[vtđd]_nhục dục hắc ám

Chương 18


Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 18:

 
Chương 18: Cố gắng tiếp nhận. 
 
Lâm Ấm không dám cãi lời, dùng lưỡi liếm gậy thịt, hai tay xoa nắn trứng cậu. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhớ và đã nắm được kỹ thuật rất nhanh, chỉ cần có thể để cô thải ra. 
 
Hà Trạch Thành nhìn thấu tâm tư của cô, giống như một thợ săn ngồi trên cao nhìn nô lệ khuất phục dưới chân mình, cảm giác thỏa mãn trong lòng không cần nói cũng biết. 
 
Cô phải ngoan như vậy, nhất định phải ngoan như vậy! 
 
Vừa nghĩ tới vừa rồi cô còn dám lén vào phòng tắm, cậu không nén nổi tức giận! 
 
Hà Trạch Thành bỗng nhiên túm đầu cô rồi thúc mạnh vào nơi sâu nhất trong cổ họng, Lâm Ấm suýt chút nữa trợn trắng mắt, cảm giác ngạt thở xông tới, không có cả cơ hội để thở dốc. 
 
Ra vào không biết bao nhiêu lần, có thể là mấy chục cái, cũng có thể là mấy trăm, cuối cùng cậu cũng bắn vào trong thực quản của cô, thở dài một tiếng rồi bàn tay to bóp chặt cái vú đẫy đà của cô. 
 
Sữa lập tức phun ra tung tóe, cái vú sưng lên được phóng thích, thân dưới Lâm Ấm mềm nhũn, chết lặng. 
 

Toàn bộ tinh dịch bị cô nuốt vào, Hà Trạch Thành buông đầu cô ra: “Quỳ xuống cho tôi!” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vâng thưa chủ nhân…” Cô đau đớn nói, tiếng cô khàn khàn khiến chính cô cũng cảm thấy đáng sợ. 
 
Cô chổng mông  quỳ trên mặt đất, Hà Trạch Thành đẩy hai chân của cô ra, quỳ gối ở giữa, vỗ cái mông đã bị mình đánh sưng lên, vô cùng thỏa mãn. 
 
Gậy thịt cọ xát tiểu huyệt cô, rất nhanh lại dựng thẳng lên lần nữa, chẳng lề mề thêm, chọc thẳng vào. 
 
“Ahhh!” Lâm Ấm mở to mắt thét lên: “Chủ nhân… chủ nhân! Nho… nho còn ở bên trong dâm huyệt của nô lệ!” 
 
Quả nho bị gậy thịt của cậu ra sức chèn ép trong bụng, dị vật xâm nhập khiến cô rất khó chịu. 
 
“Ngậm miệng!” Cậu không chút thương tiếc: “Ông đây chịch em thì em phải cố gắng tiếp nhận! Tôi mặc kệ nho của em ở đâu! Chỉ cần gậy thịt của tôi ngẩng lên thì em phải để cho tôi chịch! Nhớ chưa?” 
 
“Chát” một tiếng, nước mắt cô chảy thành dòng. 
 
Đau… 
 
“Biết… biết, nô lệ biết rồi ạ!” 
 
Sau lưng truyền tới tiếng va chạm quen thuộc khiến đầu cô có chút choáng váng. 
 
Gậy thịt to lớn làm căng tử cung của cô rồi thúc mạnh vào trong, cô vốn đã căng trướng đau đớn, giờ lại có chút không thoải mái. 
 
“Ah ahh… chủ nhân đau! Bụng nô lệ to quá… chủ nhân nhẹ chút… uhmm ahhhhh… to quá!” 
 
Từng tiếng thở gấp của cô kích thích dục vọng của cậu, giống như cái mô-tơ không biết mệt mỏi, muốn chọc thủng bụng cô, chọc thủng tử cung của cô. 
 
Cậu túm đầu cô, thở hổn hển hỏi: “Vú dâm bị căng sao? Hả?” 
 
“Căng… căng! vú dâm to quá rồi! Cầu xin chủ nhân giúp nô lệ! Cầu xin chủ nhân…” 
 

Hai bầu vú giống như quả bóng nước sắp nổ, bị cậu va chạm, núm vú liên tục chảy ra sữa. 
 
“Em bóp cho tôi xem!” Hà Trạch Thành hưng phấn nhìn chằm chằm cái vú lắc lư qua lại của cô, nó căng lên như muốn người ta cắn mạnh một ngụm. 
 
“Ưm… vâng chủ nhân.” 
 
Lâm Ấm vươn tay, tay của cô đã không ôm trọn được bầu vú đẫy đà, bóp mạnh một cái, sữa lập tức bắn vọt ra. 
 
“Ahh uhmmm!” Cảm giác kích thích không lời nào diễn tả kia khiến cô sung sướng.
 
Hà Trạch Thành cắn răng, vỗ lên hai bầu vú mập kia. 
 
“Đồ dâm đãng! Đồ dâm đãng! Đồ đê tiện! Chưa sinh con đã chảy sữa rồi! Em dâm hay là không? Hả? Em chổng mông là để cho tôi chịch! Vú ưỡn lên là để cho tôi mút!” 
 
“A chủ nhân… đừng đánh nô lệ mà…” 
 
Cô đau, bên trong vừa đau vừa thoải mái, cảm giác này khiến cô không thể tự kiềm chế được.
 
“Nô lệ là…là đồ đê tiện uhmmm, uhmm là đồ dâm đãng! Nô lệ sinh ra… là để cho chủ nhân chịch, chịch chết em đi chủ nhân! … Haaaaa chịch chết em…” 
 
Hà Trạch Thành cười dữ tợn: “Như em mong muốn! Chịch chết em, cái đồ đê tiện! Chịch chết em!” 
 
Cậu ưỡn thẳng sống lưng, hai tay bóp mông cô hung ác thúc vào, tiếng bành bạch vang vọng trong phòng tắm vắng lặng, vừa đánh vừa chửi. 
 

Lâm Ấm kẹp chặt tiểu huyệt, khàn giọng rên rỉ, đầu gối đã xước da, cô cũng sắp quỳ không nổi nữa. 
 
Chẳng biết qua bao lâu, cậu mới bắn ra trong cơ thể cô. 
 
Nhưng mà còn chưa thỏa mãn thả lỏng, gậy thịt của cậu lại dựng thẳng lần nữa, tiếp tục làm cô! 
 
Lâm Ấm đã chẳng còn sức lực, thút thít cầu xin tha thứ: “Chủ nhân buông tha cho nô lệ đi… nô lệ… mệt quá, ngài tha cho nô lệ đi!” 
 
Mau buông tha cho cô đi, cô thật sự không còn sức lực nữa rồi! 
 
Hà Trạch Thành cười lạnh: “Vừa rồi không phải còn kêu muốn tôi chịch chết em sao? Em có bản lĩnh làm sai thì phải có bản lĩnh gánh chịu hậu quả! Đêm nay tôi phải chịch chết em ở chỗ này, đừng hòng nghĩ có thể khiến tôi buông tha cho em!” 
 
Nửa thân trên Lâm Ấm đã nằm trên mặt đất, vú bị đặt trên mặt đất lạnh buốt, vô lực rên rỉ cầu xin tha thứ: “Xin lỗi… ahhhhh! Nô lệ sai rồi! Nô lệ sai rồi! … Uhmmm lần sau nô lệ không dám nữa… không dám nữa…” 
 
Ai tới cứu cô với, cô thật sự sắp bị chịch chết rồi! 
 
Ai mau tới… mau cứu cô với!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.