[vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành

Chương 99


Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 99:

 
Chương 98: Mọi người đều biết cô ấy yêu anh
 
Vào sinh nhật của Hồ Khải, Ôn Phi vẫn còn đang bị cưỡng chế tham gia một cuộc họp của đội bóng rổ nữ, một đám con gái ngồi trên sân bóng rổ giữa ngày trời lạnh, mỗi người đều mặc quần áo thật dày, nhìn qua Ôn Phi thật sự rất yếu đuối.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi khoác áo gió, cảm thấy bản thân mình đã bị đông lạnh đến không còn cảm giác, di động trong túi vang lên vài lần, cô nhìn qua thì thấy Khúc Dĩ Phồn gửi tin nhắn đến.
 
“Anh ở trước cửa trường em.”
 

Ôn Phi trả lời lại: “Còn đang họp tại sân bóng rổ.”
 
Đại khái vài phút sau, hội nghị cũng kết thúc, di động Ôn Phi lại vang lên, Khúc Dĩ Phồn nói: “Đã đến sân bóng rổ ngoài trời.”
 
Trong lòng Ôn Phi như có một làn nước ấm, toét miệng cười, đội trưởng đội bóng rổ nữ trước kia đã sắp tốt nghiệp nên muốn giao trọng trách này cho Ôn Phi nhưng Ôn Phi từ chối, cô cũng không muốn dành thời gian cho những việc không liên quan đến Khúc Dĩ Phồn. Sau khi, đội trưởng nói xong một văn bản dài về kế hoạch năm sau thì hội nghị kết thúc, Ôn Phi đứng lên ra ngoài, đội trưởng đi theo.
 
“Cuộc họp cuối cùng của năm nay em không tập trung nha, Ôn Phi, gần đây có phải đang yêu đương không? Chị thấy  cách một lúc em lại mở di động ra nhìn.” Đội trưởng đến trước mặt Ôn Phi nhỏ giọng hỏi, ngày thường đội trưởng trông cứ như một người con gái tùy tiện, hành vi cử chỉ cũng giống như một người con trai, Ôn Phi cảm thấy cô ấy rất ngay thẳng nên rất thích chơi cùng cô ấy.
 
Ôn Phi nói: “Hôm nay sinh nhật bạn em, thúc giục em nhanh chân lên chút.”
 
Lời này vừa nói xong thì mấy thành viên của đội bóng rổ liền cúi đầu thầm thì, Ôn Phi ngẩng đầu nhìn thì thấy dáng vẻ cao cao của Khúc Dĩ Phồn đang đứng bên cạnh con xe yêu thích của anh, trên người thì mặc áo gió cùng một kiểu với Ôn Phi. Ôn Phi mặc vậy là do trời rất lạnh cũng là do có chút giống trang phục tình nhân, chỉ do Khúc Dĩ Phồn không để trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khúc Dĩ Phồn che kín khuôn mặt của mình tránh gió lùa vào, khi cúi đầu thì lộ ra một khoảng nhỏ và một cây kẹo mút. Ôn Phi nhớ đến cách đây không lâu, cô phát hiện trên miệng Khúc Dĩ Phồn phải luôn có cái gì đó, Khúc Dĩ Phồn nói anh khó chịu nếu không có vị ngọt nên Ôn Phi mua rất nhiều kẹo cho anh, khi nào muốn đều có sẵn
 
Trên xe bỏ một hộp, trong nhà bỏ một hộp, ngăn kéo ở chỗ làm của Khúc Dĩ Phồn được anh đặt một hộp
 

Ôn Phi kêu Khúc Dĩ Phồn, Khúc Dĩ Phồn ngẩng đầu lộ cặp mắt đào hoa kia ra trong một khoảng hở dưới cổ áo, anh phải kéo xuống một chút mới nhìn rõ Ôn Phi, nhếch miệng cười: “Có thể xem như anh ở đây chờ em, nhanh nhanh lên xe.”
 
Ôn Phi quay về vẫy tay tạm biệt mấy thành viên trong đội, lúc ngồi vào xe, hệ thống sưởi ấm chưa tắt nên rất ấm, Ôn Phi hỏi Khúc Dĩ Phồn: “Vì sao anh lại ra ngoài chờ vậy?”
 
Khúc Dĩ Phồn nói: “Em nghĩ anh sợ lạnh giống em à, anh không đứng ngoài sợ có người không phát hiện.”
 
Ôn Phi cười mà không nói, lấy di động ra chơi trò chơi, đột nhiên xuất hiện một tin nhắn từ dãy số lạ làm cô đang chơi đến vòng quan trọng sắp qua màn lại game over, Ôn Phi “Ôi” một tiếng, Khúc Dĩ Phồn đưa tay vỗ ót cô một cái, nói: “Ngốc”
 
Khúc Dĩ Phồn lại tiếp tục lái xe, Ôn Phi nhìn thoáng qua tin nhắn.
 
“Chị là Đinh Kỳ, nghe nói em và Khúc Dĩ Phồn cùng đến, hai người còn liên hệ à?”
 
Ôn Phi có chút khó hiểu, trả lời lại: “Sao lại không liên hệ chứ? Tụi em là tình hữu nghị mười mấy năm mà.”

 
Đinh Kỳ rất nhanh đã trả lời lại: “Vậy cậu ta có biết em thích cậu ta không?”
 
Trong chớp mắt, mặt Ôn Phi đỏ bừng, cô không nghĩ đến cách xa nhiều năm rồi nhưng cô ấy cũng biết cô thích Khúc Dĩ Phồn, nhìn vào mắt Hồ Khải cô cũng có thể biết Hồ Khải vẫn luôn biết tâm tư của cô, chỉ là không nghĩ tới cô vẫn cẩn thận che giấu tâm tư, nhưng trước mặt những người này cứ như viết thẳng lên mặt vậy.
 
Ôn Phi nhấp môi, không trả lời, lúc nhìn về phía Khúc Dĩ Phồn, miệng anh vẫn đang cắn cây kẹo đong đưa lên xuống.
 
Ôn Phi nghĩ, nếu không ai nói chắc cả đời này Khúc Dĩ Phồn sẽ không biết cô thích anh, mà Ôn Phi lại không muốn nói, có đôi khi mọi chuyện đều có bất ngờ, bản thân tưởng rằng mình sẽ giấu diếm đoạn tình cảm này cả đời, nhưng bỗng có một ngày đối phương lại hiểu rõ trái tim cô.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.