên thối tha kia thừa dịp, phóng tới bắt đầu đánh đập nàng. Đạp lên bụng nàng, day day vào vết thương trên bả vai, dẫm vào chân nàng….
Nàng đau đến khôn tưởng, một cảm giác kinh khủng từ tứ chi truyền tới. Bờ môi anh đào đỏ mộng bây giờ nhợt nhạt kinh người, khóe mắt dường như có một vài vệt đen ẩn hiện, chân mày kịch liệt cau lại, dùng hết sức gồng thân người có thể trụ vững. Bên tai bỗng dưng vang lên:
-Halian, ngươi là một con ngốc ngu si, là một con súc sinh được nhặt về từ trong cái xó nào đó. Một con cặn bã của xã hội, bị người khác ruỗng rẫy, bị cả thể giới đào thải. Ngay cả cha mẹ của ngươi cũng vứt bỏ ngươi. Ngươi là một thứ nghiệt chủng, một con súc sinh vô giáo dục. Không xứng đáng làm ninja, ko có tư cách làm sát thủ, ko có tư cách làm bạn với Surly (tức Sương Sương), càng không có tư cách sống trên quả đất này. Ngươi là một con chó chết, chết đi.
Tiếng nói vừa dứt, người phát ra âm thanh đó một cước đầy uy mãnh đá thẳng vào bụng nàng, cú này còn nặng hôn lúc nãy. Đem nàng đá văng ra xa, thân người mảnh mai ngã uỵch xuống đất.
Sỉ nhục, nàng bị sỉ nhục, lại còn đem nàng so sánh với lũ súc sinh đầu đường xó chợ?
Tốt, tốt lắm. Dám mạo phạm tới danh dự của nàng, nàng sẽ cho hắn xuống địa ngục. Người ko có tư cách nói với nàng điều này chính là hắn. Hắn còn bại hoại hơn cả một đứa cô nhi, một thứ nghiệt chủng.
Trong người nàng, một cảm giác khó chịu tuôn trào.
Máu trong mạch cuồng cuộn chảy, nóng đến đáng sợ, căng cứng mạch chủ. Các cơ bắp trong cơ thể đồng loạt căng lên, như nở rộ ko ngừng phát triển. Lục phủ ngũ tạng dường như bị bể nát của nàng chuyển động ko ngừng, móp méo rồi nhanh chóng hồi phục. Vết thương trên bả vai ko chảy máu, miệng vệt thương cũng nhanh chóng lành lại. Viên đạn quái quỷ trong cơ thể nàng cũng bị dòng máu nóng này như axit làm tan chảy kim loại, biến mất một cách vô tung.
Điều đặc biệt hơn nữa, móng tay của nàng dài ra, hiện lên sắc tím thẫm. Xung quanh mắt nàng hiện lên những vệt đen tựa như những nét bút điêu luyện làm tăng thêm sức hút khi người khác nhìn vào.
Các sợi gân trên mặt nổi lên như muốn phá lớp da mà trào ra ngoài. Đôi đồng tử đen của nàng co rút lại, thay vào đó là một tinh thể màu kì lạ.
Nắm chặt nắm đấm, gân xanh theo đó hiện ra. Nàng đứng lên trước con mắt kinh ngạc của bọn họ.
-Con súc sinh kia còn chưa chịu chết?
Nghe 2 tiếng “súc sinh” kia làm nàng dương như mất hết lý trí.
Trong họng nàng vang lên những âm thanh gầm rừ cảnh báo. Mùi máu tanh vang lên làm cho các cơ, các mạch như muốn vỡ oanh. Nàng mỉm cười, một nụ cười của quỷ.
Đáng sợ nhất chính là…từ khóe miệng, 2 cây răng nanh trắng toát từ từ lộ ra, nhễu nhão một thứ chất độc giết người. Mở mắt, đôi mắt nàng nhìn trừng trừng vào bọn kia. Đôi đồng từ đỏ chóe, đỏ màu thánh khiết và trong suốt của máu.
-Ngươi…ngươi…
Bọn người kia kịch liệt kinh hãi.
-Hôm nay, chính là ngay chết của các ngươi.
Ma cà rồng, trong đầu bọn chúng ko tình cờ xuất hiện nên 3 từ này. Trên thế giới này có ma cà rồng sao? Và bây giờ bọn chúng đang đối mặt với nó.Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Nhưng, miệng chưa kịp thét lên một tiếng, thì từng người từng người một ngã khụy xuống đất. Trên cổ in 2 lỗ sâu hút tròn tròn như vết rắn cắn. Đôi mắt còn đang kịch liệt mở to.
Người cuối cùng, chính là tên đôi trưởng xấu số kia.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
Đôi lời tác giả:
Bí mật cuối cùng mà tác giả muốn giấu, đó chính là thân thế của nàng. Nàng chính là ma cà rồng hay còn được gọi là vampire. Nhưng vì một lý do nào đó, dòng máu quỷ này đã bị phong ấn. Nó chỉ xuất hiện khi trí não của nàng mất hết lý trí, ko còn tự chủ được hành động của mình, hoặc bị hận thù che lấp đi.
Ko bất ngờ nếu bạn nào tinh ý nhé, đã 1 lần ta nói rồi nha, nàng tựa như một con ma cà rồng.
Còn nữa, cơ thể của nàng dù bị phong ấn nhưng mà nó là thân xác của ma cà rồng bất tử. Vì thế, nàng khi luyện 2 loại công hỏa hàn áp chế lẫn nhau vẫn ko bị tẩu quả nhập ma. Da thịt của nàng sẽ tự lành lại khi bị thương, lúc bị Lý Tịch Nhan tra tấn đã có bộc lộ ra.
Và, ma cà rồng ko có nước mắt, thứ khóc ra chỉ là huyết lệ. Trước khi huyết lễ chảy ra sẽ có một trận huyết vũ có tính ăn mòn như axit. Điều này trong những chương đầu ta có đề cập đến. Lúc mà sư phụ sư mẫu nàng bị giết ấy.
Ma cà rồng là một cá thể bất tử, không thuộc sự cải quản của Diêm Vương, cũng được coi là một Diêm La thế gian. Vì thế, ta đã không đề cập đến nàng bao nhiêu tuổi. Vì dù cho thời gian bao lâu đi nữa thì nàng cũng sẽ vẫn giữ nét thanh xuân mà người người đều muốn. Vẻ đẹp của Ma cà rồng.
Một chút giải thích và chứng minh thôi a~ Nữa chương sau sẽ quay về với thực tại, giấc mơ vẫn chưa hoàn thành, cái ám ảnh nàng đang từ từ lộ ra..