Vũ Sát Âm Kì

Chương 56


Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 56

Chương 56:
Quân đội triều đình được điều đến biên cương chiến đấu nhiều vô kể. Tuy Lữ Minh Quốc là một cường quốc, nhưng bất quá chỉ là cường quốc về kinh tế, văn hóa, xã hội. Còn về binh lược há ra còn yếu kém.
Huống chi, Miên Lập Đế Quốc là một cường quốc về quân sự và chuyên đi cướp thuộc địa. Luận về mặt nào cũng thấy Lữ Minh Quốc còn thua xa.
Thế nên, chỉ trong vòng 1 tuần giao chiến, Miên Lập Đế Quốc đã nhanh chóng chiếm đóng hầu hết vùng biên cương. Lòng dân xáo động, triều đình nguy nan, khó lòng trụ được.
Người Miên Lập đi tới đâu, nơi đó đều nhà tan cửa nát, máu đổ thành sông, xác chết chất cao như núi. Gặp nam thì giết, gặp nữ thì cưỡng, gặp trẻ con thì bắt về làm nô lệ.
Không những thế, bọn họ còn bốc lột của cải lương thực của người dân, cướp của phóng hỏa, những điều độc ác tàn bạo nhất. Bọn họ đối xử với những con người nơi này như đối xử với thuộc địa của mình.
Há chẳng phải, bọn họ coi Lữ Minh quốc này là thuộc địa, là một bại quốc hay sao? Tội ác chồng chất, họ chẳng khác nào uống máu của nhân dân để giải khác, ăn thiệt nhân dân để no, lấy xương làm củi đốt.
Triều đình điều hết binh tài tướng giỏi ra biên cương cả, quân đội triều đình ngày càng lỏng lẻo, một sơ hở tử huyệt của Lữ Minh quốc.

—-Quốc Sư Phủ—-
-Linh Nhi, hiện nay đất nước này đang lâm vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, nước mất nhà tan, nhân dân vô tội bị giết một cái tàn bạo như thế. Nhưng mà, triều đình chống cự ko được bao lâu nữa. Vậy nên, ta muốn nhờ con một chuyện.
Văn Phàm quốc sư nói, phong thái có phần vội vã. Đôi mày ngài chao lại, đôi đồng tử ánh lên vẻ hoang mang lo lắng.
Nàng hiểu ý của nghĩa phụ, nghĩa phụ chính là nhờ thế lực của nàng để dẹp yên bọn giặc. Trước giờ, đầu óc mưu toan của nàng vốn không dùng để cứu người, nó vốn là để trà thù, để giết người. Cư nhiên hôm nay lại bị nhờ vả như thế. Nàng có chút nhíu nhíu mi:
-Nghĩa phụ, con vốn ko phải người của Lữ Minh quốc, ko cần suy nghĩ tới vận mệnh của nó, càng ko cần phải ra tay tương trợ.

Nàng ngừng một chút lại nói tiếp:

-Nhưng mà người yên tâm. Người là nghĩa phụ của con quốc sư của nước này. Vì lo cho an nguy của người, con sẽ ko để bọn họ sống yên đâu ở đây đâu.
“Thậm chí, con sẽ cho Miên Lập Đế Quốc thay triều đổi quốc, sẽ cho bọn họ biết như thế nào lại có thể động đến nghĩa phụ của ta?” Ánh mắt nàng lóe tinh quang, sắc bén tỏa ra tử khí.
Nắm bắt được điều đó, Văn Phàm quốc sư chỉ khẽ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm. “Linh nhi này, đối vơi người thân thì muôn vạn lo lắng, ấm áp vô vàng. Nhưng khi ai động đến những cái mà Linh Nhi trân trọng, thì lập tức, con người chỉ biết yêu thương này lại trở nên ngoan độc.”
-Linh nhi, con phải tự biết khổng chế bản thân, đừng để tâm ma che mờ lý trí.
Văn Phàm quốc sư nói một cách nhẹ nhàng, ko phải trách móc, không phải dạy đời, đơn giản chỉ là một lời khuyên xuất phát từ tận trái tim.
Nàng hiểu điều đó, vì thế nàng trân trọng vị nghĩa phụ này. Một câu nói hữu ý. Nàng không nói gì cả. Không hứa, cũng không trả lời. Vì nàng biết sẽ có ngày nàng phải thất hứa thôi.

—-3 ngày sau, Ngự thư phòng—-
Hoàng thượng nghiêm túc phê duyệt tấu chương, quan sát gắt gao tình hình chiến sự. Thần sắc kém hơn, đôi mắt có dấu hiện thâm quần. Lo cho tình hình đất nước, hoàng thượng này đã lao tâm lao lực thế là cùng.
Hắn tuy phong lưu đa tình, đào hoa vô số nhưng cũng là bậc anh quôc, anh minh thần võ, một vị vua tốt biết lo cho nước cho dân. Đầu óc hắn rối như tơ vò, Lữ Minh quốc chẳng lẽ bị diệt vong trong tay hắn sao?
Cẳng thẳng quá đà, đang trong lúc tin thần hắn gần như kiệt sức thì:
-Báo…..Hoàng thượng vạn…
-Không cần hành lễ, có chuyện gì? Tình hình chiến sự như thế nào rồi?[Vôi vàng cắt lời kẻ buôn tấu]
-Bẩm hoàng thượng, chiến sự có chuyển, là chuyện tốt, hoàng thượng là chuyện tốt.
-Lâm khanh gia, mau mau cho trẫm biết, chuyển biến như thế nào rồi? [Giọng hắn kinh hỉ ko thôi]

-Bẩm hoàng thượng, vốn dĩ diện binh cho triều đình phái tới đã không cầm cự nổi quân giặc, không ngờ rằng, ngay trong lúc quyết định đó có môt tốp viện binh khác giải cứu kịp thời. Bọn người đó võ công cao cường, ra tay nhanh chóng lại là những chiêu đoạt mệnh. Rất nhanh sau đó binh đoàn quân xâm lượt tử trận gần hết, không có đường lui.
-Thật sao?[không tin vào tai mình, hoàng thượng đứng bật dậy, nụ cười anh tuấn sáng chói dị thường]
-Vâng, hoàng thượng. Không những tại đó, ở sa trường phía Bắc cũng được bọn người này cứu giúp, quân địch tổn thất nặng nề, không ngờ rằng quân đội chúng ta lại có viện minh lớn mạnh như thế.
-Tốt, tốt lắm. Thế viện binh đó là do ai chỉ huy tương trợ?
-Thần không biết. Chỉ biết rằng đội viện binh đó không mặc quân phục, chỉ mang trên người toàn bộ là hắc y, vũ khí của bọn họ kì lạ lại mang kịch độc đáng sợ.
-Có viện binh như vậy sao? Thế giờ họ đâu?
-Bẩm hoàng thượng. Sau khi đã đánh hạ quân Miên Lập, bọn họ nhanh chóng rút lui, toàn bộ đều phi thân đi, không theo một binh lược hay đội hình nào cả. Dường như bọn họ vốn là sát thủ…..A, còn nữa, trước khi đi, một trong những người đó để lại trên đất lệnh bài. Hoàng thượng quá mục.
Dứt lời, Lâm đại nhân dân lên cho hoàng thượng một cành hoa anh túc, màu đỏ như máu, hương thơm mị người. Sau khi xem qua, hoàng thượng nhíu nhíu mi:
-Ngọc Diệm Cung? Là người của giang hồ sao? Lâm khanh gia, mau đi điều tra ngọn ngành.
-Hạ thần tuân lệnh.

—-Ngọc Diệm Tiêu Cục—-

Trích:

Bạch Lạc Sư(Bạch Hổ): Thành lập và quản lí Ngọc Diệm tiêu cục, huấn luyện các cao thủ, sát thủ chuyên đi giết người cướp tiêu.
Ngọc Diệm Tiêu Cục xưa nay chuyên cướp tiêu của triều đình, không ngờ hôm nay lại sử dụng tổ chức sát thủ này đi cứu triều đình. Nói ra thật chẳng ai tin.

Nhưng sự thất chính là như thế đấy. Ngọc Diệm Tiêu Cục này chính là đơn vị có các tay sai sát thủ đáng gờm nhất trong Ngọc Diệm Cung. Hôm nay, chỉ cư đi 200 người trên 2 mặc trận, thế thôi mà đã giết được gần như toàn bộ quân địch đưa ra rồi.

Người Miên Lập Đế quốc nổi tiếng lực lưỡng, chinh chiến nhiều vô kể, (t/g: tương tượng như người Mông Cổ của lịch sử thế giới hiện đại) số lần bại trận chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Cư nhiên tại Lữ Minh quốc này lại chiến bại ở 2 trận quyết định. Một tin tức chấn động toàn thiên hạ. Buồn cười châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu bẹp ai ngờ xe lăn[lóc] (t/g: ta quên mất câu tục ngữ này, nên chế ấy mà, ai nhớ chính xác sửa lại dùm tan ha…)
Chỉ là, bọn người Miên Lập vốn hiếu thắng, không chấp nhận thua, nên một lần nữa dùng binh quyết chiếm 2 địa phận quan trọng này. Thế nên, một lần nữa bọn họ lại xuất quân, và lần này, chính là dùng toàn bộ lực lượng quyết tử chiến với người của Lữ Minh Quốc. 2 tuần nữa, binh lực sẵn sàng, Lữ Minh Quốc chờ diệt vong đi.

Nghe được tin này, nàng không khỏi cảm thấy bọn người Miên Lập thật dở hơi, thật hiếu thắng. Binh lực đã mất đi một phần, cư nhiên lại tiếp tục xuất quân. Phải hay không muốn về nước sớm?

“Nếu đã thế, thì ta sẽ toại nguyện cho các ngươi”. Ngay sau đó, nàng tiến đến Ngọc Diệm Sơn Trang tìm Sương Sương, một quân sư tài giỏi, đầu não của tổ chức sát thủ ninja ở hiện đại kia.

Hà hà, những chiêu mà người ta thường gọi là tiểu nhân, bỉ ổi, đê tiện nàng sẽ sử dụng triệt để. Dù sao đi chăng nữa thì đầu óc của nàng là một đầu óc hiện đại, chẳng nhẽ lại thua bọn người cổ chết tiết kia sao?

Ngay trong đêm, tổ chức của Ngọc Diệm Tửu Lâu, Ngọc Diệm Tiêu Cục bắt đầu hành động.


Những vũ nương được đào tạo bài bản được cài vào trong doanh trại của địch. Dùng sắc đẹp, vũ điệu mị người kia làm tin thần của bọn lính rối loạn, ngày ngày ko lo thao luyện, chỉ biết rượu chè, tiệc tùng.

Dùng vũ điệu của mình làm điên đảo tâm trí họ. Dùng sắc đẹp của mình làm chiến khí bị hạ xuống. Đam mê tưởu sắc, say mèm, một chút ít độc làm bọn họ say đến chết.

Rải một chút xíu Tùy Tâm Lộ vào nguồn nước chính, suốt ngày chỉ biết ảo tưởng xa xăm. Cho một vài con mọt gạo và mấy chú chuột vào kho lương thực của chúng.
Một vài tên sát thủ hẳng đêm phục kích, giết cỡ mươi chục người mỗi đêm. Ban ngày trà trộn vào kho vũ khí thực hiện một vài hành động được gọi là bỉ ổi.
1 tuần sau, số người chết đã gần 1/3 quân đội của bọn Miên Lập Đế Quốc. Bọn quân sĩ còn lại hầu hết chỉ là nhãi nhép, những cao thủ đều bị sát thủ Ngọc Diệm Tiêu Cục giết triệt để.
Khi hay tin được, Dương Bách cũng tức là vương gia Miên Lập Tư Yên, vương gia cao cao tại thương kinh hồn bạt vía. Vì cớ gì? Vì cớ gì binh lính của hắn lại suy giảm trầm trọng đến thế.
Người chết quá một phần ba, những người còn lại đều ko tin nhuệ, tinh thần xuống cấp. Hơn nữa, nguồn nước có độc, làm cho quân lính không ngừng bị ảo mộng dù ko ngủ. Lương thực bị hao hụt nghiêm trọng, cầm cự được không bao lâu.

Là một nguyên soái lãnh binh chinh sa, khi thấy tình cảnh như thế hắn không khỏi thất thần. Tình thế ngày càng nguy cấp rồi, 1 ngày trôi qua là vô số mạng người chết, lương thực cạn kiệt. Chỉ biết chửi 2 từ “Khốn khiếp”

Nhưng là, chính Dương Bách hắn cũng đã trúng Tùy Tâm lộ, chỉ là chưa đến lúc bộc phát thôi. Để ột quả boom nổ chậm như hắn lãnh binh chỉ có làm tổn hại lực lượng của mình thôi.

Bầu trời vẫn xanh, mặt trời vẫn tỏa, gió vẫn hiu hiu thổi. Nhưng, trong hương vị của gió lại mang nồng đậm tử khí, bảo hiệu sẽ sắp có những vong hồn xuống địa phủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.