Vũ Sát Âm Kì

Chương 55


Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 55

Chương 55: Bước chuẩn bị và Thượng Ngọc Thiên Sương.
Nàng một mạch đi đến Quốc Sư Phủ, trong lòng không khỏi vị cảm hơi nôn nao dù ngoài mặt vẫn xinh đẹp lạnh băng không biểu cảm.
Đường phố xa hoa, nàng chợt nhớ lại những ngày đầu vào cung. Lúc đó nàng là mang mối hận đáng sợ, trong đầu chỉ có tính toán không một chút để ý xung quanh nàng.
Thì ra, bên nàng còn có nghĩa phụ luôn ngày đêm chăm sóc, người đem lại cho nàng một cảm giác ấm ấp của người cha, yên tâm và vững chãi.
Gặp lại người, nàng trong long kinh hỉ không thôi, nghĩa phụ vui mừng ra mặt. Cuối cùng thì nghĩa nữ mà người con như con giá ruột cũng về thăm người rồi.
Sau một hồi lâm li bi đát, kể mọi sự thật vè nàng cho người nhe, xong, bắt đầu dẫn vô chuyện chính:
-Nghĩa phụ, triều đình đang đối mặt với mối nguy giặc ngoại xâm, người phải cẩn trọng.
-Ừ, ta biết rồi. Con cũng phải cẩn trọng, ta biết con tài giỏi, nhưng mà binh bất yếm trá.
-Con hiểu, nay con đến đây chính là để tham vấn ý kiến của người. Thống soái đội binh giặc vốn dĩ là muốn trả thù con, hắn ta nhất định sẽ nhằm vào người.
Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp:
-Người không có võ công, làm sao có thể đối kháng với những tình hình nguy cấp được. Chi bằng, người hãy theo con về Ngọc Diệm SƠn Trang. Ở đó nhất định người sẽ an toàn.

-Không được. Ta không thể bỏ triều đình, mặc hoàng thượng mà trốn chạy, như thế là bất trung.[Nghĩa phụ nàng phản đối]
-Nhưng mà, nghĩa phụ nếu không đi….
-Ta biết con lo cho ta, nhưng ta không thể bất trung với hoàng thượng, bất nghĩa với triều đình, bất nhân với lê dân bá tánh. Lâm trận trốn chạy thì ta khác gì bọn xâm lăng chứ?[ý chí của Văn Phàm quốc sự vẫn kiên định]
Nàng hiểu chứ, nghĩa phụ của nàng tận trung báo quốc, là một đại thần mưu trung nghĩa dũng. Nhưng nàng cũng không thể trơ mắt ra nhìn kẻ đó ám hại người. Không còn cách nào khác, nàng bất đắc dĩ phải ở lại chốn triều đình không phân thị phi này:
-Nếu người không muốn đi, con sẽ ở lại để bảo vệ người….và bảo vệ cả Lữ Minh quốc của người.
Dù sao thì nàng không lớn lên ở đây, chỉ là sống tạm ở đây thôi. Nhưng bất quá vì nghĩa phụ thân kính của mình, nàng sẽ làm tròn đạo hiếu, đem tất cả tình thương của mình bù đắp lên cho người.
-Tốt, như vậy rất tốt. Linh nhi, con sau này sẽ được lưu danh sử sách.
Nàng mỉm cười ôn nhu, nghĩa phụ này, người thật biết dụ dỗ Linh nhi.
—-Cung Vô Tâm—-
Hắn cầm trên tay lá thư của nàng, nhi tâm nhíu lại.

Nàng, nàng tính ra tay can thiệp giúp triều đình đánh đuối giặc ngoại xâm? Nàng đã quên chính là triều đình nên hắn mới bị trúng độc? Chính là bọn tay sai của triều đình dồn hắn đến đường cùng sao?
Nhưng mà, nghĩa phụ của nàng chính là ở triều đình, nàng chắc chắn là vì Văn Phàm Quốc Sư đó nên mới làm như vậy. Được, vậy lần này để đó, chuyện tư hắn sẽ tạm gác qua một bên. Sau này sẽ tính sổ với nàng một lượt.
Dạ Hỏa đứng nhìn sắc mặt Vỹ Phong hắn thay đổi liên tục mà khóc biết nên làm gì. Cười thì sợ rằng chủ tử sử phạt, không cười chắc tiểu tử này phải tẩu hỏa nhập ma. Lúc đầu khi đọc thư thì mày kiếm nhíu lại, sao đó sắc mặt đen không chịu được, rồi lại chuyển sang đỏ lửa phừng phừng, rồi ánh mắt gian kinh khủng, nụ cười nửa miệng tà tà vô cùng….điêu luyện. Thật giống tắc kè hoa quá đi mất.
—-Ngọc Diệm Cung—
Thiên Khai đang phải khóc không ra nước mắt với nàng đây. Nàng lại nhúng tay vào chuyện triều đình. Cứ tưởng Lý Tịch Thiên chết thì Thiên Khai này không cần lo tới chuyện xuất binh ra chiến trường nữa, chỉ cần chú tâm thao luyện để giữ vững địa vị trong giang hồ thôi. Nào ngờ…..
-Thanh Luân Nhật.[Thiên Khai lên tiếng gọi linh thú Thanh Long]
Không biết từ đâu, nhanh như một cơn gió, lục quang lóe lên thân ảnh tuấn mỹ vạn phần xuất hiện.
-Cung chủ gọi thần.[Cung kính của một linh thú với bá chủ vương gia nơi dị thú giới]
-Linh nhi muốn nhúng tay vào rồi. Ngươi liên lạc với 3 tên còn lại hành động đi là vừa. Địa điểm là vùng Đông Bắc Trường Đinh biên giới Lữ Minh Quốc.

-Tuân lệnh cung chủ.
Xuất thần nhập quỷ, thoát cái là Thanh Luân Nhật đã rời khỏi đây.
“Ngọc Diệm Cung đã ra tay rồi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp thôi. À, Linh nhi nàng ấy còn bảo không được giết tên Dương Bách thống soái đó, bắt sống về, chắc là để trừng trị xú tiểu tử này rồi. Đoàn quân của Minh Lập Đế Quốc nhanh chóng nhất định sẽ chết gọn thôi. Có trách chỉ trách bọn họ không biết chọn nước mà xâm lược, không biết chọn người mà giao dịch. Haiz…..Đúng rồi, ta phải tới Quốc Sư Phủ thôi hahahaha”
Thiên Khai hắn âm thầm ngao ngán, rồi sau đó mặt mày bỗng tự nhiên tươi tỉnh hẳn. Dời bước khỏi Ngọc Diệm Sơn Trang mà đi thẳng hướng Phủ quốc sư. Chắn chắc là muốn dẫn dụ nàng rồi.
Miệng huýt sáo, đôi đồng tử đầy ý cười, vui vẻ đến híp cả mắt. Thiên Khai nghênh ngang đi ra mà chẳng hay là có một tai họa nhỏ nhỏ đang ập đến.
Thế là, hắn ta mắt nhắm mắt mở đi ra cửa. Rồi từ đâu một thân ảnh trên trời, nói đúng hơn là trên lỗ đen trên kia rơi xuống. Nhằm ngay tên đang ung dung phía dưới mà rớt. Và rầm một cái, thân ảnh đó nằm đè lên Thiên Khai, bốn mắt trừng trừng mở ra, môi kề môi , thân ảnh bé nhỏ nằm đè lên cả thân ảnh to lớn phía dưới.
Thân ảnh bé nhỏ kia sững sờ, oa, trước mặt là một đại đại mỹ nam tuấn mĩ, cực phẩm mỹ nam hiếm có nha. Đôi con ngươi xanh như đại dương nay sáng quắc lên khi nhìn thấy mỹ nam.
Thiên Khai cũng bị đôi mắt xanh thẳm kia cuốn hút, đôi mắt quá đẹp. Bỗng dưng lý trí thức dậy, hắn ta đẩy thân ảnh bé nhỏ kia ra. Miệng chửi mắng:
-Khốn khiếp, cư nhiên lại ám sát ta? Ta giết ngươi.
Thiên Khai vừa thẹn vừa nóng bởi vì nụ hôn đầu trong sáng định giao cho nàng, ai ngờ bị xú nha đầu này cướp đi. Người ta thường nói thẹn quá hóa giận, Thiên Khai điên cuồng đánh về hướng thân ảnh bé nhỏ.
Tốc độ nhanh nhẹn, né đòn chuẩn phải nói, thân ảnh bé nhỏ không khó khăn tránh từng đòn. Tuy thân người đi chuyển, nhưng đôi mắt hám zai vẫn nhìn chằm chằm vào cực phẩm mỹ nam trước mặt mà quên hết trời đất.
Cho đến khi, trong Ngọc Diệm Sơn Trang xuất hiện them một người nữa, đó chính là nàng. Nàng chính là không yên tâm Thiên Khai này, hắn nóng vội hấp tấp lại hiếu thắng, chỉ sợ ko nghe lời nàng mà hành động lỗ mãng.

Nhìn thấy 2 thân ảnh một to lớn vạm vỡ, một bé nhỏ mong manh đang đấu đá không ngừng mà thất thần. Thân ảnh bé nhỏ kia…..
-Surly – Thượng Ngọc Thiên Sương?
Ngừng ngay hoạt động trước mặt, Thượng Ngọc Thiên Sương quay phắt lại, Thiên Khai cũng lung túng.
-Rosy – Vũ Hoàng Linh? Là….là….là cậu thật sao?
Đôi đồng tử xanh biển mở to, miệng há hốc, tay chân dường như thừa thải đi. Biểu tình này của Thượng Ngọc Thiên Sương vô cùng thú vị, làm cho này khóe môi giật giật, Thiên Khai đem biểu tình này thu hết vào mắt. Có quen với nàng sao?
Suy nghĩ của Thiên Sương: Ôi trời, người bạn hiếm có mất tích gần cả tháng trời nay không ngờ lại ở nơi quái dị này. Kiểu ăn mặc của người cổ đại, trang điểm cổ đại, kiến trúc cổ đại. Mỹ nam đẹp vẻ cũng cổ đại nốt. Gì thế trời, Sương Sương ta cư nhiên đang làm nhiệm vụ cực kì nguy hiểm, lại bị cơn bảo cuốn đến chốn này, gặp lại cạ cứng[bạn thân] thân êu ở chốn kì lạ này.
Suy nghĩ của Hoàng Linh: Người bạn duy nhất của ta. Cậu đang ở hiện đại làm sát thủ, cư nhiên lại lọt sang chốn này. Lại thêm một người xuyên không nữa à? Trên đồ vẫn đang bận sát thủ phục, chắc là đang làm nhiệm vụ rồi. Tốt thật, cuộc sống ở cổ đại này ko còn trầm mặc căng thẳng nữa
Suy nghĩ của Thiên Khai: 2 người này quen nhau? Có quan hệ với Linh nhi? Vận bộ đồ kì lạ giống Linh nhi? Từ trên trời rơi xuống? Rốt cục chuyện này là sao?
Cuộc sống ở cổ đại này thật không có không khí hài hước gì cả, nay Sương Sương đến chẳng phải làm cho không khí nơi đây thêm vui hơn sao? Sương Sương vốn nghịch nghợm nhưng lại vô cùng được việc. Năng động đáng yêu, tuy là một sát thủ nhưng không phải sử dụng để giết người. Nên tính tình không đáng sợ như nàng, là nội gián chuyên nghiệp, mật thư tình báo của Sương Sương luôn là chính xác nhất.
*Thượng NGọc Thiên Sương – Sương Sương: Sát thủ hiện đại, xuyên không cách thức như nàng. Là một người bạn chí thân, chiến hữu thân thiết nhất trong mọi mặt trận. Tính tình đáng yêu nhưng khó đoán. Là một quân sư mưu trí ko kém cạnh nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.