Vũ Sát Âm Kì

Chương 41


Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 41

Chương 41: Náo loạn hoàng cung 5: Thừa tướng phủ rối loạn, triều đình không thể bình yên.
7 Ngày sau ở phủ thừa tướng chính là một mảnh hỗn loạn không có phương hướng được giải quyết. Sauk hi uống nước được lấy từ giếng chính của phủ, mọi người dần trở nên kì lạ.
Cứ như một cơn nghiện, tới một thời điểm nhất định, tất cả các con người nơi đây đều trở nên khác thường, co giật, run rẩy, khát nước. Thế là cả phủ đổ xô vào cái giếng nước ấy uống lấy uống để. Cảm giác được thỏa mãn làm họ tê dại đi trong cơn khoái cảm. Cứ như vậy đã bảy ngày nay, không một thái y nào có thể giải thích được lý do.
Càng uống, họ lại càng kiệt sức, tuy cảm giác thỏa mãn ban đầu, nhưng sau đó chính là những cơn đau kịch liệt phát ra từ toàn bộ cơ thể, nóng như thiêu đốt, lạnh như đóng băng. Nhưng không một ai có thể ngừng việc uống thứ nước chết người đó. Bởi vì họ không thể cưỡng lại cơn nghiện khủng khiếp và quải đảng.
May mắn thay cho Lý Tịch Thiên hắn, vì hắn chính là một trong những đệ tử của Độc Quỷ Vương nên có thể thoát khỏi cơn nguy kịch bởi hắn đang sở hữu Ngọc Đoạn Tình, chỉ cần có nó thì hắn được coi là tai qua nạn khỏi. Nhưng hắn vẫn không khỏi bàng hoàng và lo lắng.
Trước mắt, chính là người thân đang lâm vào tình trạng nghiện ngập, không có cách cứu chữa, hơn nữa, con trai hắn lại bị…..như thế, trong tâm Lý Tịch Thiên vô cùng bấn loạn.
Sau đó chính là sự xuất hiện của những loại kịch độc này. Rõ ràng, ngoài sư phụ, sư huynh và hắn, thì kẻ thứ 3 không thể biết được. Thật ra sự việc này là như thế nào, ẩn khuất gì ở đây?
Sự trở lại của nó mang đến điềm xấu cho Lý Tịch Thiên. Hắn đang phải đối mặt với những nguy cơ đang sợ nhất.
-Độc Quỷ Vương, thật sự ta không nghĩ tới sẽ có ngày này.

Lý Tịch Thiên căm phẫn lên tiếng, khi bên cạnh chính là đứa con trai duy nhất của ông Lý Tịch Nhan. Cữu Vĩ Hồ, cái tên chỉ mới xuất hiện thôi đã làm cho hắn tuyệt tôn. Chưa hết uất hận vì chuyện này, một tai họa nữa lại đổ ập xuống toàn bộ gia tộc của hắn. Nói không chừng, kẻ mang loại độc này chính là Cửu Vĩ Hồ đó. “Chuyện này ta nhất quyết không tha cho ngươi, Cữu Vĩ Hồ ly”
……………………………………………………
Tại khinh thành, nơi nơi đều đồn đại xôn xao đại nạn của Lý Gia, tất cả những nhân khẩu nơi đó hiện giờ đang trong tình trạng vô cùng nghiêm trọng. Sống không được, chết cũng không xong. Lý thừa tướng chao đảo trước tình hình toàn gia bị hại. Không đến thượng triều, cũng không làm việc nữa. Chỉ ở phủ, không ai biết hắn ta đang có ý định gì.
Triều đình cũng xôn xao không ngớt, văn võ bá quan mỗi người một kiểu tâm trạng khác nhau, nhưng đa số bọn họ đều thấp thỏm lo lắng, vì nhìu ít thì cũng đã cấu kết với Lý thừa tướng. Hoàng thượng cũng phải sợ hãi trước tình hình Lý phủ, lo lắng khôn nguôi.
Lại 7 ngày nữa trôi qua. Thừa tướng phủ giờ không còn trang hoàng lộng lẫy như trước nữa. Hiện thời, mọi thứ không khác gì một ngôi miếu quang nhìu năm không ai đến. Hoan tàn và xơ xát. Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của những con người bên trong.
Họ bao ngày qua chỉ uống nước thay cơm, để rồi giờ đây nguồn nước cạn kiệt nhanh không thể tưởng. Từng cơn đau, từng cơn nghiện trổi lên hành hạ tấm thành gầy còm, xanh xao.
Gần một nữa số người trong đó đã chết vì không thể kháng cự nổi cơn đau thể xác. Lý Tịch Thiên ngày càng bấn loạn, rối rắm.
Dâng tấu sớ xin sự trở giúp của mọi người, nhưng Hoàng Thượng cũng đành bó tay, chỉ có thể sai người đến tiếp tế tạm thời. Triều đình bắt đầu náo loạn thực sự khi những người có giao tình với Lý Tịch Thiên hầu như cũng lâm vào tình trạng như thế.

Hoàng đế Lữ Minh cũng thất thần trước cảnh các quan đại thần kêu gào khủng khiếp. Đạo tặc hoành hành, hải tặc nổi loạn, khiến dân tình lâm vào bế tắc khi triều đình không còn nhân lực viện trợ.
Lữ Minh quốc không thể nào yên bình được nữa. Nhân dân nhân nổi dậy do hầu hết lương thực của họ đều bị bọn cướp lấy đi. Nhân dân đánh vào những kho lương thực cướp bốc. Quan lại bất tài, tư lợi không những không phân phát lương thực còn đánh trả những người dân vô tội vạ. Khiến họ lâm vào tình trạng không thể nào khổ hơn được nữa.
……………………………………………….
Ở Ngọc Diệm Sơn Trang. Hiện thời, nàng vẫn đang bình thản dạo chơi trong hoa viên ngắm những con hồ điệp múa lượn trên đóa hoa anh túc diễm lệ.
Bình thảnh như không, chẳng có một chút ba động về tình hình của thế giới ngoài kia. Thiên Vỹ Phong một mực bên cạnh nàng, dường như trong những ngày qua, hắn đã không thể thiếu hình ảnh thân quen ấy. Bên cạnh nàng, dù trời có sập hắn vẫn cảm thấy bình yên.
-Linh nhi à, chúng ta đã án binh bất động khá lâu rồi.[Vuốt những sợi tóc mai của nàng, hắn nói]
Hắn thực rất muốn mau mau làm trả xong món nợ máu để có thể cùng nàng sống những ngày tháng hạnh phúc bên nhau. Nhìn vào đôi đồng tử bạc kia, nàng khẽ nói:
-Ngươi cứ yên tâm, không còn lâu nữa đâu, chúng ta sẽ chính thức tuyên chiến với bọn họ.

Ánh nắng sớm mập mờ nâng niu đôi môi anh đào của nàng. Nó cũng chạm lên gương mặt đẹp yêu nghiệt của hắn, từ góc một.
Hắn ngồi dưới một mái che được điêu khắc tinh sảo. Nàng gối đầu trên đùi hắn, sủng nịnh mỉm cười. Không biết vì sao, nhưng nàng thích như thế, bên cạnh hắn nàng cảm thấy thoải mái hơn, không cần tạo một vỏ bộc nữa. Bao ngày qua, hắn quan tâm nàng, chăm sóc nàng, từng cử chỉ làm con tim băng giá dần dần tan chảy.
Vô hình, nàng đã khắc ghi hắn vào tận sâu con tim. Nhưng bất quá, nàng như một đứa trẻ khờ khạo vô cùng trong chuyện tình cảm. Ừ thì nàng chính là một Vũ Hoàng Linh thông minh tuyệt đỉnh, có thể khống chế cảm xúc của người khác, có thể hiểu hết tâm tư của người khác, nắm bắt hết điểm yếu của người khác. Nhưng chỉ riêng bản thân nàng, nàng vẫn không thể hiểu nổi.
Đến bao giờ, thì nàng mới có thể nhận ra điều này đây, mong là….đến lúc đó sẽ không quá muộn.
-Nàng thực ra đã bỏ độc gì vào trong giếng nước của Lý phủ?[Hắn sủng nịnh hỏi nàng, phá tan không khí yên lặng]
-Anh Túc Phù, Ly Sương Độc và Băng Cam Lộ.[Nàng thản nhiên trả lời, ánh mắt xa xăm]
-….[Đôi đồng tử bạc lấp lánh, mày kiếm hơi nhướng, ngũ quan tinh sảo lộ ra một mảnh khó hiểu]
-Anh Túc phù chính là một loại thuốc phiện được làm từ tinh chất của cây anh túc đằng kia.[Tay nàng chỉ về những đóa anh túc đỏ rực cực đẹp]
-….[Vẫn im lặng nhìn đôi môi anh đào kia mấp mấy, chờ tiếp câu trả lời dang dở]
-Ly Sương độc là một loại độc chỉ riêng Độc Quỷ Vương biết công thức. Nó làm cho cơ thể mất dần kháng thể, không còn khỏe mạnh như xưa. Đồng thời, nó làm người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

-Nhưng nó không có làm người ta đau đớn.
-Đúng thế, nó không làm người ta đau đớn, nhưng nó khi kết hợp với Băng Cam Lộ – một loại độc bảy ngày, thì uy lực vô cùng lớn.
-Loại độc bảy ngày?
-Đúng thế, nó sẽ phát độc trong 7 ngày khi trúng. Uống càng nhìu thì nó càng có độc tính lớn. Còn về biểu hiện thì ít nhất chính là biểu hiện của những con người ở Lý Phủ.
-Như thế chỉ là ít nhất thôi sao? Còn nếu mạnh nhất?
-Nếu mạnh nhất, 1 sẽ chết ngay lập tức, 2 sẽ đau đớn đến chết.
Không nói gì nữa, hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng nằm đó, gương mặt thánh khiết xinh đẹp. Một đường cong quyến rũ, sắc sảo hiện lên trên gương mặt lạnh lùng, yêu nghiệt. Những tia nắng khẽ chạm lên, đôi mi cong cong của hắn, chạm lên làn da trắng không tùy vết của hắn, chạm lên những lọn tóc bay nhẹ trong gió của hắn. Khiến háy tỏa sáng hơn bao giờ hết.
“Ực, không ngờ, khi hắn cười lại mỹ lệ như thế kia. Cư nhiên sao trước đây ta chưa từng thấy nhỉ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.