Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 33:
Chương 33
Lưu Toàn cạy thùng bia trên bàn ra rồi đặt trước mặt một người một lon: “Nào, uống, chúc mừng chiến thắng của lớp mười hai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Nghiên nhìn mà buồn cười, lớp mười hai có thể có thắng lợi gì? Đơn giản là kim bảng đề danh, một giải quét WC cũng đã làm cậu ta vui vẻ.
Ngược lại, Lê Hiểu Văn rất vui vẻ, cầm bia uống, hưng phấn nói: “Đây là lần đầu tiên tớ uống bia đó, nếu là ở nhà mẹ tớ phải đánh chết tớ.”
Thời Nghiên bất đắc dĩ cười một tiếng, mẹ cô ấy thật sự là quản lý cô ấy rất nghiêm khắc, nghiêm khắc quá mức, không cho chơi với học sinh học kém, buổi tối bảy giờ cần phải về nhà, vân vân, đến tận khi cô ấy đi làm, cuối cùng, Lê Hiểu Văn kiểm tra ra bệnh trầm cảm, rất nhiều lần vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Lúc đó, Thời Nghiên thật sự chưa từng nghĩ đến, sau khi Hàn Khâm xảy ra chuyện, người từng chút từng chút nói với cô làm sao để sống sót lại là người mà cô vẫn luôn muốn giải thoát.
“Các cậu cũng ở đây à?”
Đột nhiên, cửa phòng KTV bị người mở ra, không phải nhân viên phục vụ, mọi người nhìn qua, Lâm Thần Thư không nhịn được nhíu mày, Thời Nghiên nhìn về phía người tới, còn không phải là Tào Kỳ Kỳ mà đợt trước chia tay Lâm Thần Thư à?
Đằng sau còn đi theo không ít trùng theo đuôi, mấy người con gái trang điểm không giống học sinh cấp ba, Lê Hiểu Văn kiến thức ngắn, thật sự không phân biệt rõ tình huống là thế nào, thấp giọng hỏi: “Đây cũng là lớp các cậu? Lưu ban bao nhiêu lớp vậy?”
Thời Nghiên nhịn cười: “Không phải lớp bọn tớ, lớp khác.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy cũng rất……”
“Suỵt…” Thời Nghiên ám chỉ cô ấy đừng nói chuyện, miễn cho đến lúc đó Tào Kỳ Kỳ cắn cô ấy.
Tào Kỳ Kỳ quét mắt nhìn Thời Nghiên, không nói chuyện, Thời Nghiên triều lôi kéo Lê Hiểu Văn đang ngồi ở phía Hàn Khâm lại đây, Cung Tây Thi tự nhiên cũng đến đây theo, Tào Kỳ Kỳ đi về phía Lâm Thần Thư, Thời Nghiên kinh ngạc vì cô ấy lại ngồi xuống cạnh Lâm Thần Thư, còn có dáng vẻ thân mật.
Đáng tiếc Lâm Thần Thư lại không hợp tác, bình tĩnh dịch sang bên cạnh.
Nhất thời, mấy người trong phòng đều dịch chỗ theo dây chuyền. Thời Nghiên định dịch tiếp thì ngay lập tức đụng phải người bên cạnh, cô hơi ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Khâm bất đắc dĩ nhìn cô: “Ngồi lên đùi anh?”
Mắt Thời Nghiên sáng lên, nóng lòng muốn thử.
Hai mắt Hàn Khâm trợn to: “Tưởng bở.”
Thời Nghiên gục mí mắt xuống: “Quỷ hẹp hòi.”
Hàn Khâm hừ một tiếng.
Hàn Khâm không động, Thời Nghiên cũng không động đậy, vậy nên những người khác cũng không động đậy nổi, Lâm Thần Thư bất đắc dĩ ngồi ở đó, Tào Kỳ Kỳ rất không có ánh mắt nhìn cậu ta, ân cần đưa đồ.
“Tôi thấy các cậu cũng nên đến đây cùng luôn, đông vui chút chứ.” Tào Kỳ Kỳ dùng dĩa lấy hoa quả cho cậu bạn trai bên cạnh, cậu bạn đó tránh thoát, Tạ Dương ở một bên cười ra tiếng, nói câu có thâm ý: “Đúng là náo nhiệt, đông vui đến mức mọi người đều không nói gì.”
Nói xong nhìn về bên phía Hàn Khâm.
Thời Nghiên trừng mắt nhìn cậu ta một cái, người này có vẻ xem náo nhiệt không chê to chuyện.
Tào Kỳ Kỳ đưa mắt ra hiệu với bạn gái bên cạnh, bạn gái kia cười đứng dậy: “Tôi hát một bài cho mọi người đi, mọi người muốn nghe bài gì?”
“‘Đồng thoại’ đi.” Cô ta nói chuyện rồi bắt đầu gọi bài cho chính mình, Tạ Dương lé mắt nhìn qua, người con gái có ngoại hình rất xinh đẹp, chủ yếu là người đẹp vì lụa, tuổi tác vốn dĩ đã ngây ngô lại mặc quần áo hơi đứng tuổi, ngược lại thêm chút hương vị.
Người con gái bắt đầu hát, còn khá dễ nghe, Tạ Dương cảm thấy thú vị nên cũng không nghĩ gì khác, nghiêm túc nhìn người con gái, Cung Tây Thi ngồi bên cạnh bĩu môi, sợ béo lên nên đành phải ăn hoa quả, chậc một tiếng: “Đồ háo sắc, xấu đến chảy nước.”
Tạ Dương không quay đầu lại nói: “Cậu không hiểu rồi, đàn ông đấy mà, đều thích xinh đẹp, tốt nhất là trước lồi sau cong.”
Thời Nghiên sửng sốt, âm thầm nhìn Hàn Khâm, anh ngồi thẳng người, tiếng nói nhẹ nhàng một tiếng cười nhạo từ đỉnh đầu truyền xuống, ý tứ rõ ràng, cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn qua, vẻ mặt thở phì phò của cô vợ nhỏ.
Hàn Khâm cười, cụp mắt nhìn cô: “Có tác dụng không?”
Thời Nghiên chán nản, vừa định phát tác.
“Có điều cũng không liên quan đến người phụ nữ này, tìm người yêu, mỗi ngày mát xa…” Tạ Dương bắt đầu nói phét luôn miệng, Cung Tây Thi mở to đôi mắt, muốn đập lon bia lên mặt cậu ta. Hàn Khâm ngồi ở bên kia, duỗi chân dài ra đạp cậu ta một cái: “Hay là cho cậu thứ gì đó để chặn lại sự tức giận?”
Tạ Dương cười tủm tỉm: “Chỉ đùa chút thôi.” Nói xong nhướn mày cười với người con gái đang hát bên kia, nụ cười vừa làm càn vừa kiêu ngạo, bạn gái kia đỏ mặt, không nhịn được nở nụ cười.
“Ơ…” Cung Tây Thi ghét bỏ nhìn cậu ta, Lê Hiểu Văn đỏ mặt, những người này nói chuyện thật sự quá cởi mở.
“Tào Kỳ Kỳ, cô có phiền không hả.” Lâm Thần Thư cắn răng mở miệng, trừng mắt nhìn người con gái bên cạnh: “Cô thật sự rất muốn chết đúng không? Đối với tôi mà nói, đứa con gái quấn lấy tôi như đỉa hút máu chết đi là tốt nhất!”
Tào Kỳ Kỳ nhìn sự tàn nhẫn trong đáy mắt cậu ấy, bị dọa đến mức ngay cả đồ trong tay cũng không cầm lên được, nuốt nước miếng nói: “Em không có, vừa này ở ngoài em thấy Đại Thành, em sợ…”
Lâm Thần Thư nheo đôi mắt lại, nhìn cô ấy: “Nghe nói gần đây anh ta định tán tỉnh cô?”
“Không phải, là một đàn em của anh ta, em không thích, anh ta bèn mắng em, em sợ anh ta đánh em…” Tào Kỳ Kỳ nước mắt tuôn rơi, không biết cậu ta đáng sợ hay là người bên ngoài đáng sợ.
“Sợ cái gì, chúng ta chia tay, anh ta sẽ không đụng đến người trước kia của tôi.” Lâm Thần Thư nhìn cô ta, cười nói: “Cô sẽ không chọc ra chuyện gì chứ?”
“Không……”
“A…” Lâm Thần Thư cười lộ ra hàm răng trắng, cậu ta rất ít cười.
Tô Vũ cắn đùi gà nghe xong đại khái, quái lạ nhìn Tào Kỳ Kỳ hiện không nói chuyện.
“Chị gái nhỏ, tôi lại chọn bài hát.” Tạ Dương ở bên kia hưng phấn mở miệng khiến cho Cung Tây Thi bị dọa nhảy dựng, rước lấy một trận mắng của cô ấy, hai người cãi nhau.
Nước mắt Tào Kỳ Kỳ như gió cuốn: “Thần Thư, em sợ, em không phải cố ý, em chỉ là…”
“Tôi □□…” Lâm Thần Thư hiểu ra là chuyện gì, gân xanh trên trán nhô lên: “Bọn họ còn ở bên ngoài?”
“Em không biết, em không biết.” Tào Kỳ Kỳ lập tức lắc đầu, lôi kéo cậu ta: “Anh sẽ không mặc kệ em đúng không? Anh đừng mặc kệ em.”
“Cmn có phải cô điên không hả?” Cậu ta cố tình áp chế âm thanh, Tô Vũ ăn không vào nữa, buông đồ lấy điện thoại ra: “Tôi gọi điện thoại cho A Hỉ.”
“Ai nha, con người này của cậu sao phiền phức vậy hả, lòng yêu cái đẹp mỗi người đều có, hơn nữa, cậu quản tôi hả?” Tạ Dương và Cung Tây Thi còn đang cãi nhau: “Cậu quản lý tôi làm gì? Sao? Cậu ghen tị?”
Cung Tây Thi sửng sốt, lập tức đỏ mặt: “Cậu nói bậy cái gì hả?”
Suy nghĩ của Tạ Dương không ở đây, không chú ý đến biểu cảm của cô ấy, liếc nhìn về bên phía Lâm Thần Thư, ra hiệu bằng mắt với Hàn Khâm.
Hàn Khâm đứng dậy: “Nhàm chán, về nhà.”
“Sớm như vậy mà đã đi à?” Thời Nghiên cảm thấy kỳ lạ, đứng dậy nhìn anh: “Em còn một bài chưa chọn đó.”
Đột nhiên, Hàn Khâm bắt lấy cô, ấn đầu vào trong lòng ngực của mình, Lê Hiểu Văn sửng sốt: “Cậu làm gì?”
Thời Nghiên nghe nhịp tim ‘thình thịch’ của anh, thất thần.
Đi về phía trước với anh, dường như đẩy cửa ra, cô vừa định mở miệng, cúi đầu thì đã nhìn thấy trước mặt có thêm mấy đôi giày, trái tim nhảy dựng.
“A Khâm cũng có mặt? Cũng đến hát?” Có người mở miệng, cô không phân biệt được tuổi, cảm giác là con trai đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói mang theo khí chất lưu manh.
Hàn Khâm cười một tiếng: “Ừ, mệt mỏi nên về.”
“Hút thuốc.” Người nọ bật bật lửa lên, đưa cho anh điếu thuốc, Hàn Khâm nhận.
“Về sớm như vậy? Không ngồi thêm chút?” Nhìn như người nọ khách khí với anh, nhưng trong giọng nói có chút ám chỉ.
Hàn Khâm nở nụ cười, ngực hơi rung, giọng điệu mờ ám nói: “Không có cách, trong nhà giận dỗi.”
Thời Nghiên nghe thế sửng sốt, đang định ngẩng đầu thì bị anh chặn lại: “Đừng lộn xộn.” Anh quát lớn một tiếng, vài người nở nụ cười mờ ám: “Nghe nói gần đây cậu có thêm cô bạn gái, đây là chị dâu nhỉ? Sao không để bọn tôi nhìn cái hả?”
“Quá đẹp, phải giấu đi.” Anh kiêu ngạo đắc chí cười, bắp chân Thời Nghiên nhũn ra, người này cũng… Quá buồn nôn mà? Đời trước cô không có phúc lợi này nha.
“Ây, còn đắc ý nữa.” Người nọ nở nụ cười, câu chuyện xoay chuyển: “Có điều A Khâm, chuyện hôm nay khá đặc biệt, hay là cậu đợi thêm lát nữa, chờ bọn tôi giải quyết xong chuyện?”
Hàn Khâm im lặng trong chớp mắt, Thời Nghiên không nhìn rõ biểu cảm của anh, không rõ chuyện người này nói là gì.
“Đại Thành, đừng làm loạn, tôi vội.” Hàn Khâm lại mở miệng, Đại Thành sửng sốt, dường như suy nghĩ gì đó: “Hay là thế này, chỉ cần các người không ra khỏi cửa hàng này, đến lúc đó tự nhiên tôi thả cậu ra ngoài thế nào?”
“Còn bạn gái cậu nữa.” Anh ta bỏ thêm một câu.
Hàn Khâm như là đang suy xét, Thời Nghiên hơi khẩn trương, dù tuổi tâm lý của cô lớn chút nhưng vẫn nhận ra chuyện người này nói là điều mà ở tuổi của họ không gánh nổi.
“Được, đặt một phòng riêng đi, chờ tôi xong việc.”
“Yên tâm, thời gian đủ cho cậu dùng.” Người nọ nện anh một quyền, Thời Nghiên biết Hàn Khâm đang nói dối nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
Hàn Khâm nửa ôm cô đi dọc theo hành lang về phía trước.
“Hàn Khâm.” Cô gọi anh một tiếng.
Anh cho rằng cô sợ hãi: “Đừng sợ, lát nữa anh đưa em về nhà.”
Thời Nghiên nghe vậy, sống mũi cay cay, đời trước cô nằm mơ cũng muốn anh về nhà, cũng muốn anh có thể đến đón cô và con nhưng lại xa xa không hẹn.
Hàn Khâm đẩy cửa phòng riêng còn trống ra, bài trí bên trong giống như gian vừa rồi, nhỏ hơn, không một bóng người, Hàn Khâm buông cô ra, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đã có người đi vào, còn không chỉ một người.
Thời Nghiên không quay đầu lại, Hàn Khâm bất đắc dĩ nói: “Làm việc cũng muốn nhìn hả?”
“Chậc, nào có, chỉ sợ dọa con gái nhà người ta.” Đại Thành nói, Hàn Khâm nhìn anh ta, hơi cắn răng, cuối cùng thoải mái cười một cái: “Sao có thể?”
Nói xong, đột nhiên ôm Thời Nghiên không kịp phòng ngừa, hôn một cái, Thời Nghiên mở to đôi mắt nhìn anh, còn chưa phản ứng lại thì tay đã chui vào từ trong vạt áo thun của cô, chạm vào eo cô.
Cô đỏ mặt đẩy anh một cái, anh cười nhìn về phía mấy người: “Không phải nói còn có việc à?”
“Được được được, không quấy rầy hai người nữa.” Đại Thành cũng không làm chuyện râu ria là nhìn diện mạo của Thời Nghiên, mang người rời đi.
Hàn Khâm lập tức thu tay về, sửa sang lại quần áo giúp Thời Nghiên: “Rất xin lỗi.”
Thời Nghiên đỏ mặt nhìn anh, lắc đầu, câu nệ không nói lời nào, cô cũng không biết bản thân làm sao nữa, hận không thể chiếm lấy tất cả mọi thứ của Hàn Khâm, nhưng đợi đến khi anh thật sự chủ động thì chính mình lại nhát gan.
“Vừa nãy…”
“Không phải bạn trai bạn gái à?” Thời Nghiên mở to hai mắt: “Bạn trai bạn gái, không sao.”
Anh nhíu mày, nhìn cửa, mở màn hình điều chỉnh âm lượng cao, nhìn về phía cửa sổ của phòng, cũng may mắn cửa hàng này không coi là cao cấp, cơ sở vật chất cũng không quá tốt, cửa sổ cũng có thể mở ra.
“Anh muốn làm gì?” Thời Nghiên thấy anh nhảy lên sô pha, một chân đạp lên trên bệ cửa.
Hàn Khâm nhìn ra bên ngoài, quay đầu nhìn về phía cô: “Em… Em ở đây chờ anh.”
Thời Nghiên lắc đầu: “Mười lăm phút sau anh về đón em, em đừng chạy lung tung, bọn họ sẽ không làm gì em.” Hàn Khâm vẫn đang nói.
Thời Nghiên nhìn anh: “Anh… không phải người giống như bọn họ đúng không?”
Ánh mắt Hàn Khâm hơi lia xuống: “Ừ.”
“Em tin anh.” Thời Nghiên nở nụ cười: “Anh đưa áo khoác cho em.”
Hàn Khâm cởi áo khoác ngoài cho cô, cô ôm áo khoác cởi áo thun của mình, một mảng da trắng tinh lộ ra, Hàn Khâm nhanh chóng rời mắt, Thời Nghiên dùng quần áo của anh khoác lên người: “Em cho anh mười lăm phút, nếu không em báo cảnh sát.”
Anh nở nụ cười, gật đầu, đẩy cửa sổ ra, nhanh nhẹn nhảy xuống, Thời Nghiên đóng cửa sổ lại, thấp thỏm bất an nhìn ra ngoài cửa, lấy điện thoại ra tìm chút âm thanh.
Không lâu sau, hai người trông coi bên ngoài cười ra tiếng, cười mờ ám với nhau.