Vũ Sát Âm Kì

Chương 24


Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 24

Chương 25: Sự chạm trán bầy sói xám dị thú sơ đẳng*
*ở dị giới được chia thành hai cấp dành cho động vật linh thú, dị thú:
@Linh thú: được chia thành linh thú quý tộc có cấp cao nhì và linh thú hoàng tộc có cấp bậc cao nhất trong dị giới.(tu luyện trên 5000 năm)
@Dị thú: gồm
+Dị thú sơ đẳng: dị thú mới bước vào thời kì tiếng hóa, cấp bậc thấp nhất.
+Dị thú hạ cấp: Tu luyện được 100 đến 300 năm.
+Dị Thú trung cấp: tu luyện từ 300 đến 600 năm.
+Dị thú Thượng cấp: Tu luyện từ 600 đến 1200 năm.
(cấp thượng được chia thành 3 cấp nữa)

Dị thú thượng – sơ cai, thượng – trung cai, thượng – linh cai(thượng linh nghĩa là ở cấp bậc linh thú những ko mang dòng máu hoàng tộc hay quý tộc): ở mức độ tu luyện từ 1200 đến 5000 năm.
|Đối với Ngạo Thiên Khai (tiểu hồ) thì từ nhỏ đã là Linh thú hoàng tộc thượng đẳng tiểu vương gia, con của chúa tể dị giới|
Dù là ban ngày nhưng hàng vạn chiếc là um tùm đã che khuất hầu như tất cả nhật minh(ánh mặt trời), bóng tối u ám bao lấy khu rừng, xa xa có một vài tia nắng may mắn thoát khỏi sự truy đuổi của những chiếc là mà vọt xuống om lên đất mẹ, nhưng nó càng làm khu rừng thêm quỷ dị. Không khí ẩm ướt của cánh rừng nhiệt đới, đâu đó tiếng côn trùng kêu rả rít, tiếng xào xạc của những chiếc lá lìa cành, tiếng bước chân vọng lại ong ong…làm cho không khí ngày càng ngột ngạt đến khó chịu….
Được không bao lâu thì chúng cũng phá rối bước đi của nàng. Từ trong bóng tối, hàng chục cặp mắt xanh biếc đang nhìn nàng một cách thèm thuồng, hoang dã đến đáng sợ. Sau đó là tiếng tim của chúng đập thình thịnh như nghĩ đến nàng sắp là món mồi béo bỡ(t/g: hay là yêu nàng a~ Dù sao cùng là dị thú…bất quá chưa thành hình nhân thôi….).
“xào xạc”….”xào xạc”….”rầm rập”…”rầm rập”…”xào xào xào”….”bịch bịch bịch”
Những tiếng động cứ theo luật tăng cấp mà vọt lên. Cái bóng đen ủy dị kia ko thể che hết toàn thân thể bọn chúng. Hàng chục con sói xám cứ thế chạy ra….Bước chân dồn dập, mang theo sự đói khác đến kinh người..
Chúng bao vây nàng, quan sát từng hành động, cử chỉ của con mồi đáng thương…Nhưng chúng đã lầm..
Nàng thì làm sao có thể thua chúng, làm sao một ninja sát thủ có thể thua, làm sao một trong những số người có thể điều khiển linh thú có thể thua chúng..Chúng chỉ là những con dị thú sơ đẳng* thấp kém canh gác bìa rừng này…
Nàng thật ko muốn mất thời gian với chúng, nàng là đang tìm đường nên dung tốc độ của một con người để đi thôi a!~…

Nếu theo cấp bậc của chúng mà nói thì chúng còn dưới trướng của nhìu dị thú nữa, đồng nghĩa với việc nàng phải nhờ chúng dẫn đường từ dị thú sơ cấp đến dị thú thượng cấp(từ dị thú thượng – sơ cai trở lên hầu như ko có ở thế giới nhân loại, nếu có chỉ là truyền thuyết) mới có thể đến Cung Vô Tâm. Đúng là tìm Thiên Vỹ Phong hắn khó thiệt a~
Trong đầu suy tính , nàng không khỏi thở dài… Nàng cũng phải vận động các cơ tý, kĩ thuật của một ninja sẽ bị mai một nếu ko tập luyện…
-Các ngươi phải là công cụ luyện tập của ta rồi, thật đáng thương, nhưng bất quá ta sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống nếu dẫn ta đến chủ nhân của các ngươi…..
-Grừ…Grừ….
-Được thế thì đừng trách ta ko hạ thủ lưu tình…[nàng đang nói chuyện với dị thú, chứ ko phải một con thú thông thường, chúng có linh tính, biết nghe lời nói của con người a~….lúc nãy là chúng ko đồng ý nên mới phát ra âm thanh như thế, còn nếu ko thì sẽ ngoắc đuôi ngoan ngoãn rồi.^^.]
Ngữ tất, nàng ko ngần ngại cởi bỏ lớp y phục vướng víu trên người…Bây giờ nàng chính là một ninja thực thụ với một bộ đồ sát thủ đen huyền phủ kính ôm sát thân thể, tấm khăn che mặt bằng vải lụa mỏng kia cũng vất bỏ, mái tóc nhanh chóng được buộc gọn gang. Trên khuôn mặt kiều mị kia được một chiếc mặt nạ vào chóe bao lấy, chỉ còn lại đôi môi đầy mọng cùng đôi mắt đầy sát khí..
Đừng có hỏi vì sao trước tri giao chiến nàng lại điệu như thế, nếu đối thủ là con người thì trong lúc nàng thay y phục đã một đao chém chết nàng rồi? Cũng xin nói luôn, thật ra cũng ko có gì quan trọng cả, bởi vì khi tiếp xúc với những động vật như thế thì nó cào rách bộ y phục xinh đẹp của nàng a, và cũng bởi vì nàng đây thời gian khá thoáng vì chúng là dị thú mà…tò mò với hành động mà chẳng thèm tấn công^v^…..Những lúc cấp bách thì nàng ko có vậy a~
Thân người chuyển động, cây dao găm sáng bóng trong người đã được ngự sẵn trên tay….Chẳng thấy được nàng dù chỉ là ảo ảnh, thứ thấy duy nhất chính là những tia chói lóa của cây dao găm theo phản xạ của ánh sang để lại.

Nhưng một làn gió, nàng lướt nhẹ đến từng con một trong đàn. Sờ đầu chúng, móng tay nàng lướt nhẹ trên những đám lông êm nhẹ kia, nhưng ngay sau đó là một vết máu lưu lại.
Con vật hốt hoảng, đau đớn theo quán tính vồ đến nàng. Chúng nhảy lên cao nơi mà nàng đang đứng. Với tốc độ chớp nhoáng, nàng trược tự do xuống phía dưới phần bụng của con sói đáng thương. Lại là bàn tay ngọc ngà ấy, chúng chạm vào phần lông trắng dưới ức, năm vệt máu vật đánh dấu sự hiện diện của năm ngón tay nàng. Máu bắn tung tóe, con sói ngã sập xuống đất từ ko trung cao khoảng 2m.
Nhưng nó cũng ngoan cường mà ngồi dậy, vồ đến một lần nữa, tuy có chút khó khăn. Thật là một sự sai lầm quyết định số mệnh của nó. Nàng ko tránh né cũng ko ra đòn lắc léo như lúc nãy nữa, cây dao găm được nàng phóng thẳng trực diện. Găm thẳng vào trán của chúng sâu hoắm.
Máu từ không trung bắn lên tung tóe, mùi tanh nồng của nó làm cho người ta sởn gai ốc….Chúng vương lên mặt nàng một vệt dài…
-Hahaha….thật dơ bẩn, ta ko bao giờ hút máu của những con thú hạ cấp đáng thương như thế…Lên hết đi chứ, ta vờn đủ rồi….
Đứng trên một tảng đá cách bầy sói không xa, nàng nở một nụ cười hóng hách. Những giọt máu vương trên chiếc mặt nạ cùng bờ môi nàng bị nàng lau đi một cách khinh bỉ nhất.
Con vật đáng thương bị nàng tiễn lên trời bây giờ nằm la liệt dưới đất, máu loang đỏ cả một vùng, đôi mắt vẫn còn mở to xanh biếc….
“grừ…hú.hú..hú…hú”
Tiếng hú ngân dài giữa rừng rậm âm u, vang vọng tựa như tiếng quỷ cầu hồn. Ngay sau đó, con sói xám to nhất lao đến, những con khác cũng theo đó lao theo….
Lại là chiêu đùa bỡn lúc nãy, nàng lướt qua từng con, từng con một để lại cho cúng những vết máu hằng sâu trong da thịt….Mùi tanh tưởi bắt đầu nồng nặc. Từng con một bị nàng làm tổn hao thể lực, mất máu khá nhiều.

Ra đòn quyết định, những kẻ ngón tay xuất hiện những ám khí sang choang, không biết từ khi nào lao vùng vụt đến chúng..
“phập..phập” “phập..phập” “phập..phập”
Tất cả đều nhấm phía thái dương của bọn chúng mà đâm sâu vào. Những dòng máu đỏ thẫm tanh tưởi bốc lên nồng nặc…
Vẫn còn 2 con…bọn chúng có vẻ khá nhỏ, nhìn nàng bằng ánh mắt căm thù…Nàng mỉm cười, nhưng nụ cười này vạn phần ngoan độc….
-Ha ha ha ha..thù à? Hận à? Đến đây đi…giết ta đi..hahaha…vô ích thôi, trên thế giới này bóng tối lúc nàng cũng lấn áp ánh sáng…cái ác lúc nào cũng hãm hại cái thiện…..Càng yếu thì càng bị ức hiếp, hãy nhớ một điều, các ngươi không đủ khả năng làm tổn hại ta…..Hãy hóa cường đi, sau đó đến giết ta, trả thù ta này…….ha ha ha ha ha….
Tiếng nói vang vọng cả một vùng, mang theo tia hỗn loạn len lõi đến từng kẻ lá…Tiếng cười man rợ nhưng thật bi thương…Tiếng nói ngoan độc nhưng lại ủy khuất…
Máu…tất cả đều là máu….Đúng là màu máu là đẹp nhất. Một giọt máu rơi thay ột cuộc đời đau khổ..Sẽ có một ngày máu nhộm cả phủ tướng gia…
Bỗng nhiên một con sói xám to lớn lao đến tấn công nàng cho dù máu đang bê bét dính trên người nó. Nàng biết chứ, nàng biết ngoài 2 con sói xám nhỏ kia thì còn một mhịp tim vẫn đập dù nhỏ thế nào đi nữa, nhưng nàng cố tình để nó sống, lửa giận trong người lại bốc lên, nàng muốn con sói cuối cùng này sẽ chết một cách tan thương nhất[2 con sói nhỏ kia nàng đã để nó chạy đi].
Nó cứ theo đà ấy mà lao đến nàng, hàm răng nhọn hoắc cắm phập vào lớp da màu đen(t/g: nói thẳng ra là vải quần á).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.