[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 34


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 34:

 
Chương 34
 
“Tôi thấy cô ta là điên rồi, cậu giao cô ta ra đi, chuyện này không liên quan đến chúng ta.” Tô Vũ đã phát tức giận, âm thanh trong phòng rất to, tiếng hát tiếng ồn ào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Hiểu Văn mờ mịt nhìn bốn phía: “Thời Nghiên đâu?”
 
Tất cả mọi người đang cãi nhau, Cung Tây Thi cũng là vẻ mặt mờ mịt, đương nhiên không trả lời được câu hỏi của cô ấy.
 
“Thời Nghiên đâu, các người đừng cãi nhau, chuyện này, ai đưa Thời Nghiên đi đâu rồi?” Cô ấy hét lớn một tiếng, mọi người yên tĩnh lại.
 
Tạ Dương nhìn cô ấy, hơi bất đắc dĩ: “Thời Nghiên về nhà trước, cậu cứ từ từ trước đã, lát nữa tôi đưa cậu ra ngoài.”
 
“Tôi không cần, tôi muốn về cùng Thời Nghiên.”
 
Cô ấy rất bối rối, không rõ xảy ra chuyện gì, cũng không muốn tham gia vào những chuyện này, cô ấy chỉ biết Thời Nghiên đi ra ngoài, không biết đi đâu, những người này đều không thể tin tưởng.
 
“Tạ Dương, tóm lại sao lại thế này hả?” Cung Tây Thi cũng bị dọa sợ, đang trong lúc phát sầu.
 

Một phòng, tất cả mọi người đều rối loạn, Tạ Dương đau đầu muốn chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tào Kỳ Kỳ gây họa, người nọ không sạch sẽ, chắc là cô ta nghe được chuyện gì không nên nghe.” Tạ Dương nói sơ qua, Lê Hiểu Văn không hiểu không sạch sẽ là có ý gì: “Anh ta ăn trộm à? Không sạch sẽ là thế nào?”
 
Tạ Dương cười một cái, dường như đang cười cô ấy ngây thơ không hiểu gì: “Đợi đi, anh Hỉ sắp đến đây, đến lúc đó bảo anh ấy đưa các cậu ra ngoài.”
 
“Anh Hỉ cái gì chứ.” Đột nhiên, Lê Hiểu Văn khóc lên, Cung Tây Thi trắng mặt, cô ấy biết là ai, cô ấy tự nhận tuy thành tích của bản thân không ra gì, ngoại hình cũng không xinh đẹp, nhưng ngoan ngoãn trung thực, là học sinh ngoan ngày ngày cắp sách đến trường, không giống kiểu người như Bùi Hỉ.
 
Bọn họ là du thủ du thực, cũng là đại danh từ chỉ người không làm việc đàng hoàng, dù ở Tam Trung nhưng những chuyện như đánh nhau ẩu đả đã làm không ít, tất cả các trường cấp ba tại Bắc Thành chắc không ai không biết tên tuổi của bọn họ, bọn họ là học sinh, nhưng đã sớm tiếp xúc với hơi thở xã hội, chẳng ra gì cả.
 
Cung Tây Thi đã từng nghi ngờ Hàn Khâm chơi cùng những người này nhưng không tin cho lắm, bởi Hàn Khâm không giống vậy, thành tích của cậu tốt, tốt đến mức khiến cho người ta đố kỵ, ở trường không đánh nhau, cũng không có ai chọc đến cậu.
 
Lê Hiểu Văn sợ muốn chết, cô ấy chưa từng gặp phải người xấu mười mấy tuổi.
 
Không lâu sau, bên ngoài ồn ào lên, vài người đang cãi nhau to tiếng, Lê Hiểu Văn nhân lúc mọi người không chú ý, chạy đến cạnh cửa xem, cửa nửa trong suốt, nhìn không rõ lắm, cô vừa định mở cửa thì cửa đã bị người đẩy mạnh từ bên ngoài thì một bọc nước vị mật đào bay vào, tựa như hòa tan hơi thở vẩn đục bên trong.
 
Cô vừa ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với một gương mặt đen, ngũ quan cũng rắn rỏi, không mất đi sự đẹp trai, cắn chiếc kẹo que, liếm chiếc răng trắng, nhìn cô nói: “Tôi còn chưa đụng phải cô, đừng khóc với tôi nha.”
 

Trên mặt cô 囧, xoa nước mắt vừa nãy.
 
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, chỉ thấy Hàn Khâm mặc áo thun ngủ màu trắng chui vào, nhảy vào sô pha để xuống, động tác liền mạch lưu loát.
 
“Ây da, đến rất đúng lúc, nghe Đại Thành nói câu với bạn gái đang ‘ăn kem trước cổng’, xong việc nhanh như vậy?” Cậu con trai huýt sáo, Hàn Khâm mặc kệ cậu ta.
 
“Cậu vừa tiến vào, Đại Thành nói gì?”
 
“A Hỉ.” Tô Vũ đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu ta, cậu ta gật đầu, không chút để ý đi vào: “Nói đưa người nào cho anh ta.”
 
Hàn Khâm nhìn Tào Kỳ Kỳ, người sau dịch về phía Lâm Thần Thư trốn tránh.
 
Bùi Hỉ nhìn bốn phía: “Sao? Vì một người mà để nhiều người như vậy liên lụy vào? Xin tiết kiệm sức lực đi, làm chuyện không nên làm thì phải gánh vác trách nhiệm nên gánh vác.”
 
“Tôi mặc kệ.” Hàn Khâm gật đầu, nhìn về phía Lâm Thần Thư, Tạ Dương bĩu môi, Tào Kỳ Kỳ nóng nảy, kéo kéo Lâm Thần Thư, Lâm Thần Thư ngẫm nghĩ, rút tay về.
 
“Tôi đi nói rõ với cô.” Cuối cùng, Lâm Thần Thư nhượng bộ, Tào Kỳ Kỳ không muốn: “Anh sẽ không mặc kệ em, em không đi.”
 

“Nhưng bọn họ vô tội.” Tạ Dương nhìn lướt qua mấy người Lê Hiểu Văn, Cung Tây Thi và đám người Lưu Toàn.
 
“Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi chứ!” Tào Kỳ Kỳ hét lớn một tiếng, khóc lên, Lâm Thần Thư một kéo cô ta qua, tức giận nói: “Là cô tiến vào, liên lụy đến bọn họ, cô muốn chơi thế nào cũng được, nếu bây giờ chỉ có tôi với Hàn Khâm, bọn tôi sẽ không nói gì, nhưng cô nhìn chỗ này xem, đều là một vài bạn nữ, cô còn mang theo mấy cô bạn đến đây, cô nhất định muốn liên lụy người vô tội à?“
 
Giọng nói Tào Kỳ Kỳ nghẹn lại, trong khoảnh khắc bị anh ta nói toạc ra thì có chút nhục nhã.
 
Hàn Khâm lướt nhìn đồng hồ, Lê Hiểu Văn vọt tới, lập tức làm đổ bia trên bàn, làm ướt quần Hàn Khâm: “Thời Nghiên đâu?” Cô ấy trừng mắt nhìn anh.
 
Anh đảm bảo, nói: “Lát nữa tôi đưa cô ấy về nhà, cậu yên tâm.”
 
“Tôi yên tâm thế nào được chứ?” Lê Hiểu Văn nóng nảy.
 
“Cậu đưa các cô ấy ra ngoài, tôi đi về, lát nữa gặp nhau dưới tầng.”
 
Anh nói với Tạ Dương, Tạ Dương gật đầu, Lê Hiểu Văn còn định nói chuyện thì Hàn Khâm đã nhảy ra từ cửa sổ.
 
Thời Nghiên ngồi ở bên trong ngây người, không biết qua bao lâu, mấy người bên ngoài đang nói chuyện, cô cũng không nghe rõ lắm, phòng karaoke rất ồn.
 
Đột nhiên, không biết người bên ngoài cãi nhau gì đó, ồn ào muốn vào trong, bên ngoài có người cản lại, Thời Nghiên luống cuống, Hàn Khâm không ở đây.
 
Anh vẫn chưa về, cũng không biết đi đâu.
 

Cô kéo chiếc ghế dựa ở một bên chặn kín cửa, vừa làm xong thì cửa sổ mở ra, cô sợ đến mức nhảy dựng lên, vừa quay đầu lại thì thấy Hàn Khâm nhảy vào, nhìn thấy động tác của cô bèn sửng sốt: “Sao vậy?”
 
“Bọn họ sắp vào.” Thời Nghiên hoảng hốt không thôi, nhìn thấy anh thì bình tĩnh hơn chút.
 
Hàn Khâm cởi áo thun, Thời Nghiên quay đầu, lại cảm thấy không đúng lắm nên quay đầu lại nhìn tiếp. Anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Em như vậy còn không bằng không nhìn.”
 
“Không nhìn thì uổng.” Cô lẩm bẩm, ánh mắt dính trên người anh.
 
Dáng người vẫn khá gầy, đường cong cơ bắp rất nhỏ, không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn thô thiển mà có cảm giác kiểu duyên dáng.
 
Người bên ngoài đẩy cửa đi vào, Thời Nghiên mặc quần áo Hàn Khâm, Hàn Khâm rất không kiên nhẫn nhìn về phía họ: “Làm gì, cmn quần tao đã ướt.” Anh dùng một chân đá văng ghế dựa, mọi người bị dọa nhảy dựng, Thời Nghiên cố ý run bần bật trốn ra sau anh.
 
“Không có gì, anh Thành bảo bọn tôi đến nói một tiếng, bọn tôi đi trước, lần sau ăn cơm cùng nhau, xin lỗi.“ Mấy người cười, rời đi.
 
Thời Nghiên nhẹ nhàng thở ra, Hàn Khâm nhíu mày mặc lại quần áo: “Đi thôi, chúng ta về.”
 
“Mọi chuyện xử lý xong?” Thời Nghiên hỏi, Hàn Khâm gật đầu: “Không có gì, đi thôi.”
 
Thời Nghiên không hỏi nhiều, mặc quần áo xong, đi theo anh ra ngoài, nhìn quần anh, do dự nói: “Cái quần này của anh…”
 
“Vừa nãy bia bị đổ.” Anh bình tĩnh giải thích, Thời Nghiên gật đầu, cũng may chưa nghĩ lung tung.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.