Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 61
Chương 61:
Nàng bộ dáng thong dong, ưu nhã bắt chéo chân thượng tọa trên một chiếc ghế to ở Ngọc Diệm Tiêu Cục – Võ Đường thao luyện binh sĩ sát thủ.
Đôi mắt hắc ngọc lạnh lẽo sắc bén, khẽ lượt về Sương Sương đang vận bộ trường bào hồng cánh sen thêu hoa mẫu đơn kiều diễm đang nhàn nhã ngắm nhìn mỹ nam kia.
Cánh môi anh đào khẽ nhếch, một nụ cười nữa miệng tựa tiếu phi tiếu theo đó xuất hiện vô cùng hoàn mỹ, đem như họa, hiểm như dao.
Mũi thẳng nhỏ nhắn thoái mái hà hít mùi hương còn lưu lại trên đoản đao đầy máu tươi. Một mùi hương mà nàng cho là tuyệt vời nhất. Lưỡi nhỏ theo đó nếu giọt máu.
Sóng mắt lóe tinh quang. Thuận tay đem đoản đao phi thẳng về phía Sương Sương.
Nàng đang ám sát Sương Sương à? Không phải đâu. Sương Sương nhẹ lách người sang một cái, đoản đan vun vút bay ngang, tiếp tục xông thẳng về phía trước.
Phập một cái. Đoản đao mang hàn khí sắc nhọn cắm thẳng vào tường. Kế bên khoảng 2mm thôi, mỹ nam Phi Đạt Ưng mặt mày tím tái, nhìn thanh đao nhỏ chỉ một chút nữa là đem tai của hắn cắt ra mà không khỏi rung mình.
Phi Đạt Ưng mày rậm nhăn lại một mảnh, thần sắc hoan mang, mồ hôi trên trán rịn ra ướt đẫm. Bạc thần(môi) mím chặt, nhợt nhạt. Không còn phong thái uy lẫm của một tướng lĩnh nữa. Mà thay vào đó là cái thù nhân bị xiềng tay xích chân đến tội.
Ngón tay nõn nà trắng phau của Sương Sương khẽ miết nhẹ theo tường đường nét của gương mặt hoàn hảo. Làn da tuy sạm nắng nhưng lại trơn mịn như tơ. Làm “thú tính” của cô càng nổi lên sâu đậm ^^
(t/g: do Sương Sương là vai phụ nhưng lại khá quan trọng nên đại từ của Sương Sương sẽ là cô nha^^ Để phân biệt, Vũ Hoàng Linh nữ chính đại từ là nàng ^^)
Sương Sương không phải là một con người thích bạo lực, nhưng cái trêu chọc người khác bằng trò máu me lại là sở trường của cô.^^
-Ta có một ước mơ rất nhỏ bé từ trước đến giờ. Đó chính là một nhà tạo mẫu tóc danh tiếng nha~ Nhưng tiết rằng chưa có ai để bộc lộ tài năng này. Hôm nay có ngươi tình nguyện làm mẫu cho ta. Hahaha, thật tốt mà. Thế thì ta cũng chẳng ngại mà phụ long ngươi nhỉ.
Sương Sương nở một nụ cười đẹp sáng lạn, kiều diễm chẳng khác đóa mẫu đơn trên trang phục cô. Ánh mắt chưa từng nhìn thẳng vào mắt kẻ đổi diện. Ngữ điệu đừa bỡn ngây thơ. Nhưng mà, trên mắt của cô còn ẩn hiện một tia ma mãnh, chỉ có HOàng Linh Nàng mới thấy được ở đó.
Tay rút ra thanh chủy thủ cũng là đoản đao đang ghim trên tường nãy giờ. Tay ngọc miết nhẹ lên lưỡi đao lãnh lẽo. Cánh môi mỏng nở một đườn cong xảo quyệt.
Sờ từng đường nét trên khuôn mặt tuyệt hảo kia một lần nữa. Sau đó từ từ dời lên hướng mái tóc đen được mão ngọc buộc cố định(tuy bị xích nhưng tư trang trên người vẫn chưa bị tháo nhá^^). Bóng mượt.
Thanh chủy thủ cũng từ từ dời lên đó. Xoẹt một cái. Mão ngọc rơi xuống đất 2 tiếng lạch cạch. Tóc đen buôn xuống, những sợi bị đứt chưa kịp rơi xuống đất đã bị gió cuống đi.
Chưa hết. Sương Sương cô ấy lia lia lưỡi đao tới tới lui lui ở nữa bên đầu phải. Những lọn tóc thi nhau bay nhảy rơi khỏi tầng da đầu. Sáng bóng một mảnh.
Nữa bên đầu kia cũng chẳng để yên. Sau một hồi chỉnh chỉnh sửa sửa, thành phẩm thu được khiến nàng đang ưu nhã uổng trà cũng phốc một cái, đem trà Long Tĩnh thượng hạng phun hết cả ra. Khuôn mặt đầy ý cười. Khục khục vài cái, nàng nói:
-Sương Sương, cậu ngày càng cao tay đó.
-Hahaha, còn phải nói. Tớ mà!
Sau khi trả lời câu cảm khái của nàng bằng một giọng nói đắc chí tự mãn. Sương Sương quay lại Phi Đạt Ưng đang câm phẫn nhìn cô. Thần sắc tái nhợt, đôi đồng tử thâm sâu đáng sợ. Mày rậm càng ngày càng nhăn, môi bạc càng ngày càng mím. Khẳng định rằng hắn ta đang rất nhục nhã và tức giận đây. Sương Sương không khỏi thốt lên:
-Dẹp cái ánh mắt kinh tởm đó đi. Mẫu tóc này rất hợp với ngươi nha. Nữa bên phải cạo trọc lóc, còn chừa lại một chút tóc con xúm lại hình cái nơ thật dễ thương. Nữa bên tóc trái xửng xửng một chút. Phía trước dài kiểu cách. Phía sau ngắn phong lưu. Bên hông trụi lũi nhã nhặn. Muahahahaha….quá tuyệt vời đi..
Câu nói vừa rời khỏi miệng của cô. Vũ Hoàng Linh nàng không khỏi muốn bật ngữa. Thật hết nói với con bạn này đi.
Màn kịch chưa kết thúc. Sương Sương một lẫn nữa lấy con dao di từng đường nét lên khuôn mặt mỹ mạo kia. Đầu tiên là cánh mũi này. Lia một đường, huyết dịch trào ra, đỏ tươi ướt át.
Tiếp đến là đôi mày rậm nhăn nhăn nãy giờ này. Li alia ngang, còn đâu là mày rậm nữa, nó cùng chung số phận với lũ tóc kia thân rời khỏi chủ, phiêu lưu tứ hải. Còn lại một mạnh huyết sắc.
Sau đó là lại đến bờ môi quyến rũ này. Mạnh mẽ ấn sâu lưỡi đao một cái. Máu như suối chảy ra ào ạt.
Điểm dừng lại cuối cùng chính là gò má cao cao kiêu hãnh. Khứa một đường, lại là huyết dịch tươi mới trào ra.
Khuôn mặt tuấn mỹ đâu chẳng thấy, chỉ thấy máu loan lỗ khắp nơi, chảy dài xuống khôi giáp chiến bào màu hoàng kim. Nổi bật.
Những tiếng rên rỉ thống khổ vang lên kinh tởm. Phi Đạt Ưng cảm thấy đau đớn xót xa từ trên mặt truyền tới, đau đến muốn chảy cả nước mắt. Nhục nhã, nhục nhã đến tột cùng.
Đường đường là một tướng lĩnh của Miên Lập Đế quốc hùng mạnh. Lại bị nữ nhân chân yếu tay mềm đánh bại, bị bắt về lăng mạ chà đạp. Thử hỏi, tự trọng một đời của hắn còn đâu?
Sương Sương không buôn tha cho hắn. Ra tay ngày một ác độc hơn.
Tay thon thả trường xuống cơ thể rắn chắc kia. Thanh chủy thủ thuận tiện xé toạt một dường lớn khôi chiến. Tay ngọc luồn vào trong, một hành động ám muội.
Sương Sương thoải mái ăn đậu hủ của mỹ nam. Xong, no nê chán chường rồi. Nàng ấn tay một cái, rắc rắc 2 tiếng, đem 2 xương sườn phải bẻ gãy. Ngay lập tức, một tiếng tựa như sói tru vang lên trong đau đớn và bất ngờ.
Cô nhoẻn miệng cười, tựa như ác quỷ, tựa như HOàng Linh nàng, nụ cười ngoạn độc lạnh lung của một sát thủ.
Tay rút ra, tưởng chừng như ko động nữa. Nhưng nào ngờ, thêm một cái ấn mãnh nữa. Đem tất cả các xương sườn còn lại bẻ hết.
“Rống”, tiếng rống long trời với tầng số âm thanh cực cao đầy thống khổ của mỹ nam Phi Đạt Ưng rú lên. Đau đớn đến ngất đi. Sương Sương không có nội công, nhưng với một ninja sát thủ thì trò này chẳng là gì cả.
-Hoàng Linh à, thảy cái bình trà của cậu lại đây nào.
Sương Sương kêu một tiếng, lập tức véo…..bình trà long tĩnh nhanh chóng đáp xuống trên tay. Thuận tai đem nước trà xối xuống.
Nóng, đau rát truyền đến, bắt Phi Đạt Ưng Phải tỉnh dậy. Cảm giác đau đớn dưới ba sườn một lần nữa ấp đến. Khuôn mặt vặn vẹo đến khó coi. Người ko ra người, quỷ ko ra quỷ.
Sương Sương nâng cằm tên đó lên. Ánh mắt đối nhau, trực tiếp bị đôi mắt màu xanh của cô thu hút.
Xanh thẳm, một màu xanh vời vợi của trời, mênh mông của biển. Đẹp quá! Nó như muốn nhấn chìm mọi thứ trước mắt. Sóng mắt lưu động, biển không gió lăn tăn gợn sóng. Một đôi mắt rất có hồn, mang theo hơi thở của biện. Đẹp không văn từ nào có thể miêu tả nổi.
Nhìn được không thể chạm tới được. Chạm tới được ko thể ăn được. Nó mang cho người nhìn một cảm giác lưu luyến đến kinh hồn. Làm cho người nhìn phát đien lên được.
Phi Đạt Ưng ko ngoại lệ, chính là bị đôi mắt này mị hoặc nhân tâm. Quên đi đau đớn mà chằm chằm nhìn vào nó.
-Có đẹp không?(Sương Sương hỏi)
-Đẹp, rất đẹp…
Hắn ta trả lời trong vô thức. Và ngay sau câu trả lời đó. Một luồn khí trăng trắng mờ ảo bay ra từ đôi mắt của hắn, xâm nhập thẳng vào đôi đồng tử biển kia.
Xong, cả người Phi Đạt Ưng bắt đầu kịch liệt biến dạng. Nó co rút lại, nhăn nhúm và nhăn nheo. Nữa bên tóc kia cũng trở nên bạc dần, bạc dần.
Cuối cùng, thứ còn lại duy nhất chính là một thi thể già nua đáng sợ.
Đó chính là tài năng giết người đáng sợ của cô. Nó mang tên Bức tử….
Khi bị ánh mắt của cô nhìn vào, người đối diện lập tức thần trí bị thu hút, trở nên mờ mịt và
lú lẫn đi. Khi đó chỉ cần trả lời duy nhất một câu hỏi của cô. Ngay lập tức linh hồn và tuổi xuân của người đó sẽ bị bắt đi. Chết một cách đau đớn, cằn cỗi và già nua.
Giết người ko cần vũ khí. Giống như Vũ Sát Âm Kì của nàng, khiến cho người ta ko chút phòng bị mà lao vào địa ngục.
___
Sương Sương tuy phụ nhưng là…phụ chính. Là nhân vật quan trọng cho quá khứ và tương lai của nàng nha~ Biết quá khứ của nàng, tương lai cũng sẽ cùng nàng mà đi ^^