Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 53
Chương 53:
Nghe A Kỳ nói, nàng không khỏi cảm than, thảo nào dù làm cách gì hắn cũng không chết, dường như còn mạnh thêm nữa. Khốn khiếp thật. Âm thầm chửi một câu trong lòng, mi mắt nàng đã mệt mỏi, thân người rã rời vốn đã không còn sức để đi lại nữa. Vương tay lên, một luồn ánh sáng chói lòa phát quang, theo đó là thanh Đoạn Thiên Dạ Đao được khảm NGọc Đoạn Tình xuất hiện.
Ánh sáng ngọc bích của Đoạn Tình Ngọc đại thịnh phát quang, làm cho cơ thể nàng khá hơn đôi chút, những người xung quanh cũng cảm thấy thoải mái theo. Đặc biệt hơn, ánh sáng Ngọc Đoạn TÌnh này mạnh mẽ xuyên qua nơi bọn người Phi Long cùng Lão Lý Tịch Thiên giao đấu. Khắc tinh xuất hiện, lực của lão yếu dần đi.
TRong lúc lão đang bị ngọc bích quang tiêu dần năng lượng. Nàng tay trái cầm đao, tay phải cầm tay của Vỹ Phong, dùng đao cứa vào ngón trỏ, một giọt máu thanh lệ chảy ra. Nhanh chóng, nàng dùng Ngọc Đoạn Tình hứng giọt máu ấy. Vỹ Phong trong lòng thắc mắc, tại sao nàng lại làm như thế?
Huyết dịch và bảo ngọc chạm vào nhau, ngay lúc đó lại thêm một đạo quang ngọc bích mạnh mẽ chiếu sáng. Ánh sáng ấy dần chuyển sang màu xanh lam lạnh lẽo nhưng đầy uy lực. Cũng ngay trong thời khắc chuyển sắc quang của bảo đao, thanh đao run lên thoát khỏi tay nàng và bay đến tay chủ tử của nó – Thiên Vỹ Phong.
-Thanh đao này giờ là của ngươi, chỉ ngươi mới có thể sử dụng nó. Dùng nó giết kẻ thù diệt gia của ngươi.
-Được. Ta sẽ trả thù, còn nàng thì sao?
-Trả thù thay cho sư phụ sư mẫu ta, thay cho cả lê dân bá tánh. Ngươi giết hắn, ta sẽ tiêu diệt những mầm móng của hắn tạo nên.
-Chủ tử, mau lên, chúng tôi sắp chịu ko nổi rồi.
Đằng kia, bọn người Phi Long hét lên giọng gấp rút. Nghe vậy, nàng nhìn hắn gật đầu, hắn ánh mắt chứa nhìu tia phức tạp nhìn nàng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy hắn bay tới, bọn người Phi Long nhất tề gật đầu. Bảo đao trong tay, hắn xoay thanh đao về hướng mặt trời, tiếp nhật ánh sáng nhật minh, Ngọc Đoạn Tình lam quang đại thịnh, khí khái bức người, mang theo một luồn năng lượng dồi dào cho người bên nàng và năng lượng tiêu hủy cho lão Lý Tịch Thiên.
Lão ta bị lam quang che phủ, năng lượng bị rút bớt, tiêu tan vào trong không khí. Không tài nào tập trung, lão cứ lùi về sau mặt dù chưởng lực Ma Khối Đoạt Mệnh Cầu vẫn còn trong tay. CHớp lấy thời cơ, bọn người Phi Long mâu quang khẽ sáng, dùng 8 phần công lực của mình nhất tề đánh về Lão ta. Luồn đại quang thập sắc thập nhân một lúc đều đánh về lão, cộng thêm đại quang của Đoạn Tình NGọc làm lão ta nhanh chóng bị hạ gục.
“Ầm” một tiếng vang dội cả kinh thành, Ma Khối Đoạt Mệnh cầu xưa nay là nội công đoạt mệnh trong truyền thuyết vì chưa có ai từng phá giải được nó, nay bị thập nhất nhân này đánh bại, quả thực là một truyền thuyết lưu danh muôn đời.
Thiên Vỹ Phong hắn lợi dụng thời cơ, lấy tốc độ sấm chớp phần nào được hỗ trợ bởi Đoạn Thiên Dạ Đao đánh về phía lão. Chỉ thấy một tia sáng lóe lên, một thanh âm xé gió, sau đó là một tiếng dạ thịt bị rạng nứt, âm thanh huyết dịch phun ra và tiếng rống ghê ghợn của một con quỷ.
Hắn, Thiên Vỹ Phong vận hắc bào tung bay trong gió, ánh sáng rực rỡ từ ắn tỏa ra thật bức người. Ngũ quan không thể tinh xảo hơn được ông trời ưu ái, lạnh lẽo băng sương. Đôi con ngươi màu bạc trầm lắng đến độ cực hàn chứa đầy tinh thù hận. Khóe môi hồng nhếch lên khinh bỉ đến tận cùng. Minh nhật chiếu trên cơ thể vạm vỡ săn chắc giờ đây thấm đẫm máu tươi. Tay phải cầm Đoạn Thiên Dạ Đao đầy huyết dịch oai hung đến đáng sợ.
Tầm mắt khinh thường nhìn kẻ đối diện đang từ từ khụy xuống, một rãnh dài giữa lòng ngực đang không ngừng chảy máu cùng thoát ra ma khí. Đôi đồng tử dần trở nên bình thường, các cơ bắp teo dần lại, móng tay quỷ cũng mất đi. Giờ lão ta chính là một bại quân trong tay hắn. Hằn sâu trong đôi mắt kia là một nỗi bất cam, căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lão sắp chết rồi, chính là Thiên Vỹ Phong và Vũ Hoàng Linh đã giết lão. Giang san của lão gần đạt được rồi, con trai của lão sẽ lên làm hoàng đế. Cuộc đời lão sắp tận hưởng vinh hoa phú quý, những tháng ngày xưa đã qua rồi. Nhưng, tại sao? Mọi thứ mất hết như vậy sao? Con trai lão do Vũ Hoàng Linh giết, gia đình hắn bị Vũ Hoàng Linh hạ độc, nay, lão chết trong tay hậu bối của sư huynh đồng môn đáng hận kia. Lão không cam tâm, dù là ma lão cũng sẽ ko tha cho 2 con người này.
Không còn có thể suy nghĩ thêm điều gì nữa, lão ta dần chìm vào trong vô thức, giấc ngủ ngàn thu đang chờ đợi lão. Nhưng mà, khi thân thể kia gục xuống, oán hận còn quá sâu đậm, ma khí thoát ra tích tụ lại tạo thành một hình thù quái dị mang một mùi vị và màu sắc đáng kinh tởm.
Phát hiện được nguy hiểm, nàng nhanh chóng phi thân đến chỗ Vỹ Phong hắn đang đứng, đôi đồng tử đầy lo lắng và vội vã. [Vì 2 phân thân ảnh kia đã nhập lại người nàng nên nàng đã hẳn tươi tỉnh]. Lập tức, tay chấp theo ấn hiệu, miệng niệm thần chú, kim quang phát sáng trên 2 ngón trỏ và giữa của nàng. Như hiểu ý, bọn người Phi Long cũng làm động tác như thế.
Ngay khi hình thù kì quái mang nặng âm sát khí kia chuyển động về phía hắn và nàng, bọn người nàng nhất tề phóng tia sáng uy mãnh về hướng đó.
Không lâu sau, mười một ánh màu ánh sáng bao trùm vầng khối kì lạ đó. Bị bao vây, vầng khối mạnh mẽ chống trả, chuyển động không ngừng. Bọn người nàng chật vật lắm mới giữ được không để vầng khối thoát ra ngoài, nếu ko hậu quả e rằng khó lường.
Ra đòn cuối cùng, dùng 10 phần công lực, 11 người tạo nên một vật thể sáng chói còn hơn ánh minh nhật, bao vây vầng khối kì lạ. 2 lực lớn đấu đá nhau không ngớt, những hỗn tạp âm thanh vang lên quái dị. Và, chúng kết thúc bằng một tiếng nổ kinh trời, không những khói bụi bay mù mịt, mà những thứ chất lỏng màu đen cũng văng đi khắp thành.
Mỉm cười, nàng cảm thấy tâm hồn thật nhẹ nhõm thoải mái.
– Cuối cùng, thù đã trả. Sư phụ sư mẫu con đã trả được thù cho người. Tâm nguyện cuối cùng của người là lấy lại Ngọc Đoạn Tình con cũng đã hoàn thành. Sư phụ sư mẫu, người trên trời linh thiên mong sẽ sớm mãng nguyện.
[Trong lúc nàng nói thì một viên châu phát sáng từ người lão Lý Tịch Thiên bay lơ lửng, Vỹ Phong đã bắt được nó ]
Nàng ngước mặt lên trời nói lớn, giọng nói khảng khái mang chút mệt mỏi. Ngữ tất, cơ thể nàng dường như mất đi sức lực, khụy xuống. Đôi mắt đẹp khép lại, trên môi còn vương một nụ cười – nụ cười của sự tự hào xứng đáng. Hắn nhanh chóng đỡ lấy nàng, bế nàng lên nằm trong vờ vai, vòng tay và vòm ngực rắn chắc của hắn.
-Nàng đã quá mệt mỏi rồi, nên nghĩ ngơi đi. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, nàng phải khỏe lại để còn giải quyết một số món nợ cuối cùng.
Hắn ôn nhu thủ thỉ vào tai nàng. Chỉ thấy chân mày nàng giãn ra, nụ cười trên môi càng sâu đậm. Đâu đó trong tìm thức của nàng: Cảm ơn ngươi, Vỹ Phong.
.
Phiên ngoại: Mọi bí mật được tỏ bài.
Sau khi nàng tinh thần trở nên tỉnh táo, sức khỏe khá hơn, nội công hồi phục. Tại Ngọc Diệm Sơn Trang, 10 con người gồm: Vỹ Phong, nàng, Phấn Phấn, Phi Long, Phi Vũ, Lâm Thanh, Lâm Vỹ, A Kỳ, A Sở cuối cùng là Thiên Khai – kẻ vắng mặt từ lúc giao chiến đến giờ.
-A Kỳ, mọi chuyện chi tiết như thế nào?
-Sư Phụ, mọi chuyện là như thế này:
“Sư tổ và tổ mẫu vốn là 2 lão nhân gia luận về diện mạo và võ công đều hơn người. 2 người họ sống đã trên trăm tuổi chứ ko phải ngũ tuần như sư phụ đã nghĩ. Nội công và dược do sư tổ điều chế ra chỉ là một phần nhỏ giúp 2 người giữ được độ tuổi thanh xuân, phần lớn chính là nhờ Trường Sinh Bất Lão Châu . [Chỉ vào tay hắn đang cầm]
Chuyện này chỉ có sư tổ và tổ mẫu biết, ngay cả Thiên Vỹ Kỳ đại đệ tử của sư tổ cũng không biết. Nhưng Lý Tịch Thiên lại biết đến sự hiện diện của nó qua một cuộc nghe lén của 2 người.
Lão ta từ lúc đó nổi lên mưu đồ giết sư cướp bảo. Và thêm vào sư tổ thiên vị đại sư huynh hơn, hồng nhan tri kỉ của lão là Vô Thủy Hoa lại bị đại sư huynh cướp mất. Bao nhiêu ân oán chồng chất, lão giết huynh đệ đồng môn, giết luôn cả sư phụ sư mẫu của mình để phục vụ cho tham vọng độc bá thiên hạ của lão.
Cũng may rằng tham vọng chưa đạt được thì được Sư Phụ Vũ Hoàng Linh tướt đoạt đi mạng sống, đem vong hồn của lão đánh hồn phi phách tán. Người đúng là cứu tinh ko những của Lữ Minh Quốc này, sư phụ ạ.”
Chiêm thêm một câu nịnh nọt, A Kỳ mỉm cười nghịch ngợm. Nàng cũng phì cười vò đầu oắt con này.
-Thì ra mọi chuyện là như thê. Trường Sinh Bất Lão Châu này cũng thật mạnh.[Nàng cảm than ko ngớt]
-Đúng thế sư phụ. Nhưng mà nó lại mang 2 mặt, 1 mặt là trường sinh bất lão, 1 mặt khác là đưa con người đi vào ma đạo. Lão Lý Tịch Thiên vì quá tham vọng đã tự đưa mình vào cánh cổng diêm la điện. [A Sở thêm vào mấy câu giải thích]
-Linh Nhi. Nàng lúc đó không sử dụng thuật phân thân? [Vỹ Phong tinh ý nhắc đến]
Nàng cười khổ, không ngờ bí mật này của nàng lại bị hắn phát giác.
-Đúng thế, lần này không phải là thuật phân thân nữa. Đó là thuật được gọi là Nguyên Thần Xuất Khiếu. Tuy nhiên ta xuất 2 nguyên thần, và 2 nguyên thần này lại mang 2 năng lực riêng của ta.[nàng điềm đạm trả lời]
Mặt hắn biến sắc, bình thường chỉ cần xuất một nguyên thần thì đã không ổn rồi, nay nàng lại xuất 2, lại mang 2 đặc tính khác nhau, thế chẳng phải nàng bước trên vành đai mỏng của sự sống và cái chết sao? Thấy mặt hắn có vẻ tức giận, nàng nói:
-Không cần lo, chỉ cần ta ko mún chết, không dạ quỷ nào có thể bắt linh hồn của ta mang đi cả.
Còn về phía Ngạo Thiên Khai, hắn ta chỉ không nói gì cả, mặc dù trong lòng ngập tràn sự lo lắng. Sự trầm mặc này ngày càng dị thường. Ngoài kia, nắng vẫn hanh vàng chiếu rọi, con chim vành khuyên hót líu lo trên cành trúc đào gần đó, gió vi vu thổi đùa giỡn cùng vầng mây trắng, hờ hững trôi phía xa chân trời.