Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 62
Chương 62: Cơn ác mộng của Hoàng Linh
[1]: Cuộc rượt đuổi đẫm máu.
p/s: Chương này tên nhân vật sử dụng tiếng anh không a~ Giấc mơ lúc ở hiện đại.
Xoẹt…đùng đùng…rầm..ầm ầm…
Những tia chớp đua nhau làm rạng nức trời đêm, ánh sáng lập lòe của nó làm cho bóng đêm ủy dị vạn phần. Những tiếng sấm vang lên tiếng rềnh rú của, đập tan không khí thanh tĩnh kia.
Rào rào rào…..
Mưa rồi, những giọt mưa nặng trĩu thi nhau rơi xuống mặt đất. Nặng nề chạm đất rồi lại bị bắn văng lên tạo thành những tia nước li ti nhỏ. Màn mưa trắng xóa làm lu mờ thị giác của con người.
Ào ào….
Tiếng gió thổi mãnh liệt, những hàng cây cổ thụ bị gió thổi cành lá kịch liệt giao động. Như nghiên như ngã, như muốn đổ sập xuống bất kì lúc nào..
Trong bóng đêm, một bóng hình mảnh mai thoát ẩn thoát hiện, thiên biến vạn hóa chạy thục mạng. 2 thân ảnh màu đen tuyền phía sau cũng mạnh mẽ đuối theo, bất kể tốc độ, kĩ thuật đều không thua thân ảnh mãnh mai phía trước.
Cả thành phố vào tối này đều đã bị mất điện, chỉ có bóng tối bao trùm, tối tối và tối.
Không ổn rồi, thân ảnh mảnh mai có vẻ đuối sức đi, tốc độ chậm lại, chạm lại. 2 thân ảnh phía sau chỉ còn một chút nữa thôi là có thể bắt kịp.
Đoàng đoàng, 2 phát súng nổ ra như vỡ cả không khí, xé toạt khoảng không mà lao về phía kẻ đang đuối sức kia.
Trong não vang lên tính hiệu cảnh báo nguy hiểm. Kẻ đó vội vàng tiếp tục lấy hết sức lực mà tránh né.
Cơ chân co lại, nhún một cái phi thẳng lên không trung, tránh được phát đạn đầu tiên, bẻ người khéo lẻo phát đạn thứ 2 cũng tránh khỏi. Kẻ đó ngây lập tức điên cuồng chạy về phía trước.
Đằng sau, 2 thân bất di bất dịch, 1 trong đó lấy từ sau lưng một cây súng liên thanh với dây đạn dài ngoằn và lạnh lẽo.
Đoàng đoàng đoàng đoàng……
Những tiếng súng vang lên liên tiếp và kéo dài, ngắm ngay thân hình phía trước mà vùng vụt bay.
– Halian Rostlle (1), hôm nay sẽ là ngày chết của mi. Có trách thì hãy trách tổ chức The Rostlle(2) đã ra cuộc sát hạch(3) này, nếu ngươi không chết, người chết sẽ là bọn ta, con ngốc ạ.[Người không bắn nói]
(1)Halian Rostlle: Tên tiếng anh của Hoàng Linh khi ở tổ chức ninja sát thủ. Đầy đủ là Halian Hoàng Linh Rostlle, nhưng í tai gọi tên có kèm Việt ngữ như thế. Lúc này nàng chưa là ninja cấp cao, vì thế chưa học được các thuật ninja cơ bản.(t/g: Sương Sương gọi là Roxy vì đây là cái tên thân mật của 2 người gọi nhau ^^)
(2)Tổ chức The Rostlle: Chính là tổ chức sát thủ được nói ở trên. Là nơi nhặt nàng về và nuôi thành sát thủ.
(3)Sát hạch: mang tên cuộc chơi sinh tử. Là cuộc thi giữa các ninja sát thủ, vị trí cao nhất chính là ninja sát thủ cao cấp. Để đạt được vị trí này các ninja phải giết nhau cho đến khi chỉ còn lại 1 người.
-Rất tiếc cho người, muốn giết ta không dễ dàng đâu Kanwair Rostlle và Loric Rostlle.(t/g: người cùng tổ chức có họ là tên của tổ chức, tức tất cả đều cùng họ Rostlle)
Thân hình nàng thoát ẩn thoát hiện, uốn éo như con rắn, nhẹ nhàng như tấm vải. Nhanh chóng thoát khỏi những viên đạn chết tiệt kia.
Loric kia đang cằm súng tỉa vào nàng không ngớt, những viên đạn mạnh mẽ liên tiếp bắn về phía nàng. Kanwair đứng nhìn, gương mặt dương dương tự đắc đầy ý cười, khoanh tay đứng nhìn nàng đang chật vật tránh đạn.
Được, nàng sẽ không chạy nữa. Ngược lại hướng phía 2 tên kia mà xoành xoạch lao tới. Không mệt mỏi, không đuối sức, nàng như một con dã thú lao nhanh như thiểm điện, chỉ có thể lưu lại tàn ảnh màu đen ủy dị. Bằng mắt thường khó có thể nhìn thấy được tốc độ của nàng.
Loric sắc mặt đại biến, những viên đạn chỉ bắn vào khoảng không mà không hề có đích. Nàng lúc này không hề có một thứ vũ khí nào trong tay, không thể giết người nhanh chóng được, đành phải dung kế sách li gián thôi.
Xoẹt ngang ở giữa 2 người, tốc độ nhanh ma sát mạnh làm không khí ở đó nóng lên mặc dù trời vẫn mưa ầm ĩ. Giật mình, Loric và Kanwair tách rời nhau ra thủ thế, cảm nhận được độ ấm giữa 2 người, sắc mặt trắng bệch.
“Nguy rồi, con ngốc Halian này có tộc độ kinh khủng, chỉ dựa vào nó cũng đủ cho ta chết, đã tước hết vũ khí của nó, dùng đạn áp chế, nhưng thế nào lại xông về phía này” Loric dừng bắn, đầu cảnh báo nguy hiểm.
“Chết tiệt, con ngốc này định làm gì đây. Tốc độ như thế làm sao có thể phòng bị được. Cái đầu óc đó đang suy tính điều gì. Hừ” Kanwair sốt ruột, mắt đảo mọi phía.
Nàng đã tách 2 bọn họ ra, bước chuẩn bị đã hoàn thành, giờ thì bắt đầu. Nàng không lựa chọn tên Kanwair mà tiến, ngược lại nàng lại chọn tay cầm súng Loric để công.
Xoẹt xoẹt, vút vút…..
Thân ảnh của nàng di chuyển quanh thân Loric với tốc độ nhanh kinh khủng. Loric bị nàng chi phối, cánh tay cầm súng run lên, mặt tái mét. Đây chính là điều tối kị của ninja sát thủ.
Nàng chính là có cơ hội để đoạt thanh súng kia, nhưng nàng lại không làm thế. Đứng đó không xa Kanwair bị tách ra, làn mưa trắng xóa che phủ tầm nhìn của tên đó, không thể dịch chuyển, bởi vì nếu sai một bước thôi nhất định sẽ bị nàng giết chết.
Nhưng trăm tính vạn tính cũng không bằng một suy nghĩ trong đầu nàng.
Cố tình duy chuyển chậm lại để Loric có thể nhìn thấy. Mắt thấy nàng, kẻ đó nhanh chóng cầm súng tỉa vào nàng bắn loạn xạ. Nàng lại lấy tốc độ kia để dịch, Loric một lần nữa bị bấn loạn, cầm súng chỉ biết bắn theo thân ảnh của nàng lưu lại, cứ thể bắn đúng một vòng xoay tròn.
Kanwiar nghe tiếng súng, biết được Halian nàng đang tấn công Loric, tên đó có chút sốt ruột có chút nhẹ nhõm. Vẫn như củ không hề di chuyển. Nhưng lại, Kanwair không di chuyển đi chính là nguyên nhân hắn chết.
Ngay lúc Loric bắn đạn loạn xạ trong màn mưa mù mịt, không phân định được đâu là địch đâu là bạn. Lúc đó đã vô tình chĩa nồng súng vào người Kanwair cách đó ko xa mà vô thức bắn.
Chỉ nghe một tiếng thét rống trong màn đêm u ám, sau đó là tiếng đổ ngã của thân ảnh màu đen đồ sộ. Máu, máu lan ra trên mặt đất, nhiều đến nổi làn mưa vô tình cũng ko rửa trôi nó đi. Tanh nồng đáng sợ, máu loan trên mặt đất thành vũng lớn.
Từ lúc nào, mưa ngớt rồi dừng hẳn.
-Kanwair Kanwair……KHÔNG.
Tiếng thét chói tai của Loric vang lên đau thương và bi thảm xé toạt màn đêm. Trên trời ngay lúc đó giáng xuống một tia chớp, tiếng nổ của sấm lấn át luôn cả tiếng thét kia.
Là mưa hay là nước mắt? Trên đôi má tái nhợt kia ướt đẫm những nước, mặn ngọt pha vào nhau, trong suốt chảy xuống không ngừng.
-Halian, ngươi rốt cuộc đã trốn nơi nào?
Tiếng gầm rú của Loric một lần nữa vang lên. Nàng ngồi trên tán cây gần đó xem trò vui.“Giết đồng đội của mình, lại là người yêu thương nhất. Loric à, đây là cái giá phải trả vì cô dám giết tôi, dám bảo tôi là con ngốc.”
-Tình cảm là cái tối kị của một ninja, khi phạm phải, cô nhất định sẽ chết.
-Halian ta giết ngươi.
Loric rú lên. Cầm lấy cây súng lại một lần nữa tỉa về phía cô. Nhưng mà, cô chưa kịp ra tay thì “đoàng” một tiếng. Viên đạn ghim vào lòng ngực của cô ta, máu phún ra tanh nồng, thân ảnh ngã xuống.
-Một kẻ bại trận.
Âm thanh lạnh lẽo vang lên trong đêm. Nàng thất kinh. Trước mắt nàng là tiểu đội ninja sát thủ, bọn họ và nàng chính là 2 thế lực cuối cùng còn sót lại.
Cuộc chiến không cân sức giữa một đám đông khoảng 30 người toàn đàn ông với thân ảnh đơn độc mảnh mai đầy quật cường kia. Cái nàng đang đối mặt, chính là một tình huống được gọi là ngàn cân treo sợi tóc, tánh mạng của nàng đang bị đe dọa.
Có thể gọi bọn họ là tiểu nhân không? Không bởi vì ở cái thế giới này thì tất cả mọi người đều là tiểu nhân. Còn cái đạo lý 1 chọi 1 kia thì càng ko tồn tại trong đầu óc của bọn họ.
Nàng, đơn thân độc mã, không vũ khí, không đồng đội. Bây giờ là phải đối mắt với một đám được tranh bị vũ khí tối tân.
Sắp đến rồi, cuộc chiến đẫm máu sắp đến rồi. Đến tột cùng, rốt cuộc sẽ ra sao đây?