Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 59
Chương 59:
Biết được tin quân binh hùng mạnh nổi tiếng đánh đâu thắng đó, người người đều sợ này bị thua trận bởi Lữ Minh quốc vốn yếu về binh quyền. Những binh lính nhãi nhép còn lại trấn dữ doanh trại nơi chúng trú ngụ cực kì hoảng loạn. 2 chủ soái của bọn chúng, 1 đã tử trận [đánh với Vỹ Phong, Dạ Hỏa] 1 bỏ chạy [Dương bách đánh với nàng], như rắn mất đầu. Binh quân tuy nhiều này trở thành một khối hỗn độn.
Chúng tháo chạy, bán sống bán chết, giẫm đạp lên nhau mà rời khỏi chỉ mong có thể giữ lại cái mạng và về đến Miên Lập quê hương của chúng.
Nàng cũng hiểu ý tứ của bọn chúng chứ. Nàng chính là cho bọn chúng chạy. Nhưng này không phải là tha, mà chính là đào gốc trốc rễ, một công đôi việc. Để bọn chúng tới Miên Lập mượn cớ giết chúng, sẵn tiện từng chút từng chút một làm hỗn loạn Miên Lập đế quốc. Sẽ dễ dàng hơn nếu nàng muốn chiếm cứ đế quốc cường bạo này.
Thành toàn cho chúng chết trên quê hương sứ sở này. Vừa bước chân và biên giới của Miên Lập, đội ám vệ của nàng đã biến biên cương này thành một bãi tha ma đẫm máu. Đây chính là mảnh chết chốc đầu tiên ở quốc gia này. Mùa này gió ở Miên Lập rất mạnh, đem mùi tanh nồng đó bay đến tòa thành ngự trị gần đó, một mảnh nhốn nháo rộ lên.
Nàng, Vũ Hoàng Linh, nàng không phải là một quân tử, nàng là một sát thủ ẩn mình trong bóng tối mà hành động. Thế nên, nàng không quang minh chính đại đem thiên binh vạn mã đến oanh liệt như các tướng sĩ hùng mãnh khác.
Nàng sẽ dùng chiêu thức mà các quan binh sĩ phu ấy không ngờ tới: đột kích. Tấn công những tiểu đội riêng lẻ nhưng đáng sợ. Ít người nhưng lại không hề kém.
Những thiệt hại nàng mang đến ắt sẽ không hề nhỏ.
_-_-_-_-_-_-_-_-_
_-_-_-_-_-_-_-_-_
(Suy nghĩ của Thiên Vỹ Phong)
Nàng không quan tâm đến ta, ta không để trong lòng. Vì ta biết nàng tạm thời không thể mở rộng trái tim khi trong tâm trí vẫn còn nhiều nỗi ám ảnh bi ai kia.
Nhưng, tại sao nàng lại ngày càng khác lạ như thế?
Trước kia, vẻ đẹp ngây thơ, thuần khiết của nàng làm ta ngây ngất. Tấm lòng chân thành, ấm áp của nàng thổi ấm trái tim ta. Nàng đi vào trong tâm trí của ta, chiếm hữu con tim ta, đi sâu vào cả tìm thức của ta. Vẻ đẹp ấy, không ai sánh kịp.
Hiện tại, nàng lại mang một vẻ đẹp quyến rũ, chết chốc làm ta cảm thấy lạ. Con tim của nàng dần trở nên lạnh giá và khô cứng hơn. Nàng là đã trưởng thành hơn, hay đang tạo ình vỏ bộc trốn tránh tình cảm từ bên ngoài xâm nhập vào trái tim nàng?
Nàng làm ta ngây ngất, làm ta đau lòng, làm ta biết cảm giác của sợ chờ đợi, sự nhớ nhung. Nàng đánh thức trái tim đã ngủ say của ta. Nàng thật đặc biệt.
Dù là thế nào đi nữa, ta vẫn rất yêu nàng, một tình yêu mãnh liệt và nồng ấm. Sẽ có một ngày nào đó, ta sẽ phá vỡ vỏ bộc đó thôi.
_-_-_-_-_-_-_-_-_
_-_-_-_-_-_-_-_-_
(Suy nghĩ của Thượng Ngọc Thiên Sương)
Haiz…1 tháng, con số quá ít đi. Nhưng không ngờ cậu ấy lại thay đổi như vậy. (t/g: Sương sương vẫn còn ngây ngô không biết 1 tháng ở hiện đại là bao nhiêu năm ở đây , Sương Sương này sau này ss này sẽ từ từ hé lộ bí mật ở thế giới hiện đại của Linh tỷ ọi người biết á)
Cậu ấy lúc trước tuy có băng lãnh, nhưng không đến nỗi lãnh khốc như bây giờ. Đúng là cái phong cách làm việc không đổi, nhưng biện pháp lại ác lên rất nhiều.
Không còn biết cười đùa nữa. Thay vào đó là bộ mặt như tản băng ngàn năm 24/24 ấy.
Đôi mắt ánh lên những tia phức tạp, khó hiểu hơn nữa.
Nhưng cũng may, mọi chuyện vẫn chưa đạt đến điểm xấu nhất, không vượt tầm kiểm soát của cậu ấy. Nếu ko nỗi ám ảnh 5 năm trước lại quay lại, cậu ấy lại trở nên đáng sợ như thế nữa. Đáng sợ như một con MA CÀ RỒNG.
Vũ HOàng Linh ơi Vũ HOàng Linh, cho dù thế nào cậu cũng phải kiểm soát bản thân thật tốt nhé. Ở thế giới này tuy không phức tạp bằng hiện đại, nhưng nó lại chứa nhiều nguy cơ đáng sợ hơn gấp ngàn lần nữa đó.
Ái chà chà, ở cổ đại này vô vàng mỹ nam tử, đẹp chết người ấy. Trời hẳn còn sớm, đi ngắm trai đẹp cái đã…..Muahahahahaha…
Quay lại với nàng nhé.!.
Tâm trạng nàng chìm vào một mảnh trầm tư. Trong mấy ngày nay, tâm tư của nàng xuống cấp trầm trọng. Mày liễu cau lại thật sâu, đôi đồng tử đen ảnh lên vẻ kì dị. Đôi môi anh đào có phần nhợt nhạt.
-Cậu lại mơ thấy giấc mơ đó sao?
Sương Sương từ đâu đi đến hỏi. Vốn là Sương Sương định đi dạo phố, nhưng lại thấy biểu tình này của nàng. Tâm trạng cũng không khỏi bị ảnh hưởng trầm xuống. “Con bạn này, chắc lại sắp có chuyện xảy ra rồi”
-Sương, tớ nghĩ, lại có sắp có chuyện xảy ra rồi. Lại là cái giấc mơ khốn khiếp đó, nó lại ám ảnh tớ.
-Và mõi lần cậu mơ thấy nó, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
-Lần này, giấc mơ ấy trở lại thường xuyên hơn. Tớ cảm nhận ngày càng rõ nét nó. Thật đáng sợ!
-Chắc cậu nghĩ nhiều quá thôi. Cậu mỗi lần như thế, còn đáng sợ hơn giấc mơ của cậu nữa.
Nàng im lặng, không nói thêm gì nữa. Sương Sương nói đúng, mõi lần nàng mơ thấy giấc mơ đó, nàng đều trở nên rất đáng sợ. Không biết rằng lần này sẽ ra sao đây.
Không khí nhất mực trầm mặc, nhưng lại ko có căng thẳng, có lẽ ở cạnh con ban này làm nàng có chút thoải mái hơn. Con người duy nhất biết tất cả bí mật của nàng. Thông cảm cho nàng và thấu hiểu nàng nhất.
Mọi thứ đang yên yên lặng lặng thì từ đâu một tiếng “rầm” vang lên. Sắc mặt Sương Sương chuyển biến, đen như đáy nồi, hắc tuyết tràn đầy một mảnh. Tiếng động ấy phát ra từ trong phòng của Sương Sương.
-Ngạo Thiên Khai, ngươi tới số rồi. TÊN KHỐN KHIẾP KIA ĐỨNG LẠI CHO TA. DÁM ĐỘNG VÀO NÃI NÃI NHÀ NGƯƠI, NÃI NÃI CHO NGƯƠI BIẾT THẾ NÀO LÀ LỄ ĐỘ. !@#$%^&*(@#$%^&*()#$%^&*(
Âm thanh vang lên náo động cả Ngọc Diệm Sơn Trang, chim chốc bay đi hết bởi tiến hét với tần số đáng sợ đó. 2 bóng thân ảnh rượt đuổi nhau làm nàng cảm thấy có chút thoải mái hơn. Nàng có một sở thích tìm ẩn là….rất thích náo nhiệt nha. (tg: náo nhiệt theo nhiều nghĩa, chết chốc nhiều cũng là một loại náo nhiệt mà tỷ ấy thích thú )