Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 45
Chương 45: Vào nhà lao
Dứt lời, hình bóng của nàng biến mất trong lớp bụi mờ ảo. Rồi, đóa Anh Túc bổng tỏa hương thơm ngào ngạt, một con hồ điệp từ đâu bay đến đậu trên đóa Anh Túc, sau đó bay đi theo một hướng nào đó. Thấy vậy, Phấn Phấn vội đi theo hướng của con hồ điệp bay. Cũng biến mất khỏi lớp bụisau đó.
Phấn Phấn theo hướng con hồ điệp kia mà đi không một chút nghi hoặc. Vì nàng ta tin hồ điệp chính là hóa thân của Hồ Điệp Tiên Tử, không thể nào dẫn đi sai chỗ được.
Quả nhiên là như thế, con hồ điệp đó sau khi hít phải bột phấn nàng rắc trên đóa Anh Túc thì bay một mạch đến Ngọc Diệm Sơn Trang.(t/g: Vũ Hoàng Linh – đại từ nhân xưng là nàng, Phấn Phấn hay những người khác – đại từ nhân xưng là nàng ta…..mọi người đừng nhầm lẫn nhé!)
Phấn Phấn vô cùng bất ngờ trước nơi đây. Cánh cổng to lớn được làm bằng gỗ quý. Bên trên đề “Ngọc Diệm Sơn TRang” nạm vàng chói lóa. 2 Bên bờ tường cao ngất ngưởng, trải dài dường như vô tận. Nhìn từ ngoài thôi mà Sơn Trang này đã đồ sộ thế này rồi. Phấn Phấn e dè không dám gõ cửa.
Vẫn còn đang bối rối tìm cách cho người bên trong biết thì cánh cổng lớn mở ra “rầm” một cái vang tiếng náo động cả chim chóc xung quanh. Thân ảnh mang bộ phục y bạch kim thêu những chi tiết cầu kì mà rất đẹp.
Con người này mang một thân hình chuẩn đến từng milimet. Vai rộng dáng cao, da trắng như nữ nhi nhưng lại không có một chút nào là công tử bột. Nhìn lên trên, Phấn Phấn bỗng nổi 2 vầng mây hồng trước má. Hắn ta có phải người không, đẹp đến nổi làm cho nàng ta phải đỏ mặt.
Tuy Phấn Phấn không phải một sắc nữ, nhưng bất quá nhan sắc kia quá ngọc thụ lâm phong đi. Cằm én mày ngài, đôi mi cong quyến rũ, đồng tử màu hổ phách. Ngạo khí cao, khí khái anh hùng, nhìn vào biết ngay là bậc chính nhân quân tử. Tuy thế nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn nhu nhìn…chằm chằm vào đóa anh túc trên tay nàng ta. Đoán cũng biết, chắc chắn người này có tình ý với tỷ tỷ nàng ta đây.
-Cô là ai? Tại sao có được đóa anh túc này?[Cách nói chuyện không được thân thiện lắm, ánh mắt nhìn Phấn Phấn có phần khó hiểu, vì bộ quần áo kia…]
-Tôi tên Điệp Phấn Phấn….là Hoàng Linh tỷ tỷ đã đưa cho tôi đóa hoa anh túc này.[Hơi e dè nhưng vẫn nói rõ]
-Vào trong.[Ngắn gọn, Thiên Khai đưa Phấn Phấn vào trong]
…………..
Đại sảnh Ngọc Diệm Sơn Trang hiện giờ có 3 thân ảnh đang ngồi đấy. 2 thân ảnh ngồi phía trên là 2 vị nam tử vô cùng soái, ngọc thụ lâm phong. 1 thân ảnh còn lại phía dưới thì lại nhỏ bé và có phần hơi thảm, quần áo tóc tai kệch cỡm, tay chân thì đầy những vết bầm, vết xước. Đó không ai khác là Thiên Khai, Thanh Luân Nhật[Thanh Long Linh Thú] và Điệp Phấn Phấn.
-Sao? Linh Nhi nộp thân mình cho Lý Tịch Nhan để cứu cô à?[Thiên Khai với thái độ vừa dò xét Phấn Phấn vừa lo lắng cho Hoàng Linh nàng hỏi]
-Ân.
-Linh tiểu thư còn nói gì không?[Luân Nhật lên tiếng hỏi]
-Tỷ tỷ còn nói “Đừng làm gì hết, và cũng đừng cứu ta, nhất định không được quay lại đây”
-Hahahah….Linh Nhi nói “nhất định không được quay lại sao”? Hahaha….Linh Nhi à, thực ra thì ngươi định giở trò gì nữa đi.
Thiên Khai cười to khi nghe thấy câu nói đó, rạng rỡ tươi tắn đẹp ko kinh thiên động địa. “Nghe mùi hương của đóa anh túc đó cứ ngỡ ngươi đã về, không ngờ ngươi lại đem về một tiểu nha đầu còn ngươi thì biệt tích. Nay ngươi lại giở trò gì đây Linh Nhi? Nhớ năm xưa cũng vì câu nói này của ngươi mà Sư Phụ Sư Mẫu khóc không ra nước mắt trước trò đùa tinh quái, bọn người Phi Long thì phát tiết với những chiêu trò điên rồ, ta cũng phải nhứt cả đầu với ngươi. Mỗi lần ngươi nói câu này chính là có một tai họa sảy ra dù là lớn hay nhỏ. Linh Nhi à!”.
Ánh mắt Thiên Khai nhu tình hết mức khi nhớ về những kỉ niệm cùng Hoàng Linh – một con người trong sáng và không có hận thù. Hắn thật sự rất yêu con người mang tên Vũ Hoàng Linh kia.
Về phần nàng. Nàng được Lý Tịch Nhan dẫn đến một nhà lao khác, đặc biệt hơn, nhà lao này nằm sâu trong lòng đất thuộc địa bộ phận của Thừa Tướng phủ, trên đường đi muôn vàng cạm bẫy chết người.
Nàng nhướng mi khi nhìn thấy ở đây toàn những người có võ công cao cường, nội lực thâm hậu. Nhưng bất quá, họ đang bị phong bế võ công, có lẽ là do một nguyên nhân nào nó không đơn giản.
Lý Tịch Nhan dường như vẫn chưa thoát khỏi cái mùi hương trên viên châu ngũ sắc đó, hắn đê mê như say như tỉnh, cho nàng thoải mái chọn…..phòng lao. Không nghi kị gì, nàng lập tức tiếng đến một nhà lao trống, bên trái là một vị nữ tử, bên phải là một vị nam nhân tuổi thoạt nhìn khá cao.
Xong, Lý Tịch Nhan đi khỏi đó. Nàng cũng chẳng buồn để ý. Vốn dĩ nàng quyết định vào đây rồi thì chắc chắn sẽ làm cho cả đại lao này muốn yên cũng không được.
Nhưng trước hết phải thăm dò tình hình trước đã…..