Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 19
Chương 20: Đào hoa đảo và sự phẫn nộ của nàng.
Gió hiu hiu mát, nàng thiếp đi trên bờ vai vững chắc của Vỹ Phong.
Cảm nhận được hơi thở đều đều trên vai, hắn khẽ mỉm cười. Sau một lát, hắn đáp xuống bên một căn nhà nhỏ ven hồ, xung quanh bốn bề được bao phủ bởi rừng anh đào bát ngát, mùi hương thơm ngan ngát, trổ hoa quanh năm.
Căn nhà được đặt ven một hồ nước rộng, trong xanh, phẳng lặng như đôi mắt của nàng.
Đưa nàng vào trong, đặt nàng lên giường. Đôi mày kiếm nhăn lại bởi khuôn mặt mà dịch dung dơn làm ra. Hắn lấy trong người một viên đan dược, nâng nàng dậy và đưa viên thuốc vào miệng.
Trong khoảnh khắc tay hắn chạm vào làn môi kia, tim hắn như ngừng đập. Nó…rất mềm mại…lại còn ươn ướt. Càng nhìn càng muốn cắn a~
Tâm trạng chưa kiệp hồi phục bình thường thì cái dung mạo xinh đẹp, thuần khiết ấy từ từ trở lại. Tim đập loạn nhịp, đúng vậy….Hắn chính là yêu con người này của nàng, một con người trong sáng, ngay thơ. Mang nét đẹp của thiên tiên, nàng vui vẻ, nàng thuần khiết, nàng chính là nàng. Còn khi hắn gặp nàng ở hoàng cung, nàng mang một vỏ bọc giả tạo, một nụ cười giả dối. đúng, nàng rất xinh đẹp trong bộ dạng đó, nhưng nó mang sự đau khổ, sự hận thù, sự buồn bã và rất yêu nghiệt….
Hôm nay hắn phải hỏi cho ra lẽ vì sao nàng lại có ánh mắt vô hồn đến xa lạ đó, tại sao nàng phải vào hoàng cung, tại sao nàng không ở trong Y Sơn Cốc đó nữa……
Hắn muốn biết, biết tất cả về nàng…Hắn đã từng tìm, từng kiếm, thậm chí là “truy nã” với lý do nàng lấy ngọc bội của hắn. Nhưng tiếc rằng hắn chẳng lấy được thông tin gì của nàng, cứ như nàng từ trên trời rơi xuống vậy….
…………………………………………..
Rèm mi khẽ động, đôi mắt sáng như hồ thu được mở ra.
-Oa….Ngủ ngon quá…cũng đã lâu không ngủ ngon như vậy…..
Nàng đứng vậy, dụi dụi mắt , ngáp một cái rồi vươn vai trông vô cùng đáng yêu cùng sảng khoái.
Cái mùi hương này, mùi hương mà bấy lâu nay nàng chưa được ngửi, cái mùi hương gợi lên bao nhiu niềm vui, nỗi buồn của nàng – mùi anh đào.
Bước ra khỏi căn nhà nhỏ, nàng chợt nhận ra, nơi đây không phải kinh thành Nguyệt Hoa. Ở đây rất đẹp, rất có linh khí, thật sự làm cho người khác có một cảm giác hảo thoải mái.
Những tia nắng hoàng hôn chiếu rọi xuống khắp nơi, soi sáng mọi ngóc ngách, xua tan không khí lạnh lẽo, âm u, ẩm móc của màn đêm u tối.
Nhắm mắt lại, tận hượng một chút khoái cảm này. Tuy trong lòng rất đau, rất nhớ nhưng nàng phải cố gắng kìm nén.
Hít một hơi thật sâu, mọi khung cảnh tối qua hiện về. Nàng giật thót khi nhớ đến gương mặt ấy, là hắn đang ôm nàng, đem nàng về đây.
Nhìn xuống y phục, nàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy y phục vẫn như cũ tuy có chút xóc xếch.
Ở dưới hồ, là nàng, là gương mặt của nàng. Sao lại như thế, rõ ràng là hôm qua nàng đã uống dịch dung đan rồi mà, chẳng lẽ là hắn giải….
Nhìn vào trong nhà, chẳng thấy ai, chỉ là một bộ quần áo lam y vô cùng sang trọng, phía trong góc là một bàn trang điểm nhìn thoạt khá đơn giản.
Thay xong y phục, chải xong tóc…
Bây giờ nàng xinh đẹp, thoát tục nhưng tiên tiên. Mái tóc đen huyền xỏa hơi quá thắt lưng, mày liễu môi anh đào, mắt sáng lạnh như hồ thu, mênh mông lạc lõng….
Nàng ngó xung quanh, hoàn toàn vắng lặng. Chẳng lẽ hắn cố tình bắt nàng ở đây để trả ngọc bội hắn a~
Nàng bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh. Khung cảnh ở đây thực sự rất đẹp khiến cho người nhìn say đắm. Toàn bộ đều ngập tràn trong màu hồng cùng mùi hương dịu nhẹ của hoa anh đào.
Nàng bắt đầu cảm thấy hoa mắt, cảnh vật cứ y hệt như nhau, như từ một khuôn đúc ra ko có lối thoát.
Cứ như thế nàng cứ đi, đi và đi…chỉ mong có thể thoát khỏi nơi này. Tuy ở đây quả thực rất đẹp nhưng nó không thể xoa dịu hận thù của nàng nữa huống chi là ở lại đây. Ở noi đây càng lâu chỉ tổ làm hận thù cáng lúc càng tăng.
Nó làm nàng nhớ đến lúc ở YSơn cốc, làm nàng nhở những ngày tháng vui vẻ ở đó, làm nàng nhớ đến ngày mà nó bị hủy diệt, làm nàng càng hận càng thù càng muốn giêt người.
Nàng cứ thế mà đi ko một phương hướng cứ ngỡ rằng sẽ thoát ra nhưng nàng nào biết nàng là đang vào trung tâm của rừng đào này….
Nàng đi chậm lại rồi dừng hẳn……
Vì phía trước mắt nàng là hắn – Thiên Vỹ Phong. Hắn đang đứng quay phía bóng lưng lại với nàng…
Hắn vận trường bào màu đen nổi bật giữa một ngôi đình nhỏ ở trên một gò đất cao, thoáng mát….
Dáng người tựa thiên tiên, phiêu diêu tự tại nhưng lại cô đơn, trống vắng. Mái tóc đen bay bay trong gió, những cánh đào mềm mại lướt trên tóc, trên vai hắn……
Cảm nhận được hơi thở phía sau(t/g: là do nàng ko có che dấu khí tức trong người a~), hắn quay lại vẫn là ánh mắt đại bàng sắc như dao ấy, nhưng nó ôn nhu hơn….khiến cho người nhìn ko thể nào rời khỏi mị ảnh kia.
-Ta chờ nàng đã lâu….
-Đây là đâu?
Nàng lần này ít bị mị hoặc hơn do mùi hương anh đào kia đang dần dần lấn áp. Giọng nói lạnh lung và có phần gì đó khiến người ta khó có thể lý giải.
-Đào hoa đảo…[hắn mặc kệ thái độ của nàng, cũng vì lý do này mà…..]
-Tại sao ngươi lại bắt ta đến đây?
-Vì nàng lấy ngọc bội của ta [“và cả trái tim ta nữa” nhưng chưa kịp thốt lên mấy từ cuối thì…]
-Vút….[ngọc bội Đỉnh Thiên trở về trong tay hắn….]
-Trả lại cho ngươi, mau chỉ cách ra khỏi đây cho ta.
-Không….ta muốn nàng ở lại đây.
Hỏa khí đang dâng lên trong lòng nàng. Chết tiệt! Ai muốn ngay nàng ngay lúc này thì chẳng khác nào tự muốn hỏa thiêu chính mình.
-Ta không cần biết…1 là chỉ ta cách ra khỏi đây.2 là cả đào hoa đảo này sẽ bị hỏa thiêu, và cả ngươi….
Càng nói giọng càng băng lãnh. Hỏa khí của nàng đang được dồn nén, vì thế nếu không được hạ xuống thì lập tức bùng nổ….Hắn cứ tưởng rằng nàng ko thể nào hỏa thiêu nơi như thế này, bởi vì đây cũng là một trong những kí ức của nàng….Nhưng hắn nào có biết….
-Ta muốn nàng mãi mãi ở bên ta…….
-Được……Thế thì đừng trách ta một ngọn lửa hủy diệt toàn bộ đảo đào hoa này……..
Ngọn lửa đỏ rực đang phừng phừng cháy trên 2 bàn tay ngọc ngà của nàng….
-Khoan đã…
-Có ý gì?
-Ta chỉ muốn biết tại sao nàng lại cứu ta?
-Thích thì cứu
-Tại sao nàng ở kinh thành?
-Mặc ta……
-Nhà của nàng là ở Y Sơn cốc mà? Tại sao nàng lại rời khỏi.
-[Im Lặng…]
-Tại sao nàng lại trở nên băng lãnh như thể?
-[cũng im lặng….]
-Tại sao nàng lại hận thù? Nàng hận ai?
-[vẫn là im lặng….]
-Sư phụ sư mẫu nàng có chuyện?
-Đáng chết…..Ngươi ko được nhắc đến họ….
Mây đen từ phương trời nào đó ùng ùng kéo đến, che phủ hết toàn bộ ánh nhật. Những cơn gió thổi điên cuồn, làm những cánh anh đào bay tứ loạn. Một khung cảnh thơ mộng nào bây giờ lại trở nên âm u, lạnh lẽo đến vậy?
Một đạo ánh sáng rực rỡ xanh lòa tỏa sáng cả một vùng trời…Ngọn lửa ấy từ nàng mà phát sáng….
Đúng vậy, là từ nàng. Một ngọn lửa xanh lam đang cháy, cháy phừng phừng trên cơ thể nàng. Ánh mắt nàng, vô cùng đáng sợ…đôi đồng tử….màu đỏ..
Ánh mắt ấy nhìn trực diện về phía hắn….Hắn đang nhìn nàng, nhìn chằm chằm, nhìn từ cách biểu cảm của nàng đến sự thay đổi bên trong cơ thể ấy…..