Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 44
Chương 44: Hoa Anh Túc
Ngoài lề chút nha mọi người..
Phân tích một tý về con Kì Mã – Sủng vật của hắn.
Kì Mã không phải dị thú, không phải yêu tinh, cũng không phải một con ngựa bình thường. Nó thuộc một chủng loại rất khác với các chủng loại ngựa ở cổ đại. Dường như nó không phải thuộc về chốn này.
Một ngày kia, hắn trúng độc và chạy trốn bọn quan triều đình. Hắn vô tình phát hiện ra con vật này. Ngoại trừ hắn không ai có thể lại gần nó. Cũng chính nhờ nó mà hắn mới biết đến Y Sơn Cốc, chạy theo quán tính của nó, không hề có sự đá động can thiệp nào của Vỹ Phong. Không biết có phải chăng là vô tình, nó đã đưa hắn đến nơi của nàng.
Nhưng….nguồn góc của con vật này không hề đơn giản. Nguyên nhân mà Vỹ Phong bị yêu sói mê hoặc xuất phát liên quan đến nguồn góc của con Kì Mã.
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~~
Trở lại câu chuyện của chúng ta đây.:.
Nàng được áp giải thẳng xuống đại lao hình bộ, không thăng đường, không tra hỏi. Tay bị một xiềng sắt xiềng lại. Bọn chúng tống nàng vào ngục thô bạo, nhưng nàng cũng chẳng để tâm lắm chuyện này.
Cái trước mắt là cần phải tìm hiểu kỉ cấu trúc nơi đây. Những thanh gỗ, song sắt tuy có to nhưng nếu ko cũ nát thì cũng bị mục đi. Đối với nàng thì đây không thành vấn đề.
Nhưng phía bên, vang lên những âm thanh nhỏ nhẹ làm nàng chú ý. “thút thít”…..tiếng khóc thầm nhỏ vang lên đều đều, có lúc như nấc nghẹn đi. Thân chủ của tiếng khóc đó thì nhỏ bé ngồi nép mình vào một góc, tóc tai rũ rượi, y phục lấm lem bùn dất, những chỗ rách còn lộ ra làn da bị đầy những vết thương.
(t/g: Huyền Vũ cắt bớt đoạn đối thoại giữa 2 người để tránh dài dòng, muội chỉ tóm tắt thôi nhá.)
Tiểu cô nương ấy chính vì chịu oan ức nên mới bị bắt vào đây. Cả gia đình gồm phụ mẫu và đại ca đều bị bọn quan lại mù mắt kia giết hại chỉ trong một ngày. Bọn họ lấy cớ bắt những người dân tị nạn[ gia đình tieu63c cô nương cũng là một trong số đó] để tra khảo, cố tình nghi vấn người dân là bọn cướp bất lương.
Nhưng sự thật lại khác hoàn toàn.
Xưa tại Lữ Minh Quốc có lời tương truyền: Hồ Điệp Tiên tử hạ phàm mang theo một bảo vật của trời, Tiên tử hóa thân thành một thôn nữ đi cứu nạn dân thành khỏi các thiên tai bão lụt. Rồi, Tiên tử phải lòng một chàng thôn dân chân chất và hạ sinh một đứa con trai. Ngọc Hoàng biết được và bắt Tiên Tử về trời hỏi tội. Nhưng phát hiện rằng bảo vật ấy đã được Tiên Tử để lại dưới phàm trần. Cho đến ngày nay, lời tương truyền còn nói rằng đồng nữ của Điệp gia[tức họ của Tiên tử khi hóa thân xuống trần] cất giữ trong người bảo vật đó. Người có thể lấy đó đi sẽ được trường sinh bất tử, tuổi thọ ngang trời đất, pháp lực vô biên không ai địch nổi.
Và đó cũng là mục đích thật của bọn quan lại tay sai Lý Tịch Thiên. Vị tiểu cô nương kia tên là Điệp Phấn Phấn, nữ nhi duy nhất của Điệp gia 1000 năm nay.
Nàng xót thương cho số phận đâu khổ ấy, phải chăng đây là duyên trời định để cho nàng gặp Phấn Phấn, che chở cho tiểu cô nương cũng như sẽ không có một bản sao của nàng. Thời gian tuổi thơ của nàng chẳng mấy tốt đẹp nếu không muốn nói là kinh hoàng. Một tuổi thơ đầy máu và giết chốc.
Và thế, nàng đã nhận Phấn Phấn làm tiểu muội muội của mình. Nàng hứa rằng sẽ bảo vệ cô nương ấy như chính bảo vệ tuổi thơ của nàng. Còn nữa, nàng còn biết thêm bảo bối mà lời tương truyền nói tên Điệp Hoa Trinh, chính là…..trinh tiết của người con gáihọ Điệp(t/g: đây là bí mật của Điệp gia 1000 năm nay, người ngoài không 1 ai biết hết)
Nàng giao cho Phấn Phấn một cành hoa Anh Túc đỏ đẹp rực rỡ, bảo rằng sẽ có lúc cần dùng tới nó.
*~*~*~*~*~*~*~**~*~*~*~*
Người sai khiến bọn quan lại không ai khác chính là Lý Tịch Nhan, kẻ cứ tưởng như thân bại danh liệt. Hắn đằng sau sai khiến tất cả các hoạt động này, bao gồm cả việc cho người bao vây Ngọc Diệm Trà Lầu và bắt nàng vào nhà lao.
“Cửu Vĩ Hồ Ly, một khi ngươi đã lọt vào trong tay ta thì ta sẽ không để cho ngươi toàn thây trở về. Dám hạ nhục ta, dám làm ta có lỗi với liệt tổ liệt tông, dám giết người ta yêu, dám đả thương phụ thân ta. Được lắm, món nợ này ta sẽ tính với ngươi một lượt…hahahahahaha”-Những điều Lý Tịch Nhan nghĩ trong đầu.
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~~
Hôm sau tại nhà lao, Lý Tịch Nhan lại cho người đến hòng bắt Phấn Phấn sử dụng cực hình, lấy hình bức cung ép Phấn Phấn nói ra bảo bối trong truyền thuyết ở đâu. Phấn phấn hoảng loạn khóc lóc thảm thiết vì nổi ám ảnh của gương mặt này không ngừng quấy rối tâm trí tiểu cô nương. Hắn đã một đau đâm chết cha cô, một chưởng giết mẹ cô, dùng cả chục tiễn bắn đại ca cô. Rồi, khi bị bắt vào nhà lao này, ngày ngày hắn không cho cô ăn uống, dùng cực hình bắt cô phải nói ra bảo bối truyền thuyết. Phấn Phấn đã quá sức chịu đựng rồi..
May thay, nàng nhìn ra được nỗi sợ hãi tột cùng trong ánh mắt Phấn Phấn. Cảm thấy rằng nỗi sợ hãi đó trước kia cũng đã bao lấy nàng, thậm chí hơn như thế. Chuỗi ngày kinh hoàng đó nàng nhất quyết không thể để xảy ra trên người tiểu cô nương yếu đuối đó được. Nhất định không.
Và thế, nàng dùng một chút sức mạnh phá tan xiềng xích trên tay, nội công thâm hậu xuất một chưởng “ầm” một tiếng làm vỡ tan cả đại lao, mặt đất như rung chuyển theo cú chưởng đó. Khói bụi bay mù mịt không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nàng phóng như bay về phía thân ảnh đang siết chặc Phấn Phấn.
Bất giác, cách tay phải nàng đưa về phía trước, những móng tay dài ra trong vô thức. Đôi đồng tử như hắc ngọc ngày nào nay xoẹt ngang một tia đỏ máu. Ánh mắt chứa đầy sát khí, không khí nồng đậm một mùi chết chốc đáng sợ.
Lý Tịch Nhan bàng hoàng chưa hết vì vụ nổ đại lao xảy ra thì hốt hoảng khi cảm nhận được một luồng sát khí bức người đang tiến đến hắn với tốc độ chớp nhoáng. Hắn vốn không phải một kẻ ngu đần nên lập tức lấy con tin trong tay đe dọa.
-Đứng lại, nếu không ta sẽ giết con a đầu này.[Tay cầm kiếm kề sát cổ Phấn Phấn, rỉ ra một ít máu]
-Ư….a….a…..đau quá…đau quá…Tỷ tỷ cứu muội….aa[Phấn Phấn đau đớn vô cùng]
Nàng sựng lại khi nghe tiếng rên đau của Phấn Phấn. Lý trí dường như được đánh thức. Móng tay cũng trở lại như bình thường, đôi đồng tử mất đi tia sắc huyết. Thứ còn lại chính là sát khí tuy đã có phần sút giảm hơn trước đôi chút. Lạnh lùng buôn ra 2 chữ làm Lý Tịch Nhan không rét mà run.
-Thả ra.[Không một ngữ điệu, từ ngữ thâm trầm vô định]
-Nha đầu này là một tội nhân.. mang trọng tội. Không thể thả.[Lý Tịch Nhan cố giữ nét bình tĩnh]
-Thứ ngươi cần ở chỗ ta.[Nàng nói mà ánh mắt sắc bén như có thể giết người]
-Tỷ tỷ…[Phấn Phấn nghẹn lời]
-Điệp Hoa Trinh – bảo bối trong truyền thuyết ở chỗ ta.[Nàng ngắt lời phấn phấn]
-Làm sao ta có thể tin được.[Lý Tịch Nhan nghi vấn hoài nghi]
Nàng tùy tiện lấy trong người ra một viên châu ngũ sắc, mang một mùi vị làm khoang khoái đầu óc. Lý Tịch Nhan sau khi ngửi thứ mùi vị đó, trong đầu lâng lâng khó tả. Hắn lập tức tin nàng. Nhưng chưa kịp thỏa thuận thì viên châu đó lại đột ngột biến mất trong tay nàng như bốc hơi đi.
-Được, ta thả con a đầu này. Với điều kiện Điệp Hoa Trinh phải là của ta, và bản thân ngươi cũng phải thuộc về ta.[Hắn ma mảnh ra điều kiện]
Thiết nghĩ như thế thiệt thồi về phía nàng, nhưng không biết tại sao nàng lại đồng ý:
-Thành giao.[Ngắn gọn]
Chỉ chờ có thế, hắn đẩy Phấn Phấn ra ngã rạp xuống đất, mau chóng đưa nàng đi. Phấn Phấn:
-Tỷ tỷ….không được….Tỷ tỷ….muội làm sao cứu tỷ?[Đầu óc thông mình nhắc tiểu cô nương nhớ đến đóa Anh Túc đỏ vội hỏi nàng như thế]
-Đừng làm gì hết, và cũng đừng cứu ta, nhất định không được quay lại đây.
Dứt lời, hình bóng của nàng biến mất trong lớp bụi mờ ảo. Rồi, đóa Anh Túc bổng tỏa hương thơm ngào ngạt, một con hồ điệp từ đâu bay đến đậu trên đóa Anh Túc, sau đó bay đi theo một hướng nào đó. Thấy vậy, Phấn Phấn vội đi theo hướng của con hồ điệp bay. Cũng biến mất khỏi lớp bụi sau đó.