Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 98:
Chương 97: Nam thần chuyển đến
Khúc Dĩ Phồn treo tất cả quần áo vào tủ, anh nhìn thoáng qua phòng dành cho khách đã được quét dọn sạch sẽ. Lúc đó, đều do tự anh sắp xếp cho Ôn Phi nên nhìn rất vừa ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ra khỏi phòng, đối diện chính là phòng của Ôn Phi, trong lòng lại thầm nghĩ, dù bây giờ đang ở cùng một mái hiên nhưng vẫn ở đối diện nhau.
Ôn Phi đang ở phòng bếp nấu cơm, trong phòng đang mở điều hòa, hệ thống sưởi ấm đã tỏa ra khắp nơi, cuối cùng thì Ôn Phi cũng cởi áo bông ra, mặc áo len bên trong. Khúc Dĩ Phồn đứng dựa vào cạnh cửa phòng bếp nhìn thấy dáng vẻ Ôn Phi nấu cơm, khóe miệng hơi hơi cong lên: “Không nghĩ đến em còn có dáng vẻ người vợ, người mẹ tốt đấy.”
Ôn Phi không quay đầu lại, mặt đỏ lên: “Không thì em mang dáng vẻ gì chứ?”
“Nhìn dáng vẻ em chơi bóng rổ đến nam sinh còn không dám theo đuổi em đấy, biết không?” Khúc Dĩ Phồn đột nhiên chuyển chủ đề.
Ôn Phi nói: “Em không biết có người theo đuổi em.”
Đối với câu trả lời này của cô, đương nhiên Khúc Dĩ Phồn rất hưởng thụ, nhếch mày, đi ra khỏi phòng bếp, khóe miệng tươi cười ngồi ở cạnh bàn ăn, giọng nói có hơi lớn: “Lễ mừng năm mới này anh dẫn em đi leo núi nha?”
Ôn Phi đang rắc muối thì dừng lại hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Núi Lư?” Khúc Dĩ Phồn nghĩ nghĩ: “Hay là đi Trương Gia giới?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi hỏi: “Vì sao lại muốn dẫn em đi leo núi thế?”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Anh làm ăn có lời nên cần hiếu kính với ba mẹ, có thể tưởng tượng ra hai người già nhà anh cơ bản không thiếu tiền, cứ dứt khoát dẫn theo em đi chơi.”
Thật ra, không phải Ôn Phi muốn hỏi vì sao lại leo núi, mà muốn hỏi vì sao muốn dẫn cô leo núi, vì sao lại là cô, nhưng mà xem ra Khúc Dĩ Phồn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, Ôn Phi thở dài, đặt đồ ăn sang trước mặt Khúc Dĩ Phồn: “Được.”
Khúc Dĩ Phồn ăn thử: “Tối mai đừng nấu cơm, sinh nhật của Hồ Khải, mời chúng ta ra ngoài ăn.”
“Có tặng cho anh ấy quà gì không?” Ôn Phi hỏi thế nhưng thật ra bọn họ cũng không để ý đến quà sinh nhật hay gì cả, trong ấn tượng của Ôn Phi, ngoại trừ lúc Khúc Dĩ Phồn cùng cô đón sinh nhật mười tuổi vô cùng náo nhiệt ra những người khác hằng năm đều không thiếu, ít nhất năm trước cô không làm sinh nhật.
Ôn Phi còn nhớ rõ bản thân tặng Khúc Dĩ Phồn quà gì, Khúc Dĩ Phồn treo trên vali của anh hơn mười năm rồi, anh cũng đã thay rất nhiều vali khác nhau nhưng chỉ có con búp bê xấu xí kia là không bao giờ đổi.
Khúc Dĩ Phồn cười: “Sinh nhật Hồ Khải, tặng cậu ta quà gì à?”
Ôn Phi hiểu rõ nhếch mày, ý của Khúc thiên tài là sinh nhật Hồ Khải cứ coi như hắn mời cơm mọi người, quà tặng hay cái gì đều có thể miễn.
Ôn Phi nhớ đến công việc của Hồ Khải, hắn tốt nghiệp và làm nhân viên tiêu thụ trong một công ty, công việc này áp lực rất lớn nhưng nhà Hồ Khải rất có điều kiện. Nhà hắn mở một trung tâm thương mại ở thành phố A, dù gì cũng được coi như là thiếu gia, nhưng cứ hết lần này đến lần khác đều muốn đi loanh quanh với Khúc Dĩ Phồn, đến nhà cũng không chịu về.
Khúc Dĩ Phồn nói: “Đúng rồi, Đinh Kỳ cùng với Kim Tiết Cao đều đến thành phố S.”
Ôn Phi trừng mắt: “Đến chơi hay là đi công tác ạ?”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Đến tìm công việc, từ lúc tốt nghiệp đến giờ hai người bọn họ cũng chưa tìm công việc, ở trong nhà nhàn nhã, tự do nên bị người nhà đuổi đi tìm việc, kiếm đủ mười vạn tệ (~320tr) mới được trở về.”
Ôn Phi cười, nghĩ thầm cô biết những người này cũng không phải là đèn cạn dầu, nhưng mà nghĩ đến Đinh Kỳ, Ôn Phi vẫn mang theo chút mong chờ, Khúc Dĩ Phồn thấy dáng vẻ vừa ăn vừa cười của Ôn Phi trong lòng cũng thoải mái rất nhiều, mở miệng: “Mấy ngày nữa là Giáng Sinh, có muốn cái gì không?”
Ôn Phi sửng sốt, nhìn Khúc Dĩ Phồn thật lâu, mới lắc đầu: “Không có.”
Thật ra là có, trong ký ức của Ôn Phi món quà quan trọng nhất mà Khúc Dĩ Phồn từng tặng cho người khác đó chính là chữ ký của một ngôi sao mà anh tặng cho Vu Tuệ Tuệ. Cho đến bây giờ, có rất ít người được anh nhớ ngày sinh nhật để tặng chữ ký hay quà mừng.
Càng ít thì có vẻ càng trân quý, Ôn Phi cũng muốn một cái, nhưng cô không mở miệng nói được.