Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 60
Chương 60:
Nếu là trước đây, cổng thành canh giữ biên ải phía Đông Nam này một nơi không kém phần hưng thịnh. Là nơi giao lưu giữa 2 nước Lữ Minh cùng Miên Lập. Những thương nhân sĩ phu ra vào tấp nập. Yên bình đến đâu.
Thì bây giờ khung cảnh càng tệ hại đến đó. Thành Đông Nam nay đã trở thành Huyết Thành hoang tàn chết chốc. Máu nhuộm đỏ cả đất, mùi máu tanh nồng đượm tạo ra một cảm giác buồn nôn kinh khủng.
Tòa thành này ngày càng hoang tàn hơn, ngày càng sơ xác hơn khi nàng muốn đi sâu hơn vào trong nội thành. Có thể hảo hảo chơi đùa rồi.
Nhưng mà cư nhiên trong thành không có một người dân thường nào cả. Những người ở lại đều là binh lính tuần tra, canh phòng.
Nàng đi vào trong, oanh oanh liệt liệt. Những bọn quan triều đình ngu xuẩn ấy, cư nhiên dám ngăn càng bước đi của nàng?
Tốt thôi, tâm trạng của nàng đang cực kì không vui đây. Cái giấc mơ khốn khiếp kia vẫn đeo bám nàng. Nhuốm bộ não của nàng trở thành một mảnh huyết tử. Nàng lúc này, chính là trở thành con quỷ khát máu hơn bao giờ hết.
Một thân nhuyễn hoa tử y xinh đẹp cùng uyển chuyển. Ánh mắt sắc lạnh tỏa tử khí. ĐÔi môi đỏ tựa máu. Xinh đẹp kiêu sa một cách đáng sợ.
Nàng một cái nhếch môi, sát khí tăng vùng vụt làm cho thiên binh trước mặt có chút hỗn loạn không dám tiến tới tấn công nàng.
Thì từ đằng sau đâu đó dưới xa bọn lính vang lên một tiếng hô “Bắt sống ả ta về cho Vương Gia Miên Lập Tư Yên trị tội”
Quân lệnh vừa buông xuống, thì những tiếng hô to ùng ùng vang lên 4 phương 8 hướng đồng loạt tấn công nàng.
Lại một lần nữa môi anh đào đỏ thẩm nhếch lên nụ cười của Diêm La thế gian. Thân thể bất di bất dịch đứng đó chờ những đòn tấn công mèo cào kia.
Nhất tề, những tiếng kinh hô quy tụ lại nơi nàng, những thanh giáo hướng nàng mà chém xuống. Hội tu lại một nơi trung tâm chính là nàng, cứ tưởng như nàng muốn bị dìm chết trong khối thịt đó thì bỗng lóe sáng một cái.
Luồn ánh sáng đó mang một tia hàn khí lạnh đến cắt da. Thứ đó phát ra từ thanh đoản đao mà nàng cầm trên tay.
Cũng đã khá lâu rồi, nàng đã không dùng đến những chiêu ám sát với khoảng cách gần. Nay phải đem ra luyện lại để không bị mai một chứ.
Ý nghĩ vừa nảy ra, thân ảnh nàng chợt lóe. Không còn phân định được đâu là thân ảnh nàng, đâu là tàn ảnh nữa rồi.
Chỉ biết rang, mỗi nơi nàng đi qua đều là toàn những xác và xác. Lần này, nàng đặc biệt không cho chảy máu nhiều nữa. Một nhát chí mạng, chỉ mất vài giọt máu mà có thế đoạn mệnh người rồi.
Đó chính là những chiêu thức tàn ác của ninja giết người như nàng.
Chẳng bao lâu s, số người nơi đây chết hơn phân nữa. Hoảng, ở đây là một mảnh hoảng loạn rồi. Những sĩ binh nhốn nháo hết cả lên.
Lại cái tiếng nói ấy vang lên từ xa “Xạ tiễn”
Lời vừa dứt, từ trên cao hang chục xạ thủ với cung trong tay, thêm vào là 3 cây tiễn một lần bắn. Đúng không hổ danh là xạ thủ chốn thảo nguyên, tuyệt chiêu bắn cung thật hơn người mà.
Nó có thể làm người khác sợ, nhưng đối với nàng, mảy may cũng không có một chút lay động. Thân ảnh của nàng vẫn nhanh nhẹn di chuyển giết nôt số người còn lại.
Rồi, những tiếng xé gió lật bung không khí bay thẳng về hướng nàng. Lực tương đối mạnh và rất uy.
Nhưng mà, với một kẻ không có xương như nàng thì là gì chứ. Như một mảnh vãi vô trọng vô lực bay trên không trung trong gió thoảng. Thân người nàng uốn lượn điêu luyện đến không ngờ.
CỘng thêm bộ cổ trang nhiều vải trôi bòng theo từng điệu chuyển, nàng bây giờ nếu ko nhìn vào đôi mắt kia thực có thể đem so sánh với Hằng Nga – vị tiên nữ đẹp nhất chốn thiên đình.
Chỉ có điều, nàng lại mang một con tim nặng nề, một bàn tay nhuốm máu, môt khối não âm u. Có lẽ vậy, nàng là tu la của trần thế, một cành hoa hồng đen hiếm có tuyệt thế xinh đẹp nhưng lại hiểm độc khó lường. (t/g: chỉ có Phong ca cầm được bông này mà hẻm bị trầy tay thôi nhá )
Ù ù ù, những thanh tiễn bắn ngày càng nhanh và càng dày đặc hơn. Trong đầu nàng bổng nảy ra một ý tưởng.
Nhếch miệng cười khoái rá, nàng đem thân mình phi vèo vèo lại phía đội xạ thủ nhằm hướng nàng mà bắn ko ngừng kia.
Không biết được ý định của nàng, bọn chúng chỉ có sức bắn thật nhanh thật chuẩn hòng có thể giết chết nàng. Nhưng mà, bây giờ nàng đã bay cao song song với nơi mà các tuyển thủ đang bắn.
Ngửa mặt lên trời cười một tiếng haha, nàng lập tức lạnh mặt đứng đó. ĐÔi mắt sắc như đại bàn kia lia sang từng người từng người một.
Hoản hồn, bọn xạ thủ đồng loạt hướng phía nàng mà bắn. Nàng nhếch miệng cười, một nụ cười đểu giả.
Xong, bớt chợt phi thân lên thoát khỏi tầm ngắm của các xạ thủ kia. Và, những mụi tên mạnh mẽ lao vào nhau, hướng phía đối diện mà chạy tới.
Khi phát hiện ra thì cũng chính là lúc bọn họ chết vĩ những mũi tên của họ. Nàng chính là dùng chiêu gậy ông đập lưng ông nha. Vừa khỏi tốn sức lực, vừa có thể giết được bọn chúng. Quá vui, quá vui rồi.
Một lần nữa nàng ngửa mặt lên trời cười khoái trá, những giễu cợt, như khinh bỉ, nàng dùng ánh mắt hời hợt nhất nhìn đống hỗn độn xác chết cùng cung tiễn phía dưới.
Rồi, ánh mắt nàng lại bắt đầu xê dịch qua con người đứng sau binh lính mà ra lệnh nãy giờ.
Wow, chính là hảo hảo soái ca. Đôi mắt đẹp mà sắc, đôi mày kiếm lạnh, môi bạc tỏ khí khái nam nhân trung kiên. Trên người mặc áo giáp chiến bào nổi bậc. Thật là mĩ lệ.
Nhưng thật đáng tiết nha, lại là trung quân của Miên Lập, thế thì nàng sẽ bắt về cho Sương Sương hảo hảo vui đùa một trận. Hahaha, Sương Sương có một sở thích biến thái mà không phải ai cũng biết nha.
Đôi mắt màu xanh biển ấy, nó chính là vũ khí lợi hại nhất.
Ánh mắt nàng ánh lên tia dị hoặc. Có một chút nữa quyến rũ kinh khủng.
Phi Đạt Ưng nhìn thấy ánh mắt của nàng đột ngột như thế. Bỗng cảm thấy có chút gì đó bị mị hoặc. Đẹp, thật đẹp, sâu thâm thẳm ko thấy đáy.
Nhưng mà, suy nghĩ ấy chưa được diễn ra bao lâu thì một luồng gió nhẹ thổi qua. Chớp mắt một cái, đôi đồng tử đen như hắc ngọc sừng sững trước mắt mỹ nam này.
Ánh mắt lộ rõ vẻ kì dị. Nàng nâng cằm của mỹ nam tử lên, ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ lần cuối trước khi bị Sương Sương hành xác.
Phi Đạt Ưng sực tình, tay hất mạnh tay nàng ra. Thanh trường kiếm trên tay đâm thẳng vào người nàng.
Nhưng chỉ là, mũi kiếm vừa vặn tới chop mũi của nàng thì dừng lại, nó run lên bần bậc như muốn vỡ ra. Đó chính là do ngón tay của nàng đang chỉa thẳng vào nguyệt động của cánh tay. Khiến cánh tay của Phi Đạt Ưng trở nên thống khổ run lên.
Không nói không rằng, nàng ra tay xé luôn cái…thắt lưng của hắn ta. Đem hắn ta trói lại.
Tuấn nhan biến hóa không ngừng. Nào là xanh mét, trắng bạch, tím ngắt, đỏ bừng bừng…như một co tắc kè hoa ấy.
Nàng thẳng tay lôi xềnh xệt mỹ nam này về Ngọc Diệm Tiêu Cục [Ngọc Diệm Tiêu Cục giáp với Miên Lập đế quốc, nên nàng chọn đây làm căn cứ].
………………………
……………
-Hahahaha, cậu đúng là tri âm tri kỷ của tớ Hoàng Linh à. Còn nhớ tớ có sở thích này sao?
-Cái sở thích biến thái đó có quên cũng không được.
-Có tin tớ biến thái trên người cậu không? [Sương sương trừng mắt xanh, chu mỏ ra vô cũng dễ thương]
-Vô dụng trên người tớ.[Nàng thờ ơ đáp trả]
-Cậu cậu…
Mặt Sương Sương đỏ bừng bừng, con bạn này của cô quả thực là cô nói không lại mà.
Vì thế, cô đành dem mỹ nam tử này ra mà hành hạ thôi. Muahahahaha….