[vtđd]_nhục dục hắc ám

Chương 17


Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 17:

 
Chương 17: Sao cô dám! 
 
Ánh mặt trời khô nóng chiếu lên cây, cái bóng đổ trên mặt đất, xuyên qua tán lá chiếu lên mái tóc đen khiến nó phản chiếu thành một màu vàng kim.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ít người đi qua chào hỏi cậu, hai cái răng nanh kia quá rõ ràng, nhìn chút là có thể nhớ kỹ. 
 
Hà Trạch Thành cười xã giao gật đầu, bước chân nhanh hơn, vội vàng lướt qua những bóng người kia, thậm chí ngay cả con mắt cũng không nhìn rõ. 
 
Hiện tại cậu chỉ muốn làm một việc. 
 
Về nhà chịch cô! 
 
Không có gì quan trọng hơn việc này. 
 
Không ai biết cậu đang suy nghĩ gì. 
 
Ở dưới ánh mặt trời, khuôn mặt này lại che giấu một trái tim u ám. 
 
Chỗ ở cách nơi này cũng không xa, trên đường đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, bước chân cậu dừng lại. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quay đầu nhìn bánh kem màu hồng phấn nữ tính trong tủ kính, khóe miệng cậu cong lên dịu dàng. 
 

Con gái, hẳn đều thích loại này. 
 
*
 
Trở lại nhà trọ, cậu tra chìa khóa rồi vặn khóa cửa, bước nhanh chân vào, không nói hai lời đi thẳng lên tầng. 
 
Mở cửa phòng ngủ ra, nụ cười trên khóe miệng cậu cứng đờ. 
 
Dây xích buộc vào đầu giường chẳng thấy đâu, trên giường là nếp nhăn trên drap và cái chăn, trống không không có ai. 
 
“Bộp” 
 
Hộp bánh kem trong tay cậu rơi xuống đất, lập tức xoay người, vẻ mặt bỗng trở nên dữ tợn. 
 
“Lâm Ấm!” Cậu gầm lên một tiếng, đá văng cửa phòng vệ sinh ra. 
 
Trong chốc lát, cậu thấy cô gái co lại run rẩy trong góc bể tắm, mở to hai mắt sợ hãi nhìn cậu. 
 
Hà Trạch Thành bước nhanh tới, túm chặt đầu cô kéo mạnh cô lại gần khuôn mặt phẫn nộ của mình. 
 
“Ai bảo em chạy tới chỗ này! Ai cho phép em chạy tới chỗ này! Không có lệnh của tôi sao em dám xuống giường!” 
 
Biết trong nháy mắt không thấy cô, lòng cậu đau đớn từng nào không! 
 
Suýt chút nữa cho rằng cô mọc cánh chạy trốn rồi! 
 
Cô có biết cậu yêu cô biết bao nhiêu không! 
 
Tiếng rống quá lớn kích thích màng nhĩ và trái tim của cô, Lâm Ấm ôm chặt cơ thể, hai mắt tràn đầy vẻ cầu xin tha thứ. 
 
“Xin… xin lỗi chủ nhân… nô lệ kẹp vỡ nho rồi, muốn tới đây tẩy rửa… thì, thì chủ nhân trở lại.”
 
Hà Trạch Thành cúi đầu nhìn, nước nho đang từ từ chảy từ trong tiểu huyệt cô vào bồn tắm. 
 
Cậu cười lạnh một tiếng: “Em làm trái hai mệnh lệnh của tôi, hôm nay tôi sẽ chịch chết em! Em cũng đừng hòng lên giường ngủ!” 
 
Cậu kéo mạnh xích sắt trên cổ cô, cởi ra cho cô rồi đạp vào mông cô: “Quỳ xuống mặt đất cho tôi!” 
 
Lâm Ấm cắn môi dưới chảy nước mắt, nhận lệnh chổng mông về phía cậu, đau khổ cúi đầu nằm sấp trên sàn nhà, nhìn sữa trong cái vú căng đầy của mình nhỏ giọt xuống mặt đất lạnh buốt. 
 
Hà Trạch Thành lặng lẽ nhìn, phẫn nộ trong lòng giờ phút này biến thành ham muốn ngược đãi. 
 

Không chịch chết cô thì cô không rút được bài học!
 
Sao cô dám làm trái mệnh lệnh của cậu! 
 
Sao lại dám! 
 
Cậu đi đến trước mặt cô, vịn bồn rửa mặt sau lưng, dùng chân nâng cằm cô lên, lạnh lùng ra lệnh: “Liếm cho tôi, liếm dễ chịu thì tôi chịch em!” 
 
Cô thà rằng không bị chịch! 
 
“Vâng… chủ nhân.” 
 
Lâm Ấm quỳ trên mặt đất, muốn dùng tay cởi quần của cậu, cái vú lại chịu một cái tát: “Chó thì phải thế nào!” 
 
À, hóa ra ở trước mặt cậu cô là súc sinh à. 
 
Cũng đúng, chính cô cũng cảm thấy mình là một con chó thấp hèn. 
 
Cô ngửa cổ, há miệng cắn quần của cậu kéo xuống. 
 
Lộ ra quần lót màu đen bên trong, cho dù bây giờ chưa cứng, khối ở giữa cũng sắp nổ tung.  
 
Cô lại cẩn thận cắn mép quần lót, kéo xuống, vật to lớn kia còn chưa thức tỉnh đã khiến thân dưới cô siết chặt, trực tiếp kẹp vỡ quả nho còn sót lại. 
 
Cô lè lưỡi liếm láp quy đầu, ở trước mắt cô, vật kia dựng thẳng lên, rồi trở nên cương cứng. 
 
Hà Trạch Thành không chịu đựng nổi trạng thái lề mề của cô: “Há mồm ra!” 
 
Tiếng nói của cậu lập tức khiến cô nhận lệnh, Lâm Ấm há to miệng theo bản năng, cậu ấn đầu cô rồi chọc thẳng gậy thịt vào cổ họng. 
 

“Ọe…” Lâm Ấm muốn nôn khan, nước mắt trào ra, bị cậu giữ chặt, giống như cái miệng xinh đẹp là đồ chơi tình dục, không ngừng ra ra vào vào, chỉ để giải quyết dục vọng cho cậu. 
 
Gậy thịt sưng to nhét vào bên trong cổ họng cô, Lâm Ấm há to miệng không dám khép lại, nước bọt chảy xuống thành dòng, cô vươn tay theo phản ứng tự nhiên  nhưng lại không biết phải làm gì. 
 
Đẩy cậu xin tha sao? 
 
Vậy không được, sẽ càng thảm hại hơn. 
 
Cô chỉ có thể bị ép nuốt tới tận cổ họng cho cậu, chỉ cần cậu sướng thì sẽ tha cho cô một lần.
 
Hà Trạch Thành kéo đầu cô chuyển động mạnh hơn, gậy thịt bị cô kẹp ở sâu trong cổ họng khiến cậu phát ra từng tiếng thở sung sướng. 
 
Cậu cúi đầu nhìn xuống, nước bọt cô chảy không ngừng, con mắt cũng sắp trợn trắng lên, dứt khoát đặt gậy thịt ở trong miệng cô. 
 
“Dùng lưỡi hầu tạ tôi!”
 
 


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.