[vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành

Chương 100


Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 100:

 
Chương 99: Gặp lại Đinh Kỳ
 
Lúc Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi đến nơi, nhìn những tháp bia được dựng lên giữa trời mùa đông trong quảng trường trung tâm ở công viên thành phố, cằm của Ôn Phi gần đụng đất. Xung quanh chỗ đó vốn là nơi để cho các cụ bà khiêu vũ quảng trường vào buổi tối, cũng không biết Hồ Khải có bản lĩnh như thế nào mà lại tạm thời thuê lại mảnh đất này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi rụt bả vai lại, cô đã sớm biết bữa tiệc được tổ chức ngoài trời nên đã mặc thêm mấy lớp quần áo, lúc này bên hồ  có một cơn gió nhẹ thổi qua, Ôn Phi cảm thấy mình có thể đóng băng ngay tại chỗ.
 
Cả quảng trường có bốn tháp lớn, một cái là tháp vang đỏ, còn lại đều là tháp bia cùng rượu sâm panh. Ôn Phi vốn cho rằng chỉ là tiệc sinh nhật bình thường thôi, đùa chứ, đây là lần đầu tiên cô thấy Hồ Khải chơi lớn như vậy nên có chút nghi ngờ.
 
Mãi cho đến khi cô nhìn thấy dáng vẻ cao gầy của Vương Á đứng trong đám người thì hiểu rõ, Khúc Dĩ Phồn đang chào hỏi mấy anh em quen biết, Ôn Phi nói: “Em đi tìm Vương Á và Đinh Kỳ chơi đây.”

 
Khúc Dĩ Phồn nói: “Được, nhưng ở đây toàn là bạn đại học của Hồ Khải, có rất ít người em quen biết, em đừng trả lời người lạ, biết không?”
 
Ôn Phi gật đầu, vẫy vẫy tay rồi chạy về hướng Vương Á, cô thầm nghĩ bản thân mình cũng đâu phải con nít, Vương Á xấu hổ nên chỉ đứng một mình chỗ đó mà Hồ Khải mời cô ấy đến còn để cô ấy đứng đấy chơi một mình thật là quá vô tâm mà.
 
Ôn Phi đứng sau lưng Vương Á, ho khan một tiếng: “Mỹ nữ à, một mình sao?”
 
Vương Á quay đầu, thấy Ôn Phi thì nhẹ nhàng thở ra vỗ vai cô một cái: “Tớ bị bắt chuyện vài lần rồi. Rất khó chịu luôn.”
 
“A? Hồ Khải đâu?” Ôn Phi đảo mắt nhìn lên người Vương Á một vòng, Vương Á biết Ôn Phi lấy cô làm trò vui trừng mắt liếc cô một cái: “Cậu đừng quậy, tớ còn chưa hỏi đến cậu đâu đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cậu hỏi đi.”
 
“Hồ Khải có phải là phú nhị đại hay không?” Lúc Vương Á hỏi cái này thì giọng nói đã đè nén xuống một chút rồi, Ôn Phi ngẩng người, muốn nhìn từ trong mắt Vương Á ra chút gì đấy, Vương Á lại tiếp tục nói: “Anh ta phô trương, hoang phí nhiều tiền như vậy cho một cái sinh nhật, gia đình anh ta có quan tâm không?”
 
Ôn Phi thở dài cũng không biết nên trả lời như thế nào, Hồ Khải tốt nghiệp đại học cũng không dẫn theo bạn gái trở về toàn tâm toàn ý đi theo Khúc Dĩ Phồn vui chơi đây đó, đến nhà cũng không về, ba mẹ hắn lại đang mong ngóng cho Hồ Khải kết hôn, sinh con nhanh một chút. Cho nên, chỉ cần Hồ Khải nói tổ chức sinh nhật với bạn gái thì ba mẹ hắn đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu con trai bảo bối của mình rồi, còn thiếu nước lái xe đến thành phố S xem mặt con dâu tương lai thôi.
 

Vương Á nhấp môi, cười gượng: “Cho nên cậu cũng thuộc tầng lớp phú nhị đại hay gì đó à?”
 
Ôn Phi lùi về sau một bước, nghĩ thầm cô là phú nhị đại sao? Thường ngày cô hay cần cù tiết kiệm cho nên mọi người chưa thấy nên cũng không hỏi, chứ cũng không phải cô giấu diếm gì.
 
Vương Á có chút buồn bực giậm chân: “Không phải, tớ lại không quen những dịp này, kéo tớ đến đây là muốn xem diễn trò à? Tớ cũng không quen Hồ Khải, chỉ quen một mình cậu thôi cậu đừng làm tớ xấu hổ nha!”
 
Ôn Phi vỗ vỗ vai Vương Á: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Khúc Dĩ Phồn có lái xe, đợi xíu nữa lúc về thì chở cậu về theo.”
 
Ôn Phi cầm một ly sâm panh đặt lên tay cô, hai người đi đến bàn bánh ngọt, mỗi người cầm một khối bánh ngọt nhỏ, Ôn Phi vỗ vỗ bả vai Vương Á trấn an cô ấy.
 
Cô quay đầu lại, nụ cười Mona Lisa đặc trưng của Đinh Kỳ xuất hiện trước mặt cô.
 

Ôn Phi rụt đầu lại, mở miệng hỏi: “Xin hỏi vị nữ sĩ này là ai vậy?”
 
Đinh Kỳ cười mỉm: “Ôi, mới có vài năm không gặp đàn em đã quên đàn chị rồi à?”
 
Ôn Phi nhìn thoáng qua Khúc Dĩ Phồn, quả nhiên ba người Kim Tiết Cao, Hồ Khải, Khúc Dĩ Phồn ngồi thành một bàn  chơi đấu địa chủ, ký ức thời trung học lại hiện lên trong đầu cô, Ôn Phi liền cảm thấy an tâm.
 
Cô cười: “Đàn chị!”
 
Đinh Kỳ lại nở nụ cười của Mona Lisa, nói: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện nào.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.