Vũ Sát Âm Kì

Chương 11


Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 11

PHẦN 2: TRẢ THÙ.
Chương 12: Kế hoạch….
Sau khi chuyện đau thương đó xảy ra, kế hoạch của từng người có chút thay đổi. Thiên Khai mang theo tứ linh – tứ đại hộ pháp nổi tiếng của dị giới đi theo để giúp nàng xây dựng thế lực lớn – Ngọc Diệm cung, đệ nhất sát cung làm trợ thủ của việc trả thù .
Nhiệm vụ chi tiết được nàng phân lại cụ thể như sau:
– Nàng – Vũ Hoàng Linh: sẽ là cung chủ của Ngọc Diệm cung, trà trộn vào hoàng cung, lấy lại Ngọc Đoạn Tình của sư phụ, tìm bằng chứng phạm tội của một gian thần và sau cùng là giết hắn bằng hình phạt khủng khiếp nhất.
– Ngạo Thiên Khai: sẽ là hộ vệ kề cận của nàng, đồng thời là phó cung chủ đảm nhiệm việc quản lý toàn thể nội, ngoại cung.
– A Kỳ, A Sở: cùng nàng và Thiên Khai vào cung.
– Lâm Vỹ, Lâm Thanh, Phi Long, Phi Vũ: sẽ ở bên ngoài điều tra tin tức, tập luyện nâng cao võ công.

Và Tứ Ling gồm:
– Thanh Luân Nhật(Thanh Long): Thành lập, quản lí Ngọc Diệm sơn trang, xây dựng Ngọc Diệm sơn trang thành sơn trang mạnh nhất, nổi tiếng nhất trong giang hồ.
– Chu Tử Nguyệt(Chu Tước): Xây dựng và quản lí Ngọc Diệm Lâu(kĩ viện), đào tạo các vũ công trở thành sát thủ với 1 trong những tuyệt chiêu của Vũ Sát.
– Bạch Lạc Sư(Bạch Hổ): Thành lập và quản lí Ngọc Diệm tiêu cục, huấn luyện các cao thủ, sát thủ chuyên đi giết người cướp tiêu.
– Huyền Châu Dạ(Huyền Vũ): Xây dựng và quản lí Ngọc Diệm trà lầu, trà lầu đệ nhất kinh thành dành cho các bậc hoàng tộc, là nơi mua bán tin tức của hoàng tộc…..
(Tất cả sơn trang, kĩ viện, tiêu cục, trà lầu điều chịu sự quản lí dưới trướng của Thiên Khai, và từ đó, mọi người trên giang hồ ai ai cũng đều biết Ngọc Diệm cung là đệ nhất cung thời bấy giờ trên giang hồ….Nhưng họ chưa ai từng gặp mặt Phó cung chủ hay Cung chủ cả)
Hôm nay nàng cảm thấy tâm trạng có phần hồi phục hơn, không thể chui rúc một chỗ hoài được với lại nàng cần tâm trạng thoải mái để mà suy nghĩ kế hoạch vào cung, giữ khuôn mặt như bình thường để tránh gây chú ý.
Kể từ khi xuống núi đến nay cũng đã khoảng vài tuần rồi, nhưng nàng chỉ ở trong phòng trọ ngoại thành để thăm dò tin tức. Thiên Khai thì đã vào thành tìm hiểu sự tình trong đó. Akỳ Asở thì vào mấy hôm trước được nàng gởi vào Phước Lâm Tự và được một vị quan nào đó thu nhận làm nghĩa tử, tất thảy đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ nàng trà trộn vào cung thì mọi việc sẽ bắt đầu phát triển.
……………………………………………………..
Hôm này thời tiết khá đẹp, cũng đã gần chìu mà trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng chăng hòa hôn lên cảnh vật, không còn gay gắt như buổi trưa nóng bức. Những thảm cỏ dài trải ven đường với những bong hoa dại tý ty đầy màu sắc.
Trên con đường mòn cũ ngoại thành, một vị nữ tử vận bộ lục y đơn giản những toát lên vẻ đẹp mê hồn. Khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc, đôi mắt đẹp một vẽ đẹp mênh mang, ánh mắt mông lung như hồ thu, mang một nỗi buồn man mác nhưng có chút lạnh lung, vô hồn trong đó. Đôi môi anh đào mềm mại đỏ hồng. Tóc được búi đơn giản. Tuy thế, nhưng vẫn không thể nào che lấp vẽ đẹp thanh thúy, thuần khiết và đẹp tựa thiên tiên của nàng.
Đang mien mang với đống suy nghĩ hỗn độn, đang cố gắng kìm nén nỗi hận thù thì những tiếng động ồn ào náo loạn cắt ngang suy nghĩ của nàng.

Những tiếng la ó, tiếng ngựa chạy, tiếng đánh giết nhau vang lên, mùi máu tanh nồng làm chấn động cả một vùng trời tĩnh lặng.
Nàng lập tức phi thân đến phía những âm thanh ấy, đứng trên một cành cây cách đó không xa, nàng cẩn thận quan sát tình hình, đánh giá vụ việc.
– Bọn hắc y nhân kia, ai phái ngươi giết chủ nhân của bọn ta.
Một nam tử cũng khá mỹ, ăn vận khá sang trọng đang đứng thủ thế trước một cái kiệu sang trọng không kém, thanh kiếm sang loáng đang trong tư thế ứng chiến hét lên. Nhìn dáng vẻ và trang phục của hắn và đám binh lính kia chắc chắn là quan phủ gì đó của triều đình.
– Ngươi không cần biết ta là do người nào phái đến, chỉ cần biết được rằng hôm nay là ngày chết của các ngươi.
Trong đám khoảng tầm hơn 50 hắc y nhân đang bao quay chiếc kiệu sang trọng kia lên tiếng, có vẻ người ngồi trong kiệu không phải người bình thường vì vậy mới bị bọn hắc y nhân ám sát.
– Thật to gan, thế thì xong lên…
Nói rồi cả đám binh lính, vệ sĩ người của nam tử đó xong vào đánh giết bọn hắc y nhân. Nhưng có vẻ đám tiểu tốt kia không phải là đối thủ của bọn hắc y nhân, hình như chúng là những sát thủ chuyên nghiệp chuyên đi giết người.
“Cơ hội của mình ra tay” khẽ mỉm cười với ý nghĩ ấy, nàng phi thân xuống, ung dung lên tiếng:

– Giữa thanh thiên bạch thật thế này mà cũng có người muốn cướp của giết người sao?[giọng nói thanh thúy vang lên ngọt lịm, dáng vẽ rất ư là thục nữ]
– Vị mỹ nhân này là ai? Lo chuyện bao đồng, không sợ chết? Dù là nữ nhi chỉ cần nhún tay vào chuyện này đều phải chết.
Một tên hắc y nhân thân hình vạm vỡ lên tiếng nói, lập tức khoảng 4-5 tên lao đến toan giết nàng. Mỉm cười nhẹ như gió xuân nhưng mang theo vạn phần chết chốc, nàng nhanh tay lấy thanh sáo mà bấy lâu nay chưa hề động vào để giết người ra, nhanh hơn cả tốc độ của những tên sát thủ, nàng thổi.
Âm thanh từ cây sáo vang lên, lập tức mọi việc ngừng hoạt động, những tiếng chém giết sặc mùi màu tanh bên kia cũng ngưng lại.
Không âm thanh quá hay khiến người khác phải ngưng làm mọi việc. Mà lần này âm thanh cực kì hỗn loạn, không vào một âm hưởng nào cả, âm thanh lên xuống trầm bỏng vô cùng gay gắt, như một tần số thôi miên làm tê liệt đại não, mọi việc bị ngừng trệ.
Nàng ngưng một lát, đi đến đoàn người binh lính qua sai kia õi người một viên dược. Có lẽ nó là thuốc làm cho tất cả các dây thần kinh tê liệt tạm thời, và điều quan trọng nhất là làm cho tai không nghe thấy gì cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.