[vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành

Chương 104


Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 104:

 
Chương 103: Hôn trộm
 
Trong đầu Ôn Phi lại hiện lên câu nói kia của Đinh Kỳ: “Chờ lúc hai người cùng nhau về nhà, đè cậu ấy phía sau cửa mãnh liệt hôn một lần, là đàn ông đều sẽ hiểu rõ thôi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nhìn thấy môi của Khúc Dĩ Phồn, nhịp tim đập dồn dập đột ngột xuất hiện trong phòng yên tĩnh này, một tiếng lại một tiếng mạnh mẽ vang lên, cô ôm chặt ngực lùi về sau mấy bước, nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn yên lặng nằm một chỗ lại tiến lên vài bước.
 
Hơn mười năm, cuối cùng có nên chấm dứt không, những lời này dù cho không nói nên lời thì cũng phải chiếm chút tiện nghi không phải sao?
 
Phi phi phi! Ôn Phi, mày đây là đang suy nghĩ lung tung gì thế? Đó chính là Khúc Dĩ Phồn đó, thích anh, không phải anh thì không được!

 
Chỉ là, hôn trộm một chút, đừng lo lắng quá? Để bản thân đã quá hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn giữ nụ hôn đầu, đến lúc đó thì bản thân mới là người phải vội đấy!
 
Ôn Phi hít sâu một hơi, dưới đáy lòng tự ủng hộ mình, bây giờ anh uống rượu cái gì cũng không biết, mơ hồ không tỉnh táo, coi như là bị muỗi chích một chút vậy, bị tát một cái thì cũng đáng giá.
 
Một khi trong lòng đã suy nghĩ xong, Ôn Phi đi đến gần Khúc Dĩ Phồn vốn có chút nhát gan nhưng khi đến gần thấy mặt của Khúc Dĩ Phồn thì tất cả nhát gan đều biến thành lực hấp dẫn, trong chớp mắt đã rơi vào vòng xoáy mang tên Khúc Dĩ Phồn không thể thoát ra.
 
Cô mím môi nhìn chằm chằm môi Khúc Dĩ Phồn, hơi mỏng, Ôn Phi nhắm mắt lại, cúi người xuống dù chỉ là cái đụng chạm đơn giản thôi cũng khiến cho tim cô đập mãnh liệt rồi, giống như sắp lao ra khỏi lồng ngực vậy, trên mặt nóng rực cả lên, cô mở mắt ra chống lại hai mắt của Khúc Dĩ Phồn.
 
Mắt Khúc Dĩ Phồn… Đang mở!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đang mở đó!!!
 
Ôn Phi ngồi bật dậy, mặt đỏ lên có thể nhỏ ra máu, Khúc Dĩ Phồn vẫn cứ nằm như vậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, mở miệng nói: “Em làm gì vậy?”
 
Ôn Phi không biết sai đúng gì nữa, cũng không lấy cớ nói cái gì mà em vừa mới không cẩn thận trượt chân một cái, gọn gàng, dứt khoát nói: “Hôn hôn hôn, hôn nhẹ anh.”
 
Khúc Dĩ Phồn nâng mắt, hai tay chống cơ thể nửa nằm nửa ngồi, nói thêm: “Em nói từ hôn này bốn lần, sao lại chỉ hôn có một lần vậy chứ?”
 

Ôn Phi vẫn chưa phản ứng kịp với câu trả lời này, nên dùng từ gì để trả lời lại, vừa không thô lỗ cũng không xấu hổ có thể giữ mối quan hệ tốt như trước đây, Khúc Dĩ Phồn vươn tay ôm lấy cổ cô, dùng sức rất lớn, Ôn Phi chóng hết cả mặt, đã bị Khúc Dĩ Phồn xoay người đặt dưới thân, trợn tròn mắt nhìn người trước mắt đang dần phóng đại trước mặt cô.
 
Khúc Dĩ Phồn hôn cô.
 
Khúc Dĩ Phồn chủ động hôn cô.
 
Ôn Phi còn chưa kịp suy nghĩ, thì Khúc Dĩ Phồn đã há miệng cắn môi dưới của cô sau đó đưa đầu lưỡi ra.
 
Vì thế trong đầu Ôn Phi không ngừng quanh quẩn câu nói: Khúc Dĩ Phồn chủ động hôn cô còn đưa lưỡi ra nữa!
 
Lúc hô hấp của Khúc Dĩ Phồn lướt qua mặt cô, trong nháy mắt Ôn Phi đã khôi phục lại lý trí, chỉ là khôi phục lý trí thôi chứ không có nghĩa là cô từ chối, nói đùa sao, khó có lúc Khúc Dĩ Phồn chủ động làm ra hành động thân mật như vậy, cô phản kháng không phải là ngu ngốc à?
 
Ôn Phi trợn tròn mắt, nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn cũng híp nữa mắt lại hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt này, hay là do say rượu nên tưởng cô là con mèo, hung hăng liếm môi Ôn Phi. Đầu lưỡi linh hoạt luồng vào khoang miệng của cô mà khuấy đảo, liếm hàm răng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, đầu lưỡi cô đã tê rần rồi, ngay cả hơi thở Khúc Dĩ Phồn thở ra phà vào mặt cô cũng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.

 
Khúc Dĩ Phồn hôn xong, đầu ngón tay xoa xoa má Ôn Phi trêu chọc, khuôn mặt của Ôn Phi ngày càng hồng hơn, cô mở miệng nói: “Khúc Dĩ Phồn, anh anh anh, anh làm sao vậy?”
 
Khúc Dĩ Phồn cong cong miệng, đưa tay kéo kéo vạt áo: “Xuỵt! Còn hai lần nữa.”
 
Khúc Dĩ Phồn híp híp mắt, khóe miệng nâng lên ý cười xấu xa, đầu óc Ôn Phi nóng dần lên dưới đáy lòng than một tiếng, trời ạ, làm cho cô chết dưới tình trạng say xỉn của Khúc Dĩ Phồn như vậy, dù sai cô đã vào biển lửa rồi cũng không ra được nữa!
 
Ngay lúc Ôn Phi nhắm mắt chờ nụ hôn tiếp theo thì Khúc Dĩ Phồn thật lâu cũng không có hành động gì, cô trợn mắt a một tiếng, Khúc Dĩ Phồn nhìn cô chằm chằm, lấy tay xoa xoa cái mũi của cô: “Em chảy máu mũi rồi.”
 
Ôn Phi cảm thấy, cô hận cái dáng vẻ chảy máu mũi khi bị Khúc Dĩ Phồn làm cho bối rối này ghê!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.