Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 103:
Chương 102: Say rượu
Ôn Phi để Khúc Dĩ Phồn dựa vào vai cô, Đinh Kỳ và Kim Tiết Cao cũng đến, hai người họ liếc mắt nhìn nhau, Khúc Dĩ Phồn hé một con mắt thấy Kim Tiết Cao, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình: “Đến đây, Hạt Vừng, ngồi đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim Tiết Cao cũng uống không ít, Đinh Kỳ kéo tay cậu ta có chút không vui, Kim Tiết Cao khản giọng nói: “Khúc thiếu gia say rồi à, ngồi trên cái ghế nhỏ vậy có khó chịu không?”
Khúc Dĩ Phồn phì cười, dựa nửa thân người của mình vào Ôn Phi, Ôn Phi bị anh dựa vào có hơi nghiêng qua một bên, Kim Tiết Cao hỏi: “Cậu lái xe đến à, đã thành như vậy rồi, cười trông ngốc như vậy làm sao có thể trở về được?”
Ôn Phi nghĩ thầm Khúc Dĩ Phồn cũng có lúc cười ngây ngốc như vậy sao? Quay đầu qua nhìn Khúc Dĩ Phồn, quả nhiên bình thường Khúc Dĩ Phồn nhìn khôn khéo mà giờ trên mặt đã đỏ hồng hết cả, miệng thì cong cong lên, mắt nhắm mắt mở đánh giá người khác, Ôn Phi cẩn thận nhìn trái tim nhỏ bé đang đập của mình.
Khúc Dĩ Phồn nói: “Phi Phi sẽ lái xe.” Quay đầu dựa sát vào Ôn Phi nhăn nhăn mũi ngửi thử: “Phi Phi em có uống không?”
Ôn Phi nghiêng đầu ra phía sau, nghĩ thầm anh cả người đầy mùi rượu còn có thể nghe được mùi rượu trên người của người khác à? Cô mở miệng nói: “Em không uống, không nghĩ đến anh còn có thể ngốc như thế này, chúng ta về trước nhé, đàn chị, lát nữa nhờ mọi người nói với Hồ Khải một tiếng, nói anh ấy đừng uống nhiều buổi tối nhớ đưa Vương Á về trường học, em với Khúc Dĩ Phồn đi trước nhé.”
“Đi thôi đi thôi, chị sẽ nói với cậu ta, đừng có để cho cái vị này nôn ra giữa đường.” Đinh Kỳ khoát tay.
Bây giờ, Ôn Phi mới đứng lên, không có cô đỡ thì Khúc Dĩ Phồn cứ lảo đảo không vững, Ôn Phi đưa tay muốn kéo anh đứng lên nhưng lại chẳng thấy nhúc nhích gì.
Khúc Dĩ Phồn lẩm bẩm: “Kéo anh làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Về nhà.” Ôn Phi nói.
Hai mắt Khúc Dĩ Phồn mở to ra, ngồi trên cái ghế nhỏ cúi đầu, Ôn Phi đứng lên nên rất cao, đầu Khúc Dĩ Phồn chỉ tới ngang bụng cô, anh ngẩng đầu lên, nâng cằm Ôn Phi nhìn nhìn, từ góc độ này nhìn đôi mắt của Ôn Phi rất to và quyến rũ, giống như bên trong có nhiều lời muốn nói, nhìn rất phức tạp.
Khúc Dĩ Phồn khiến bản thân duy trì vẻ tỉnh táo, đứng lên vỗ vỗ bụi bẩn ngay vạt áo, mới đi một bước thì thấy có chút không ổn liền khoát một cánh tay lên cánh tay Ôn Phi: “Không được, cho anh điểm tựa với nếu không anh đứng không được.”
Ôn Phi cứ như vậy mà đỡ Khúc Dĩ Phồn, người phía sau thì cứ khập khiễng theo cô, gió đêm thổi một lúc lâu thì hai người mới đến cạnh xe, Ôn Phi tìm chìa khóa xe trong túi áo của Khúc Dĩ Phồn, đặt Khúc Dĩ Phồn vào chỗ phó lái mới nhẹ nhàng thở ra.
Đây cũng không phải lần đầu cô lái xe Khúc Dĩ Phồn, lúc Khúc Dĩ Phồn mới mua xe cũng cho cô tùy ý lái đi dạo chơi, ngoại trừ lúc anh đi làm. Trên đường về nhà Ôn Phi còn phải quan tâm Khúc Dĩ Phồn xem thử có phải Khúc Dĩ Phồn không thoải mái muốn nôn ra không, nhưng cuối cùng thì anh lại rất im lặng ngủ trên ghế phó lái, cũng không ngáy ngủ.
Tới nhà, Ôn Phi dùng sức của chín trâu hai hổ mới có thể vác Khúc Dĩ Phồn trên lưng lên lầu, sau khi ngủ trên xe thì trạng thái của anh vẫn cứ nửa tỉnh nửa mê, không nói gì, cũng không có quậy, Ôn Phi cứ như vậy mà vác cái người một mét chín trên người, trong mùa đông lạnh như vậy lần đầu tiên cô cảm thấy nóng đến mức mũi đổ đầy mồ hôi.
Lấy chìa khóa ra gian nan mở cửa, lại gian nan đặt Khúc Dĩ Phồn lên giường trong phòng anh, Ôn Phi mới nhẹ nhàng thở ra, cử động cánh tay một chút, cảm thán với không khí: “Ôi, đáng thương cho cái thân hình nhỏ bé này, tiểu thư với số kiếp người hầu này!”
Khúc Dĩ Phồn trở mình, nằm ngửa lại, Ôn Phi có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua anh.
Cửa sổ vẫn đang mở, rèm cửa sổ được treo gọn gàng ở hai bên, lúc này ánh trăng có chút sáng chiếu vào phòng Ôn Phi mới phát hiện cô chưa bật đèn, ngay cả như vậy cũng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của Khúc Dĩ Phồn.
Anh hơi nhíu nhíu mày, sóng mũi cao thẳng, mắt anh nhắm lại hàng mi dài run run, còn có cái miệng vẫn cứ cong cong lên.