Vũ Sát Âm Kì

Chương 42


Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 42

Chương 42: Náo loạn hoàng cung 6: Lấy lại Ngọc Đoạn Tình(Bảo bối của Sư Phụ – Độc Quỷ Vương)
Thừa Tướng Phủ:
-Cha…Con khó chịu quá…Ư..ư..
-Nhan Nhi, con cố chịu. Cha sẽ áp chế kịch độc công tâm cho con.
-Con lạnh quá…..hừ…hừ…Cha, mau..mau lên, con khó chịu quá…..hự..phụt..[Lý Tịch Nhan thần sắc vô cùng kém, thống khổ thổ huyết]
-Nhan Nhi, con có sao ko? Chờ cha. Cha sẽ dùng Ngọc Đoạn Tình chữa trị cho con.
Ngữ tất, Lý phụ rời khổi phòng của Tịch Nhan. Nằm trên nhuyễn tháp, Tịch Nhan co giật đau đớn, vầng trán rịn ra những giọt mồ hôi lạnh. Môi ko chút máu. Dung nhan ngọc thụ lâm phong nay tàn tạ không ngờ.
Bên cửa sổ, một bóng người theo đó vụt vào trong phòng. Trên người mảnh mai một bộ nhuyễn hoa tử y, khăn che mặt màu tím nhạt, tóc được buộc tạm bằng một tấm vải lụa của màu tím nốt.
Đôi mắt âm lãnh không một tia cảm xúc hướng vào thân ảnh đang quằng quại trên giường. Khinh bỉ.
-Lý Tịch Nhan, ngươi thật đáng thương hại.
-Ngươi…ngươi là…

-Cửu Vĩ Hồ Ly….hahaha
-Cửu….Vĩ…Hồ…Ly..
Giọng nói đứt quảng, cơn đau nhói ở hạ bộ lại âm ỉ. Cảnh tượng đêm đó lại hiện về trong đầu hắn. Tùng Nhi của hắn, “của quí” của hắn đều bị con người ấy đoạt đi mất. Hại hắn không dám ra ngoài, hại hắn ko dám đối mặt với tổ tong, hại hắn phải rời xa người hắn yêu nhất……Chính là Cửu Vĩ Hồ Ly này đây.
Nộ khí xung thiên, mặt kệ cơn đau hành xác, hắn một mực đứng dậy giết nàng. Nhưng….vừa mới đứng lên thì “rầm” một tiếng. Đôi chân bủn rủn của hắn không trụ được và ngã sạp xuống đất.
-AAA..a.a….ư….
Hắn đau đớn ôm lấy hạ bộ mình. Chuyện là cú ngã ấy động đến vết thương chưa lành, lại…..chảy máu. Nàng là dùng kiếm hắn cắt của “đồ” hắn, khổ nổi cây kiếm đó có bôi một loại dược làm vết thương ko thể lành lại, chảy máu ko ngừng. Nàng cũng là dùng thanh kiếm đó cắt lưỡi Tùng nhi của hắn, làm Tùng nhi mất máu mà chết. Hắn hận nàng, hận tận xương tủy.
-Hahahaha….Gậy ông đập lưng ông, sao nào, ngươi cảm thấy thoải mái chứ?
-CỬU VĨ HỒ LY…..TA THỀ TA SẼ NGŨ MÃ PHANH THAY NGƯƠI….
Dứt lời, hắn dùng toàn bộ hơi sức tàn của mình đứng dậy lao về phía nàng. Ngay lúc đó, Lý Tịch Thiên hốt hoảng vì tiếng thét của con trai mình, ông ta vội vàng mang theo Ngọc Đoạn Tình đến.
Biết được Lý Tịch Thiên đang đến, nàng nhanh chóng lấy tốc độ trời phú siêu cấp nhanh nhẹn của mình phi thân ra cửa.
Mất mục tiêu, Lý Tịch Nhan đánh hụt vào khoảng không, ngã nhào ra phía trước…vô lực. May thay, cùng lúc đó Lý phụ mở cửa chạy vào đỡ.
-Nhan Nhi! Tại sao con lại xuống giường?[Đỡ Tịch Nhan xuống nhuyễn tháp]
-Cha…Cha phải giết Cửu Vĩ Hồ Ly đó….Con…con…
-Thôi được rồi Nhan Nhi. Để ta trị thương cho con rồi sao đó hả tỉnh tiếp, nếu còn dây dưa, ta e sức khỏe con không thể chống đỡ.
-Ân….
Để Tịch Nhan yên vị trên nhuyễn tháp, Lý phụ lấy ra trong người một hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo. “Hẳn đó chính là hộp được Ngọc Đoạn Tình” – Nàng từ trên nốc nhà nhìn xuống nghĩ.[lấy một viên ngói ra là có thể nhìn rồi]
Quả là không sai, chiếc hộp được mở, một đạo hào quang màu ngọc bích chiếu sáng cả căn phòng, dù bây giờ là ban ngày. Mùi hương thoang thoảng từ viên ngọc tỏa ra làm người ta sảng khoái tinh thần, dù rằng không biết tại sao lại có mùi hương đó.
Cầm viên ngọc màu ngọc bích trên tay, Lý Tịch Thiên đến nhuyễn tháp. Vận công, Ngọc Đoạn Tình hào quang đại thịnh, lấy nội công của Lý phụ làm dẫn, hào quang chiếu thẳng vào thân ảnh xanh xao đang nằm.
Viên ngọc từ từ bay lên cao và thoát khỏi bàn tay của Tịch Thiên, một làn khói mờ ảo bao trùm, không khí trở nên khác thường hơn. Tịch Nhan sắc mặt có chuyển, trở nên giống người hơn. Nhưng Lý phụ Lý Tịch Thiên thì trở nên yếu bớt đi do nội công tiêu giảm.

Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, chính là nó, chính là viên Ngọc Đoạn Tình mà sinh thời Sư Phụ và Sư Mẫu của nàng mong mỏi. Bây giờ nó đã xuất hiện.
Thời cơ đã đến, làn khói càng phủ càng mờ khung cảnh trong phòng mà sức lực của Lý Tịch Thiên lại càng ngày càng yếu đi. Nhanh như cắt, phi thân xuống….từ trên nóc nhà[tức là đạp ngói bay xuống]. Nàng nhanh chóng bắt lấy viên ngọc dễ dàng như trở bàn tay.
Đột nhiên viên ngọc bị cướp, nội công hụt đi. Vội vàng thu lại, Lý Tịch Thiên chao đảo.
-Là ai?[hét lớn]
-Cửu Vĩ Hồ Ly.[Nàng nói khi thân ảnh dừng lại trên nóc nhà lúc nãy, cái đối diện với lão ta chỉ là tấm lưng thanh mảnh]
-Ngươi…Chính là người đã hại con trait a?
-Đúng thế, không những vậy, ta còn hạ độc cả phủ tướng gia của ngươi, đồn đãi tin tức ô nhục của gia tộc họ Lý ngươi.[Cố gắng kìm nén]
-Ta với các hạ trước nay ko thù ko oán, cớ sao lại hãm hãi bổn phủ, nay lại còn cố ý cướp đoạt bảo bối?
-Cướp đoạt của ngươi? Hahahaha, hồ ngôn loạn ngữ. Chính ngươi đã cướp đi viên Ngọc Đoạn Tình này, chính ngươi đã giết Độc Quỷ Vương và Hỏa Diệm Thủ, chính ngươi đã thiêu đốt Y Sơn Cốc. Tất cả chính là ngươi gây ra.
Ngữ khí căm phẫn, đôi mắt sắc lạnh ánh lên vẻ đau thương nhưng ngập tràn sát khí. Quay lại, giương mi giễu cợt nhìn thân ảnh phía dưới, trong tim lại nhói đau rỉ máu, kinh mạnh trong người hồ như đang căng ra hết cỡ. Cổ họng nghẹn lại….Hận.
-Ăn nói xàm bậy. Ta không giết ai là Độc Quỷ Vương, ai là Hỏa Diệm Thủ, càng không hề biết nơi nào là Y Sơn Cốc.[Giật mình nhưng với vẻ ngoài xảo trá, lão ta bao biện]
-Còn dàm xảo biện? Thế ngươi hãy nhìn này.
Ngữ tất, nàng nhanh chóng vận khí hào quang mà ngọc bích một lần nữa đại thịnh. Nhưng lần này, viên ngọc được áp chế dưới bàn tay của nàng, tia sáng mạnh mẽ đua nhau thoát khỏi những khe hở của bàn tay chiếu sáng.
Không phải để cứu người nữa, mà nó lần này chính là một tia sáng tìm tàn những mối nguy hiểm chết người. Niệm một câu thần chú của thuật ninja, tia sáng ngọc bích trực tiếp chiếu thẳng vào mắt của Lý phụ Lý Tịch Thiên.

Một tần ảo ảnh hiện diện trên đôi đồng tử sảo huyệt kia. Những hình ảnh kí ức như một cuốn phim tua lại trong mắt lão. Hình ảnh của Sư Phụ Độc Quỷ Vương dạy dỗ Thiên Vỹ Kì[phụ thân Vỹ Phong] và lão, hình ảnh của Vô Thủy Hoa[phụ mẫu Vỹ Phong], hình ảnh hạnh phúc vui vẻ bên nhau, hình ảnh lão trộm Ngọc Đoạn Tình, chính tay Giết người trong mộng của lão, giết huynh đệ đồng môn của lão, hình ảnh Y Sơn Cốc cháy, ánh mắt thống khổ hận thù của Sư Phụ cùng Sư Mẫu làm đâu đó trong lòng lão trổi lên một chút xót xa. Nhưng cũng chỉ là xót xa mà thôi.
Trong vô thức, hắn thốt lên: “Sư Phụ, không thể trách ta, chính là người đã thiên vị, chính tại vì người”.
Bỗng, lại một đạo ánh sáng kì dị lóe lên, đem lão ta thoát khỏi miền ký ức.
-Lý Tịch Thiên, còn dám chối cải?
“Việc đã tới mức này thì”
-Cửu Vĩ Hồ Ly, ngươi đã biết quá nhiều, ngươi phải chết.
Ngữ tất, đem đối mắt cáo già nhìn nàng, thân người phi về hướng nàng, sát khí đằng đằng. Nhưng dù gì thì hắn đã bị hao hụt chân khí, tổn hao nội công và với lại nàng là một siêu cấp ninja tốc độ cao công thêm nội công thâm hậu. Chỉ một cái nhún chân, nàng đã thoát khỏi đó, để lại lão ta uất hận trong lo sợ.
Nàng chính là không muốn giết hắn bây giờ. Vì thế nàng phải mau chóng dời đi, nếu không đến khi nàng không thế khống chế được bản thân thì chính nàng cũng sẽ không thể điều khiển được con người của mình.
“Ta và ngươi sẽ chính thức quyết đấu với ngươi, kẻ thù không đội chung trời với ta – Lý Tịch Thiên. Ta sẽ cho ngươi nếm trải thế nào là cảnh “dù thế mạnh nhưng vẫn bất lực”. Không còn bao lâu nữa đâu. ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.