Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 102:
Chương 101: Ai nói cô ấy không có bạn trai
Đinh Kỳ chắn rượu giúp Kim Tiết Cao, Vương Á thì bị Hồ Khải kéo vào góc phòng tâm sự, mà Ôn Phi thì đang cầm trên tay một cái bánh ngọt vẫn chưa ăn, nhìn thấy anh cách đó không xa đang nhìn vào mắt mình, cô còn phải tỏ vẻ bản thân chơi một mình cũng rất ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi quên chuyện đó, cuối cùng để bản thân ăn sáu cái chân gà, ba miếng bánh ngọt nhỏ, có một sâm panh và bia nữa nhưng cô không uống, tay cầm sprite chuyển cái ghế đến ngồi gần đó, lúc đang ăn miếng bánh ngọt thứ tư thì có người khác đến bắt chuyện với cô.
Nếu đang là mùa hè, cô đã được bắt chuyện lâu rồi nhưng đây là mùa đông nên cô chỉ lộ ra mỗi đôi mắt thôi, nếu phải ăn cái gì thì mới hé miệng ra còn không sẽ tận lực giấu kín tránh bị gió thổi.
Bây giờ, cô lại tìm một góc ít được chú ý nhất nhưng vẫn có người đến gần, Ôn Phi nghĩ rằng có vẻ bóng lưng cô có lẽ cũng không tệ lắm nhỉ? Lúc người con trai kia vỗ vỗ lên vai cô, Ôn Phi quay đầu lại mới có thể nhìn thấy đối phương, người kia có dáng vẻ tươi cười rất ôn hòa, lúc cười rộ lên thì mắt chỉ có một đường thẳng, nhìn cũng không cảm thấy xấu lắm.
Người con trai kia nói: “Mỹ nữ à, em đi một mình sao?”
Ôn Phi bĩu môi: “Tôi đã quấn mình thành cái dạng này rồi, sao anh biết tôi đẹp hay không chứ?”
Người con trai kia nói: “Tôi đoán.”
Ôn Phi nghĩ mình bệnh rồi, liếc mắt xem thường không nói gì, người con trai kia nhấc một cái ghế khác đến ngồi bên cạnh Ôn Phi, trên tay còn cầm một ly rượu, nói: “Lúc này cầm điện thoại của lão Hồ nhìn thấy ảnh của em, tôi hỏi cậu ta cô gái này là ai thế, lão Hồ chỉ em nên tôi đến đây.”
Ôn Phi hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng của Hồ Khải, thật là một kẻ vô ơn bội nghĩa, có Vương Á ở bên cạnh sẽ không quan tâm đến bạn bè quen biết nhiều năm là cô nữa, trực tiếp bán cô đi như thế đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn bị hoa tươi vây quanh thoát không nổi, chán nản nói chuyện trên trời dưới đất cùng người kia, người con trai kia nói: “Tôi tên là Lưu Hà, là bạn học cùng đại học với lão Hồ, cùng chung một ký túc xá với lão Hồ, trước kia, từng nhờ cậu ta giới thiệu cho tôi một cô gái xinh đẹp, độc thân làm bạn gái, cuối cùng lại nói là không quen biết cô gái xinh đẹp, độc thân nào.”
Ôn Phi gật đầu: “Quả thực anh ấy không biết nhiều con gái, cái người mà anh ấy sống chết theo đuổi kia là do tôi giới thiệu mới quen đấy.”
Lưu Hà nói: “Tôi thấy không đúng, em không phải là người đẹp còn độc thân sao?”
Ôn Phi hỏi: “Anh làm sao biết tôi còn độc thân? Nếu Hồ Khải không nhắc về tôi với anh thì nhất định có lý do đó.”
“Nếu không còn độc thân, sao lại ngồi một mình ở đây? Bạn trai em đâu?” Lúc Lưu Hà hỏi ánh mắt có chút gây khó dễ cho cô, giống như đã phân tích rõ ràng nội tâm của Ôn Phi, giờ phút này Ôn Phi chính là cô đơn một mình đấy, ngồi ăn một mình đến khi muốn nôn ra.
Ôn Phi có chút xấu hổ, dùng cái nĩa bắt đầu đâm vào giữa cái bánh ngọt, bả vai đột nhiên nặng xuống, Khúc Dĩ Phồn cầm theo một cái ghế ngồi bên cạnh cô, cánh tay thì khoát hẳn lên vai của cô, mặt có chút đỏ, ánh mắt híp lại chắc là có chút say rồi.
Ôn Phi có thể ngửi được mùi rượu từ người của anh, hương vị của các loại hoa quả, cô lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Uống hết bao nhiêu rồi chứ?”
Khúc Dĩ Phồn không trả lời Ôn Phi, nhắm mắt lại đầu ngửa ra sau, sau đó mở miệng: “Ai nói em ấy, em ấy không có bạn trai? Tôi, tôi chính là người ngăn cản này nếu không thì còn đợi đến lượt cậu à?”
Lưu Hà có chút xấu hổ trái lại Ôn Phi nghe anh nói như vậy thì mặt có chút đỏ lên, cực kỳ nóng, làm cho cô cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục thế này có thể ướt đẫm mồ hôi mất.
“Anh uống bao nhiêu rồi thế?” Ôn Phi hỏi thêm lần nữa.
Đầu Khúc Dĩ Phồn tựa vào vai của Ôn Phi một cách nặng nề: “Không biết, không có tính nên không biết… Đầu anh rất choáng.”
Lưu Hà thở dốc: “Vậy, tôi đi tìm người quen đây, hai người từ từ nói chuyện.”
Lưu Hà vừa đi thì không khí vốn đã xấu hổ lại càng xấu hổ hơn, Ôn Phi cũng không biết Khúc Dĩ Phồn làm sao mà trốn thoát khỏi mấy cô gái đó, Khúc Dĩ Phồn nói: “Em cũng không biết… Tiến tới kéo anh ra nữa, làm cho anh uống sắp chết rồi.”
Ôn Phi nói: “Em cứ nghĩ anh đang hưởng thụ trong đấy.”
Khúc Dĩ Phồn tặc lưỡi, hừ một tiếng không nói gì.