Bạn đang đọc Vụ Bí Ẩn Con Két Cà Lăm – Chương 14: Ông Huganay Can Thiệp
MƯỜI PHÚT SAU, chiếc xe tải do ông Claudius lái chạy thật nhanh trên đường. Tất cả đều vui vẻ. Bob và Peter ngồi phía trước. Bà Claudius ngồi phía sau để trông mấy con két.
Đột nhiên, bà Claudius gọi chồng.
– Anh Claudius ơi!
– Chuyện gì vậy?
– Qua kính phía sau nhìn thấy một chiếc xe đang theo chúng ta.
– Một chiếc xe à? Trong kính hậu có thấy gì đâu.
– Nó bị khuất ở chỗ quẹo. Bây giờ thấy rồi đó.
– Đúng. Một chiếc Limousine xám to lớn, bà có chắc nó theo ta không?
– Không chắc lắm, nhưng dường như đúng là theo ta.
– Chiếc Limousine to màu xám à? Peter hỏi. Để cháu xem.
Do không nhìn thấy gì qua kính sau, Peter mở của xe thò đầu ra ngoài.
– Nó bắt kịp ta rồi! Dường như đúng chiếc xe xém đụng chiếc Rolls trên đường vào nhà ông Frentriss.
– Huganay đó! ông Claudius la lên. Chắc chắn sẽ đi nhanh hơn ta quá. Làm thế nào đây?
– Cố gắng dẫn đầu cho đến thành phố đầu tiên – bà Claudius trả lời.
– Thành phố đầu tiên à? Còn đến mười kilômét nữa! Được, anh sẽ cố gắng.
Ông Claudnls đạp bàn đạp tăng tốc và xe tải chạy hết tốc độ. Con đường chạy ngoằn ngoèo giữa các ngọn đồi. Peter và Bob té vào nhau mỗi khi xe quẹo. Ở phía sau, mấy con két hoảng sợ kêu chí chóe. Cứ mỗi khúc quẹo là bánh xe kêu rít lên. Ông Claudius bám vào tay lái điều khiển chiếc xe tải cũ kỹ như một chiếc xe đua. Bên đường bắt đầu xuất hiện một vực thẳm chỉ cách con đường bằng một lan can mỏng manh.
– Huganay cách xe ta một mét! Hắn đang cố gắng vượt qua! Bà Claudius la lên.
– Anh thấy nó trong kính hậu – chồng bà trả lời. Anh sẽ cố gắng cản không cho nó qua.
Ông cho xe tải chạy ngay giữa đường. Phía sau có tiếng bánh xe kêu rít lên và tiếng còi bóp. Chiếc Limousine không vượt qua được đành chạy chậm lại một chút. Xe tải vẫn còn đi ngay giữa đường, chạy ngoằn ngoèo ngăn cản không cho xe Limousine vượt qua được.
– Coi chừng! Bob la lên.
Ngay trước mắt có một chiếc xe tải hạng nặng xuất hiện, trước đó bị khúc quẹo che khuất.
Ông Claudius quẹo sang phải và kịp thời trở về đúng phần đường của mình. Ông nhìn thấy gương mặt kinh nhạc của tài xế xe tải chạy ngang qua…
Chiếc Limousine lợi dụng thời cơ để tăng tốc và lên ngang cùng với xe tải nhỏ. Bob và Peter nhìn bên trong xe thấy ba người đàn ông và một cậu thiếu niên. Đúng là Huganay. Hắn đang kịch liệt ra hiệu cho ông Claudius dừng xe lại. Còn cậu thiếu niên, có nét mặt lẫn lộn nỗi khiếp sợ và sự đắc thắng, thì hai thám tử đã quá quen biết khuôn mặt dài thòn và cái mũi bất tận của nó…
– Skinny! Peter la lên. Skinny Norris! Nếu tóm được nó, mình sẽ cho nó biết tay!
Nhưng hiện tại, hình như may mắn đang mỉm cười với Skinny nhiều hơn.
Con đường trải dài phía trước, thẳng băng. Xe tải con chạy ngay bên bờ vực thẳm, còn chiếc Limousine, từng centimét một, đẩy xe tải lại gần vực thẳm hơn.
– Phải dừng lại thôi, nếu không sẽ rơi xuống hố! ông Claudius vừa nói vừa đạp phanh.
Xe tải dừng lại cách bờ vài centimét, còn chiếc Limousine dừng lại sát ngay cạnh xe tải đến nỗi những người trong xe không còn lối thoát. Một bên là vực thẳm. Bên kia là chiếc Limmousine chặn cửa xe.
Huganay, vẫn ăn mặc rất lịch sự, vừa mỉm cười toe toét vừa rút điếu xì gà ra khỏi miệng.
– Anh Claudius thân mến! Hắn kêu lên. Gặp được anh ở đây, vui quá! Vậy là Hoa Kỳ không phải một đất nước rộng lớn như người ta nói.
– Anh cần gì hả Huganay? ông Claudius hỏi, mặt tái xanh như tàu lá. Anh xém giết chúng tôi chết mất.
– Đâu có. Tôi biết chắc chắn là thế nào anh cũng dừng lại. Nghe nói anh đang chở những con két trên xe. Tôi rất quý loại chim này và tôi định lấy bớt giúp anh. Adams, anh làm ơn đi lấy mấy con chim trong xe.
– Vâng, thưa ông.
Tài xế Limousine bước xuống xe và ra mở cửa sau của xe tải. Bà Claudius có vẻ cương quyết chống cự lại quyết liệt, nhưng chồng bà la lên:
– Cứ để nó lấy. Những tên này mạnh hơn.
Bà Claudius chuyển từng cái lồng một cho tài xế.
Còn Skinny Norris đang thưởng thức niềm vui chiến thắng, vì bây giờ mối nguy hiểm đã qua.
Hắn kéo kính xe xuống để gọi Bob và Peter.
– Ha! Ha! Skinny trêu chọc. Thám tử! Các cậu chỉ là những thằng nhóc làm việc cho một tên lừa đảo.
Bob và Peter không thèm trả lời.
Tài xế vừa mới đặt năm cái lồng xuống dưới đường.
– Ông chủ ơi! Mấy con chim này sẽ chiếm chỗ trong xe! Hắn lưu ý với Huganay. Thằng nhóc sẽ làm phiền ta.
– Đúng – sếp của bọn trộm trả lời. Cháu ơi, cháu làm ơn xuống xe.
– “Xuống xe” nghĩa là sao? Skinny ngạc nhiên hỏi. Cháu làm việc với chú mà!
– Chú nghĩ là bọn chú sẽ tiếp tục làm việc không có cháu – Huganay bình tĩnh đáp. Lester, anh tống thằng nhóc ra khỏi xe giúp.
– Vâng, thưa ông chủ .
Nhân vật thứ tư trong chiếc xe Limousine, là một kẻ to tướng xấu xí, nắm cổ Skinny xô ra ngoài.
Skinny xem té. Khi lấy lại thăng bằng, nó quay sang Huganay. Sự kinh ngạc trên gương mặt nó rất tức cười.
– Chú đã hứa thưởng cho cháu năm trăm đôla nếu tìm ra két!…
– Thì mày cứ việc gởi hóa đơn đến!
Adams vừa trả lời vừa cười.
Rồi sau khi chất mấy cái lồng vào xe xong, hắn la lên:
– Ê! Ông chủ ơi! Thiếu mất một con két! Con đen không có ở đây.
– Không có à?
Huganay cúi qua cửa sổ. Bộ ria nhỏ của hắn gần như chạm vào gương mặt nhăn nhó của ông Claudius.
– Anh Claude à, hắn nói với một giọng trầm đầy đe dọa. Râu Đen đâu? Tôi cần bảy con két để đọc ra bức thông điệp.
– Các anh đã lục soát căn hộ tôi và đọc ghi thép của tôi, tôi biết lắm mà – người đàn ông mập nói.
– Anh Claudius – tên kia lặp lại, Râu Đen đâu? Tôi cần nó.
– Tôi không biết, tôi chưa bao giờ thấy nó.
– Nhưng có thể hai bạn trai rất thông minh này biết? . . .
Ánh mắt của tên trộm, lạnh lùng và sắt đá nhìn trừng trừng vào hai thám tử.
– Râu Đen đâu, hả hai bạn nhỏ?
– Tụi cháu không giữ nó – Bob dũng cảm trả lời.
Tất nhiên là không phải Bob và Peter giữ mà là Hannibal.
Cặp mắt xám của Huganay trở lại nhìn ông Claudnls và phát hiện được mẩu giấy lòi ra khỏi túi áo vét ông. Tên trộm thò tay tới chụp lấy miếng giấy.
– Anh thật là cẩn thận, thật là ngăn nắp! Huganay mỉa mai. Chắc là tờ giấy này quan trọng lắm phải không?… A! Đúng. Bốn câu nói trên bảy. Tốt quá. Vậy ta không cần Râu Đen nữa. Chúng tôi sẽ thừa sức bổ sung ba câu thiếu vào bởi vì chúng tôi đã có ba con két tương ứng. Tạm biệt anh bạn Claude thân mến. Hẹn gặp lại tại London.
Chiếc Limousine rồ máy. Vài phút sau, nó đã biến mất.
Ông Claudius, mặt mày tái mét, sụp xuống tay lái kêu rên.
– Sao thế anh Claude? Anh bệnh hả? Vợ ông hỏi.
– Anh lại bị lên cơn đau nữa rồi! Người đàn ông mập thở hổn hển.
– Biết thế nào cũng bị mà- Phải chở anh đến bệnh viện thôi.
Bà Claudius nhanh chóng đi vòng qua xe, và sau khi nhẹ nhàng đẩy chồng sang một bên, bà ngồi vào tay lái. Bob ngồi lên chân Peter để nhường chỗ. Ông Claudius hai tay ôm bụng đang kêu rên.
– Anh ấy bị bệnh, bà Claudius vừa giải thích vừa rồ máy. Khi bình tĩnh thì anh ấy không sao. Nhưng khi xúc động thường gây ra một cơn đau dạ dày khá nghiêm trọng, anh Claude sẽ phải nằm lại bệnh viện vài ngày. Tôi xin hai cậu đừng kể lại cho ai về những gì vừa mới xảy ra. Tại Hoa Kỳ, tên Huganay không bị cảnh sát truy nã. Mà ta có thể tố cáo hắn gì nào? Nếu báo chí biết được chuyện, anh Claude sẽ bị xúc động nữa. Tất nhiên là nếu bằng một cách nào đó hai cậu tìm ra được bức tranh, thì đề nghị thưởng của anh Claude vẫn có giá trị, tuy nhiên tôi khuyên các cậu đừng có động đến Huganay. Đó là một người rất nguy hiểm.
Mọi người quên mất Skinny Norris. Nhưng trước khi xe tải chạy, kẻ thù không đội trời chung của Ba Thám Tử Trẻ đặt tay lên tay cầm cửa xe.
– Ê, chờ đã! Skinny kêu. Không lẽ các người bỏ tôi lại một mình ở đây sao? Phải chở tôi về thành phố chứ?
Bà Claudius nhìn trừng trừng Skinny.
– Ra ngồi phía sau! Bà ra lệnh. Và mày hãy kể lại xem làm thế nào mà mày làm cho tên Huganay tìm ra dấu vết chúng ta được. Nói nhanh lên.
– Cháu làm nhanh đây. Skinny vừa nói vừa leo lên xe. Mọi chuyện bắt đầu tình cờ thôi. Cháu đang đi ngoài đường thì có một chiếc Limousine dừng lại cạnh cháu, rồi ông Huganay hỏi thăm xem cháu có quen hai cậu đi chiếc Rolls vàng không. Ông ấy biết rằng chiếc Roll là xe ở thành phố Rocky, bởi vì ông ta đã ghi lại số bảng xe. Cháu trả lời rằng cháu có biết hai bạn ấy, rằng hai bạn này tụ xưng là thám tử, mà thật ra chúng chỉ là…
Skinny lúng túng liếc nhìn Bob và Peter.
– Mày cứ nói đi, cứ nói đi! Peter kêu.
-… trong khi thật ra hai bạn ấy chỉ là hai thằng nhóc trúng thưởng trong kỳ thi, nên được quyền sử dụng chiếc xe này. Khi đó ông Huganay hỏi mới đây, hai cậu có lấy được con két đầu vàng nào không. Mình đề nghị cho mình kiểm tra việc đó, và ông ấy cho mình số điện thoại để mình báo cáo lại công việc. Ông nói với mình rằng có những con két hết sức quý hiếm bị đánh cắp, và cứ mỗi con được tìm lại ông ấy sẽ cho mình một trăm năm mươi đôla.
Tối hôm đó thì mình đang ở Hollywood, và như các cậu biết, mình hay tin các cậu đang tìm két đầu vàng, đồng thời mình cũng được báo chỗ nọ có một con. Mình đến đó trước và mình mua két. Sau khi gặp các cậu, mình đi gọi điện thoại cho ông Huganay.
Ông ấy tỏ ra rất tử tế. Ông ấy bảo mình các cậu đang giúp đỡ một tên ăn trộm két, mà có lẽ chính các cậu cũng không biết. Ông ấy nhờ mình theo dõi các cậu. Mình tìm chiếc Rolls, và khi tìm ra thì mình ở đó chờ. Mình rất ngạc nhiên khi thấy chiếc Rolls chạy đi mà không có hai cậu. Nhưng sau đó, hai cậu xuất hiện lại. Hai cậu cầm một cái lồng có con két. Hai cậu leo lên chiếc xe tải này. Mình chạy theo và mình nhìn thấy xe dừng lại chỗ nào. Mình đến phòng điện thoại gần nhất để gọi ông Huganay. Ông ấy khen mình và dặn mình chờ ông ấy. Ông ấy sẽ đến rước mình, và sẽ cùng mình bắt tên trộm, sau đó mình sẽ nhận được tiền thưởng năm trăm đô la.
Ông ấy đến vừa kịp thời, lúc hai cậu đang leo lên xe.
– Câu chuyện là như vậy – Skinny đau khổ kết thúc.
– Tốt lắm – bà Claudius vừa nói vừa thắng đột ngột. Bây giờ xuống đi. Mày sẽ đi bộ về. Hiểu chưa?
Skinny không chờ phải nói thêm lần nữa.